Tiên Tuyệt

Chương 351: Chương 351: Liên Minh Thần Trủng (Trung)




Có người kinh hô một tiếng:

- Âm thú này đã đạt tới tứ phẩm.

Âm thú nọ nhìn thấy bọn Kim Hà Hạo, mắt lóe tinh quang, gào thét một tiếng xông về phía bọn họ.

Âm thú nuốt lấy thần lực, rất có ích cho bản thân nó. Cho nên vừa nhìn thấy Yêu tộc, nó lập tức hưng phấn xông tới.

- Mọi người cẩn thận!

Kim Hà Hạo hô to một tiếng, sau đó nhanh chóng an bài mọi người chuẩn bị đối phó với địch:

- Kim Lực, Kim Báo theo ta phòng ngự mặt trước, Kim A Na, Kim Huân phụ trách phòng ngự cánh trái, Kim Tồn Thiện, Kim Tuyết phụ trách phòng ngự cánh phải, Kim Long Tiêu phụ trách mặt sau. . .

Kim Hà Hạo an bài một phen trật tự chỉnh tề, có phong thái lâm nguy bất loạn, mang ba người chiến lực hùng mạnh nhất đặt tại mặt trước, ngăn cản âm thú công kích.

Bất quá y biết rất rõ ràng thực lực phe mình, dù là có tám chiến sĩ, nhưng đối mặt với một âm thú tứ phẩm như vậy, cũng chỉ có thể phòng ngự bị động.

Tám người lập tức khẩn trương di chuyển. Trận chiến này, có thể sống sót hay không, trong lòng bọn họ vẫn không dám chắc. Âm thú tứ phẩm trung có năng lực nuốt lấy thần lực cao gấp ba âm thú ngũ phẩm.

Âm thú nọ gào thét một tiếng, răng của nó dễ dàng cày nát đất đá trước mặt, hung hăng xông tới. Âm thú chỉ há miệng hút một cái, sắc mặt tám người lập tức đại biến. Thần lực của họ trong lúc này có hơi chuyển động, dường như không chịu bọn họ khống chế nữa.

Như vậy còn đánh đấm gì nữa, chưa kịp động thủ, bọn họ đã không dám vận dụng thần lực.

Âm thú gào thét xông tới, trên người ám quang chợt lóe, mang theo một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải, đánh ầm một tiếng trúng vào giữa trận hình phòng ngự của tám người.

Kim Hà Hạo xuất ra dị bảo của mình, một lá thuần bằng kim loại có cạnh sắc bén.

Bốp một tiếng vang lên, dị bảo thuẫn kia bị âm thú tứ phẩm húc cho vỡ nát, trận hình tám người lập tức sụp đổ. Lực lượng khác nhau đầy tám người bay ra theo nhiều phương hướng khác nhau. Lúc vừa chạm đất, cả tám người đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ vừa va chạm lần đầu tiên, đám người Phượng Kim Thần Trủng đã bị đánh cho tơi bời hoa lá.

Âm thú hùng mạnh kia ngửa mặt lên trời rống giận, chân sau giậm mạnh một cái, há miệng táp về phía một tên chiến sĩ Yêu tộc gần đó. Tên chiến sĩ kia thấy vậy bủn rủn tay chân, hầu như không thể nào tránh được. Bỗng nhiên một ngọn lửa không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh y, nhẹ nhàng bắn trúng thân thể âm thú nọ.

Âm thú gào thét, thân hình khổng lồ bị đánh văng ra xa mấy trượng, lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng, có vẻ vô cùng đau đớn.

Ngọn lửa nọ run lên một cái giữa không trung, sau đó hóa thành ba đạo xiềng xích trói âm thú lại. Sau đó ngọn lửa thình lình bạo phát, lửa cháy rừng rực luyện hóa âm thú khổng lồ kia rất nhanh. Cuối cùng, ngọn lửa mới chậm rãi rút trở về cánh tay trái của Vũ La.

Mọi người Phượng Kim Thần Trủng trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt. Bọn họ dốc hết toàn lực phòng ngự, vẫn không ngăn được một đòn công kích của âm thú, nhưng Vũ La chỉ ra tay nhẹ nhàng đã lấy mạng của nó.

Kim A Na cùng Kim Hà Hạo nhìn nhau, thần sắc hai người vô cùng hoảng sợ. Lúc trước không phải là Vũ La gặp may, nói vậy kết quả ba con âm thú trước đó chẳng khác gì con này. . .

Vũ La lại nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, cười nhìn tám người:

- Sao hả, không ngờ phải không?

Vừa rồi Kim Hà Hạo cố lấy can đảm đánh cược một phen, hiện tại không còn chút can đảm nào cả. Y lồm cồm bò dậy, chạy thẳng tới chỗ Vũ La giống như một con chó ngoan ngoãn vâng lời. Y cũng không dám ngồi lên tảng đá ngang hàng với Vũ La, mà ngoan ngoãn đứng phía dưới tảng đá.

Bảy người còn lại không còn dám có tâm tư gì khác, cả bọn toát mồ hôi lạnh đi tới, ngoan ngoãn bắt chước Kim Hà Hạo đứng khép nép bên cạnh.

Vũ La hài lòng gật gật đầu:

- Ta chỉ mời các ngươi uống trà mà thôi, không cần tỏ ra khẩn trương như vậy.

Trong số những người này, chỉ có Kim A Na và Kim Hà Hạo trong lòng vẫn thắc thỏm không yên. Kim A Na nghe Vũ La mời uống trà, vội vàng chạy tới châm trà cho hắn, sau đó mới rót cho đồng bạn của mình.

Vốn nàng eo nhỏ chân dài, tuy rằng trên mặt còn dính chút bùn đất, nhưng cũng là thiên sinh lệ chất, động tác châm trà rót nước như vậy vô cùng đẹp mắt.

Vũ La nhìn tám người, một lúc lâu sau mới nói:

- Các ngươi yên tâm, tạm thòi ta sẽ không làm gì các ngươi, giữ các ngươi lại còn có chỗ dùng.

Trước đây tám người đã quen ở trên cao, Thần Trủng cấp hai ở Đông Thổ cũng là thế lực không nhỏ, đâu ai dám vênh mặt chỉ tay, sai khiến bọn họ như vậy? Nhưng sau khi nghe Vũ La nói những lời này, tám người mới đồng thời thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn.

- Nếu lấy được Hoàn Hồn Thảo, chắc chắn các ngươi sẽ không được chia phần. Bất quá ngoại trừ Hoàn Hồn Thảo ra, thu hoạch khác có lẽ cũng không ít, các ngươi có thể tùy tiện chọn một ít.

Đây là những lời mà Kim Hà Hạo nói với Vũ La lúc hắn mới gia nhập, hiện tại Vũ La hoàn trả lại. Kim Hà Hạo vội vàng quỳ bái:

- Chúng ta không dám, Đại nhân cần gì xin cứ dặn dò là được.

Vốn Vũ La muốn âm thầm lặng lẽ tiến vào Vũ Uyên sơn. Đại đa số Thần Trủng trên Đông Thổ, cho dù là Bát Đại Thần Trủng, hắn cũng không ngại. Người mà hắn kiêng kỵ chính là Thiết Hoành Giang nhất tộc.

Vũ La cũng tự biết mình, nếu Thiết Hoành Giang phái một đứa cháu tới, Vũ La có thể thắng một cách dễ dàng. Nếu là hai đứa cháu, Vũ La nhờ vào Bách Vạn Nhân Đồ, miễn cưỡng có thể thắng. Nếu phái ba đứa cháu, dù Vũ La khai hết hỏa lực của mình, e rằng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thế bất bại.

Nếu Thiết Hoành Giang coi trọng một chút, phái tới một đứa con, Vũ La sẽ rất khó khăn.

Hiện tại trên thực tế hắn có chút do dự, Thiết Hoành Giang đối với hắn hiện tại quá mức hùng mạnh. Chuyện Hoàn Hồn Thảo liên quan tới vận mệnh của Nhan Chi Vi và Chu Nghiên, không phải trò đùa. Nếu thật sự không được, Vũ La chỉ có thể chạy tới chỗ Nhan lão xin giúp đỡ.

Nhưng với tính cách của hắn, thật sự không muốn làm như vậy.

Nói thật hiện tại Vũ La có hơi bực tức, chuyện Nộ Long đảo coi như Nhan lão đã lừa hắn một vố. Chẳng qua Nhan lão cũng không dự đoán được, sự tình xảy ra biến cố như hiện tại.

Rốt cục hắn cũng lấy đại cục làm trọng, đã hạ quyết tâm, nếu không thể được, vậy chỉ có thể mời Nhan lão ra mặt. Nhưng trước lúc đó, Vũ La vẫn muốn nỗ lực một phen.

Hắn định mang theo tám người này trà trộn tiến vào Vũ Uyên sơn, âm thầm quan sát thực lực người Thiết gia một chút, sau đó mới quyết định.

Vũ La nâng chén trà lên mời, bọn Kim Hà Hạo không dám không phụ họa, cũng vội vàng uống một ngụm. Trà này là trà ngon, là do Nhan Chi Vi lặng lẽ đưa cho Vũ La, bất quá tám người uống vào lại không biết được mùi vị ngon dở.

Tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân, cảm giác trên cao chót vót như vậy hiểu rất rõ ràng, hạ nhân có tâm trạng thế nào, hắn cũng hiểu rõ, rốt cục khoát tay ngăn lại:

- Thôi đi, không cho các ngươi lãng phí trà ngon của ta nữa. Ta bảo đảm các ngươi có thể vào Vũ Uyên sơn, chỉ là trước mặt người ngoài, các ngươi coi ta như một chiến sĩ bình thường là được, không được làm bại lộ thân phận của ta, các ngươi rõ chưa?

Kim Hà Hạo không hiểu vì sao Vũ La muốn làm như vậy, đối với Vũ La, tám người mình đi theo chỉ là ràng buộc cho hắn. Nhưng ngoài miệng Kim Hà Hạo vội vàng đáp ứng:

- Hiểu, đã hiểu.

Chuyện tốt như vậy, nếu không đáp ứng không phải là ngốc tử sao?

Vũ La vung tay lên, bộ trà cụ trên tảng đá biến mất không còn thấy nữa, tám người Kim Hà Hạo thấy vậy không khỏi giật mình: dị bảo trữ vật. Lúc trước tám người chỉ thấy thực lực Vũ La hùng mạnh, nhưng hiện tại phát hiện hắn có thể sử dụng dị bảo trữ vật, hiển nhiên lai lịch cũng rất lớn.

Tám người ngoan ngoãn đi theo Vũ La, Vũ La vung tay lên:

- Đi thôi.

Vũ La đi ở phía trước, tám người nhắm mắt theo đuôi. Vũ La đi được hai bước, nhìn thấy tám người giống như người hầu theo sát phía sau mình, không khỏi nở một nụ cười khổ:

- Không cần như vậy, các ngươi làm như vậy, người khác chỉ cần liếc mắt qua là lập tức nhìn thấu, hãy tỏ ra tự nhiên một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.