Kinh nghiệm giết người lần đầu tiên của Kiều Hổ đã khiến cho y cảm thấy hết sức e ngại loại người hung mệnh như Vũ La, khiến cho trong một thời gian dài sau này, Kiều Hổ vẫn đối xử với Vũ La mười phần khách sáo. Vào lúc ấy Kiều Hổ đã phất lên, sát phạt quyết đoán, duy chỉ có thái độ của y với Vũ La khiến cho rất nhiều người không hiểu được. Kiều Hổ cũng không giải thích, y giữ riêng bí mật này cho mình.
Vũ La phủi bụi trên y phục, xong ngạo nghễ đứng đó, cũng không định đào tẩu.
Đám ngục tốt xung quanh không tin vào mắt mình, cố gắng lấy tay giụi mắt, cuối cùng xác định quả thật người đang bị đánh nằm lăn dưới đất, toàn thân đẫm máu, đang cất tiếng rên ri kia quả thật là Mộc Dịch Binh Lang, mấy người cùng kêu lên:
- Làm sao có thể như vậy được? Cho dù tiểu tử này có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng đánh bại người cao hơn mình chín cấp, chuyện này. . . Chuyện này cũng quá mức thần kỳ. . .
Một trận sát khí nổi lên, che cả bầu trời, chỉ trong thoáng chốc trời đất tối sầm lại, cát bay đá chạy, âm phong gào thét, một thanh âm giận dữ rít lên:
- Ai làm chuyện này?
Mộc Dịch Trạc đang chạy như điên tới, xung quanh thân y là một cơn trốt xoáy màu đen, trông giống như một pho tượng Ma Thần.
Đám ngục tốt kể cả Kiều Hổ không nhịn được phải lui ra sau hàng chục bước. Dưới thực lực hùng mạnh của Mộc Dịch Trạc áp chế, thậm chí có người thối lui một mạch tới chân tường, lưng dựa vào tường mới có thể đứng vững.
Vũ La không hề tỏ ra sợ hãi, ung dung bước tới nói:
- Ta.
- Lại là ngươi. . .
Mộc Dịch Trạc đùng đùng nổi giận:
- Giỏi, giỏi lắm, ngươi cho rằng có Thác Bạt Thao Thiên làm chỗ dựa, dám coi thường ta sao?
Giữa hắc phong thổi đầy trời, thình lình có một bàn tay trắng như bạch ngọc thò ra, lăng không chộp vào đầu Vũ La.
Thình lình một thanh thiết kiếm khổng lồ bay tới, hết sức nặng nề, mang theo kiếm quang màu đen dài mấy trượng, chém rách hắc phong, va chạm cùng bàn bay trắng như bạch ngọc kia giữa không trung.
Một tiếng nổ ầm vang, giống như thình lình gõ thanh la vậy. Đám ngục tốt xung quanh ôm tai đau đớn ngã lăn ra đất.
Bàn tay bạch ngọc cùng thiết kiếm đã thu về, Thác Bạt Thao Thiên thình lình từ bên ngoài xông tới, tay khẽ run lên, sợi xích huyết quang của y kêu lên loảng xoảng. Y đang cầm Vẫn Thiết Trọng Kiếm, một tay trọng kiếm, một tay vung xích, hai chân khẽ điểm, dưới đất xuất hiện một cái hố nhỏ, thân hình y đã bay lên không. Sợi xích cùng trọng kiếm vẽ ra từng đạo quỹ tích huyền ảo giữa không trung, sợi xích kêu loảng xoảng, trọng kiếm uy áp phát ra tiếng kêu u ú rợn người.
Thác Bạt Thao Thiên lăng không đánh tới, Mộc Dịch Trạc ảo hóa ra hai bàn tay bạch ngọc phóng vút lên cao, hai người lại va chạm với nhau lần nữa. Mộc Dịch Trạc lui về phía sau ba bước, Thác Bạt Thao Thiên cũng bị lực phản chấn bắn ngược trở về, rơi xuống đất lảo đảo một chút.
- Đủ rồi!
Thình lình một giọng nói uy nghiêm vang lên ngăn hai người lại, Diệp Niệm Am đang chậm rãi đi tới. Lão đi tới đâu, hắc phong, huyết quang đều thu lại tránh né, chỉ trong thoáng chốc, không trung đã trong sáng trở lại.
Mộc Dịch Trạc giận dữ chỉ vào Vũ La:
- Tiểu tử này đả thương con ta, tùy tiện giết chết bạn đồng liêu, xin Đại nhân xử lý theo lẽ công bằng.
Thác Bạt Thao Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc:
- Vì sao ngươi không nói mình không biết dạy con, để cho Mộc Dịch Binh Lang hoành hành ngang ngược?
- Được rồi. . .
Diệp Niệm Am bất mãn cau mày, lão nhìn thi thể tên nô bộc dưới đất, nhìn sang Mộc Dịch Binh Lang vẫn chưa đứng dậy nổi, vung tay lên:
- Không cần nói nhiều, đưa lên Trảm Long đài đi.
- Trảm Long đài ư?
Mộc Dịch Trạc nghe vậy, tỏ ra không hài lòng:
- Trọng tội như vậy, chỉ đưa lên Trảm Long đài là xong thôi sao?
Thác Bạt Thao Thiên lại cảm thấy mừng thầm.
Diệp Niệm Am liếc Mộc Dịch Trạc một cái, chỉ vào dãy nhà ngục cách đó không xa:
- Trong đó nhốt bao nhiêu tu sĩ phe Chính đạo, không ít kẻ tội nặng hơn Vũ La nhiều, không phải cũng chỉ qua loa chiếu lệ mà thôi sao? Mộc Dịch Binh Lang chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Còn tên này chết đi vì gây hắn trước, nếu y đã làm như vậy, đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Dứt lời, Diệp Niệm Am lại vung tay, giọng kiên quyết:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Trảm Long đài là một nơi đặc biệt trong Nhược Lô Ngục, đó là một khối cự thạch cao tới ba mươi trượng trồi lên khỏi mặt đất. Trên cự thạch đầy dấu vết năm tháng xói mòn, chỉ có phần đỉnh có hoa văn trang trí, ở trên đỉnh có một pho tượng đầu rồng, trông vô cùng sống động.
Miệng rồng mở lớn, nuốt một người vào đó
Vô cùng thoải mái.
Trong miệng rồng không có lưỡi, thay vào đó là một thanh đại đao cổ xưa, cho nên mới gọi là Trảm Long đài.
Vị trí của Trảm Long đài vừa khéo đối xứng với bức tượng chim sẻ đồng xanh trên đỉnh Nhược Lô Ngục. Lúc Nhược Lô Ngục được phát hiện. Cửu Đại Thiên Môn từng thỉnh vị Đại sư phong thủy đệ nhất Tu Chân Giới năm ấy là Bốc Dịch tiên sinh, thăm dò cả Nhược Lô Ngục.
Cuối cùng phát hiện ra vị trí của Trảm Long đài này là tốt nhất trong cả Nhược Lô Ngục, nhất định trong này có giấu trọng bảo. Phán đoán này từng làm cho Cửu Đại Thiên Môn dường như được uống một liều xuân dược, hưng phấn vô cùng, vây quanh Trảm Long đài tìm hiểu mấy chục năm.
Ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng thanh thạch đao này chính là thần vật, nhưng bọn họ đã dùng hết biện pháp cũng không nhổ ra được.
Kế đó lại có người đưa ra suy đoán khác, nhưng thủy chung không phát hiện ra bảo vật chân chính nào cả.
Qua ba mươi năm, rốt cuộc vẫn là không thu hoạch được gì, phe Chính đạo dần dần yên tĩnh lại, cũng dần dần không còn coi trọng Trảm Long đài như trước nữa.
Bất quá Trảm Long đài có một chỗ đặc biệt, đó là hàng ngày vào giờ Tý, Ngọ, đều có một luồng sát phong từ trong miệng rồng phun ra.
Giờ Tý là Hàn sát phong, giờ Ngọ là Hỏa sát phong.
Sát phong này thổi vào người thường, lập tức lấy mạng, nhưng đối với tu sĩ chỉ là chịu đau đớn da thịt một chút mà thôi, bởi vậy tuy bình thường Trảm Long đài được xiềng xích khóa lại, nhưng thực tế nơi này là một hình đài, ngục tốt, nô bộc phạm sai lầm đều bị trói ở nơi đây chịu khổ.
Tuy rằng cái tên Trảm Long đài nghe qua vô cùng hung ác, thực tế hình phạt này đối với tu sĩ chẳng đáng gì. Cho nên Mộc Dịch Trạc vừa nghe nói phạt Vũ La trên Trảm Long đài, nhất thời không phục.
Diệp Niệm Am không rảnh giám thị hành hình, đã bỏ đi từ sớm, chỉ còn lại hai người Mộc Dịch Trạc và Thác Bạt Thao Thiên. Kiều Hổ dẫn vài tên ngục tốt áp giải Vũ La lên Trảm Long đài.
Thác Bạt Thao Thiên tiến lên một bước, nghĩ đến Vũ La yếu ớt phải chịu khổ, cảm thấy không nỡ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu khẽ buông tiếng than dài:
- Ôi, ngươi kích động như vậy làm gì, sao không đợi ta tới?
Vũ La chỉ cười cười không nói.
Bỗng nhiên thái độ của Thác Bạt Thao Thiên trở nên hết sức hào hùng, hào khí can vân:
- Bất quá ngươi vừa mới tiến vào cảnh giới Khai Khiếu, đã có thể đánh cho Mộc Dịch Binh Lang răng rơi đầy đất, chiến lực cũng thật bất phàm. Tương lai hai huynh đệ chúng ta liên thủ, hoành hành bốn bể, để xem còn ai dám ức hiếp chúng ta nữa chăng!
Lời này đương nhiên là do Thác Bạt Thao Thiên hứng chí mà nói, không khỏi xem nhẹ cảm nhận của người ngoài. Mộc Dịch Trạc nghe xong những lời này, tức giận bước lên hừ lạnh, đoạt lấy xiềng xích:
- Để ta trói hắn.
Thác Bạt Thao Thiên không chịu nhường cho, Vũ La lại thản nhiên nói:
- Để cho y tới đây, ta cũng có chuyện muốn nói với y.
Thác Bạt Thao Thiên trừng mắt nhìn Mộc Dịch Trạc một cái, mới buông sợi xích thối lui lại, bất quá cũng chỉ lui ra hai bước, đề phòng Mộc Dịch Trạc động tay chân với Vũ La.
Mộc Dịch Trạc cột chặt tứ chi Vũ La vào đầu rồng, cười gằn một tiếng:
- Ngươi hãy nhấm nháp một chút mùi vị đau khổ.
Vũ La không thèm để ý, Mộc Dịch Trạc vừa định rời đi, thình lình hắn gọi lại:
- Này, câu vừa rồi ngươi nói quả thật rất đúng.
Mộc Dịch Trạc nghe vậy sửng sốt.
- Ta quả thật là ỷ lại vào Thác Bạt Thao Thiên, cho nên không coi ngươi ra gì, bất quá ngươi làm cái rắm gì được ta?
Vũ La đắc ý cười nói.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc tái xanh:
- Tiểu tử vô tri, gia gia không thèm chấp ngươi làm gì.
Y vung tay áo giận dữ bước đi. Thác Bạt Thao Thiên bật cười vang.
Kiều Hổ âm thầm quan sát hai huynh đệ này, thầm nghĩ chỉ mình Thác Bạt Thao Thiên đã khiến cho Nhược Lô Ngục long trời lở đất, thêm vào một Vũ La ngày càng lợi hại. . . Y không nhịn được lắc lắc đầu, quyết tâm không chạm tới hai huynh đệ này càng thêm kiên định.
Lúc Vũ La bị trói, trời đã quá trưa, không bao lâu sau trời dần dần tối. Bên dưới Trảm Long đài có xiềng xích quấn quanh, đó là một loại cấm pháp đặc biệt, cho dù là Mộc Dịch Trạc cũng không thể đột phá dễ dàng, nhất định sẽ làm kinh động người khác.
Cũng vì nguyên nhân này. Vũ La mới không bị giam vào trong Trảm Long đài, mà bị trói với phương thức này.
Cấm pháp này được lưu lại từ xưa, lúc ấy phe Chính đạo cho rằng trên Trảm Long đài này nhất định có giấu trọng bảo, cho nên mười phần cẩn thận. Trải qua thời gian mấy ngàn năm, cấm pháp này đã không còn hùng mạnh như trước, nhưng vẫn còn dễ dàng phòng bị tu sĩ cỡ như Mộc Dịch Trạc, đừng nói Vũ La.
Giờ Tý vừa đến, quả nhiên bên trong miệng rồng phun ra một cỗ hàn khí vô cùng mãnh liệt, thổi vào người Vũ La giống như ai dùng vô số kim đâm.
Vũ La cố nén đau đớn đón lấy hàn khí, tuy rằng khoảng cách chỉ có ba bước ngắn ngủi, nhưng sát phong này thổi mất thời gian uống cạn chén trà mới tới, có thể thấy được nó mạnh mẽ tới mức nào.
Hắn giãy dụa trước miệng rồng, chỉ thấy miệng rồng sâu không thấy đáy, trong cổ họng có một quang cầu màu đen đang không ngừng xoay tròn. Sát phong lạnh lẽo nọ là từ quang cầu màu đen này thổi ra.
Một tay Vũ La nắm chặt miệng rồng, một tay đặt lên chuôi thanh thạch đao, thử dốc hết toàn lực đẩy mạnh. Một lúc sau, thình lình thạch đao dần dần lui lại, đâm vào quang cầu màu đen kia.
Tất cả nhân sĩ phe Chính đạo đã thử các thủ đoạn tầm bảo trên Trảm Long đài này, ai nấy đều cố gắng rút thạch đao ra khỏi miệng rồng, nhưng chưa từng có người nào thành công.
Thế nhưng không ai ngờ được, chỗ cơ quan này không phải là rút thạch đao ra, ngược lại là phải đẩy nó vào trong.
Thạch đao vừa đâm vào quang cầu màu đen, cả miệng rồng chợt bừng sáng ánh hào quang đỏ chói. Hàn sát phong nọ lập tức dừng thổi. Lúc này non nửa thân người Vũ La đã chui vào miệng rồng, ánh đỏ khắp bên trong không phải là hào quang màu máu khiến cho người ta kinh sợ, mà là hào quang ấm áp quang minh giống như ánh mặt trời. Lại giống như một đạo hỏa long đang chạy không ngừng dưới chân sườn dốc, ánh lửa soi sáng khắp xung quanh.
Đột nhiên hồng quang nọ tụ lại thành một luồng từ trên sườn dốc bắn xuống, bắn trúng chuôi đao, sau đó nhanh chóng khắc trên đao một thiên văn tự.
Vũ La chỉ cần nhìn lướt qua, liền nhớ kỹ cả thiên văn tự. Hắn chỉ kịp ghi nhớ, nhìn lại đã thấy trên thân đao trống trơn, không còn lưu lại dấu vết gì cả.
Miệng rồng nọ phát ra thanh âm ù ù một trận, thạch đao chậm rãi trồi ngược trở ra, về vị trí cũ.
Nhược Lô Ngục này là di tích lưu lại từ thời viễn cổ, dù là Vũ La cũng không hiểu rõ lắm những điều thần bí trong đó.
Hắn bị xiềng xích trói tứ chi, chỉ có thể đứng trên Trảm Long đài.
Lúc này hắn buồn bực vô cùng, bởi vì hắn đã ghi nhớ thật kỹ thiên văn tự vừa rồi. Hơn nữa từng lời chữ như khắc sâu vào trong đầu hắn, thế nhưng hắn lại không biết được loại văn tự này.
Vũ La từng nghiên cứu văn tự thượng cổ như Thương Mang kinh, đây là loại văn tự cổ xưa nhất truyền lại trên thế giới này. Nhưng thiên văn tự trên thân đao khi nãy, hắn lại không biết một chữ nào cả.
Không biết văn tự, thế nhưng chỉ nhìn một lần có thể nhớ kỹ. Sự thần dị của Trảm Long đài này vượt xa ngoài dự liệu của Vũ La, chẳng trách ngay cả lão ma đầu nhắc tới địa phương này cùng mười phân thận trọng.
Trong lòng Vũ La thầm nghĩ về thiên văn tự này, nghiên cứu mấy canh không thu hoạch được gì, không cố chấp. Hắn biết theo tình huống hiện tại, dù hắn có nghĩ đến vỡ đầu không hiểu được thiên văn tự này có ý gì.
Trong lòng hắn thầm tự nhủ, lúc trước nhất thời đám đông tiến vào Nhược Lô Ngục, xem ra quả thật đã đến đúng chỗ. Bên trong Nhược Lô Ngục này ẩn chứa rất nhiều bí mật chờ mình khám phá. Phe Chính đạo quả thật phí của trời, một bảo khố to lớn như vậy lại dùng làm ngục giam.
Vũ La tạm thời gác thiên văn tự kia qua một bên, chuyên tâm tu luyện. Hắn đã tiến vào cảnh giới Khai Khiếu, tuy rằng hiện tại tu luyện không thể sử dụng ngọc túy phách, nhưng sát phong mỗi ngày hai lần cũng là một cách tôi luyện, rất có ích cho hắn.
Hắn bị Diệp Niệm Am quyết định phạt trên Trảm Long đài nửa tháng. Trong chuyện này có một ít sự tình khiến cho Vũ La cảm thấy không tầm thường.
Lúc hắn ở Ly Nhân Uyên, thảo luận với lão ma đầu về ích lợi, lúc ấy lão ma đầu có nói cho hắn biết, trên Trảm Long đài có một thiên vô thượng công pháp, nhưng nếu tu luyện cũng không biết sẽ có hiệu quả thế nào.
Vũ La có gì phải sợ, hắn là người đã chết một lần, cho nên quyết định lên Trảm Long đài xem thử. Thế nhưng Trảm Long đài không phải dễ lên, xiềng xích cấm chế bên dưới, ngay cả Mộc Dịch Trạc cũng không thể vượt qua, huống chi là hắn.
Cho nên Vũ La vừa ra ngoài, có người khiêu khích, lập tức trong lòng hắn này sinh kế hoạch. Hắn giết tên nô bộc của Mộc Dịch Binh Lang không phải vì kích động nhất thời, đường đường Nam Hoang Đế Quân, tuyệt đối không thể phạm vào sai lầm “kích động nhất thời” như vậy. Vũ La giết tên nô bộc, biết rằng mục đích của mình sẽ đạt, còn phần dạy dỗ ư? Mộc Dịch Binh Lang một trận, bất quá chỉ là phụ thêm mà thôi. Hắn gai mắt Mộc Dịch Binh Lang đã lâu. Nam Hoang Đế Quân không dễ gì “kích động nhất thời”, càng không dễ gì tha thứ cho một con chó cứ sủa mãi trước mặt mình.
Sau sự tình phát triển cũng đúng như Vũ La dự liệu, dường như Thác Bạt Thao Thiên đã thi triển một loại pháp thuật nào đó trên người mình, mỗi khi mình gặp nguy hiểm, y sẽ cảm ứng được. Đây chỉ là phỏng đoán của Vũ La, quả nhiên đoán trúng. Thác Bạt Thao Thiên xuất hiện. Mộc Dịch Trạc xuất hiện, hai bên giằng co, không thể nào chỉ vì cái chết của một tên nô bộc không có giá trị gì mà đắc tội với Thác Bạt Thao Thiên. Vũ La khẳng định mình sẽ bị phạt qua loa trên Trảm Long đài.
Trong chuyện này có điểm vượt ra ngoài dự liệu của Vũ La. Diệp Niệm Am bí hiểm đột ngột trở nên vô cùng sắc bén, áp chế Mộc Dịch Trạc chặt chẽ. Giống như một con rồng già bấy lâu ngủ say, thình lình lộ ra nanh vuốt kinh người, hiện rõ phong thái của đệ nhất nhân Nhược Lô Ngục không thể nghi ngờ.
Mà lão làm như vậy có vẻ thiên vị mình, vốn sau khi Vũ La đánh Mộc Dịch Binh Lang, đã chuẩn bị chịu chút khổ đau về thể xác, lại không ngờ vì Diệp Niệm Am. Mộc Dịch Trạc lại không làm gì được mình.
Vũ La không hiểu vì sao Diệp Niệm Am lại làm như vậy. Hắn lại nhớ tới thân thể này không thể tu luyện công pháp Ma đạo, thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. Rõ ràng chủ nhân thân thể này trước kia đần độn, không biết được chuyện gì, có lẽ bên trong chuyện này ẩn chứa bí mật vô cùng trọng đại.
Đến ngày thứ ba. Mộc Dịch Binh Lang đã dưỡng thương khỏe lại, nghênh ngang xuất hiện bên dưới Trảm Long đài. Phía sau gã còn có bốn tên nô bộc đi theo, là chó săn trung thành của gã.
Tuy rằng Vũ La bị trói, nhưng cũng đang ở trên đài cao. Hắn nhìn Mộc Dịch Binh Lang bên dưới nở một nụ cười “thân thiện”, chỉ là bất cứ ai nhìn thấy nụ cười này, đều thấy rõ vẻ chế nhạo trong đó.
Mộc Dịch Binh Lang thấy hắn chế nhạo mình, lập tức nổi trận lôi đình, giơ chân rít gào:
- Vũ La, tên ngốc ngươi chờ đó, chuyện này ta quyết không bỏ qua, không thể bỏ qua như vậy, ta nhất định sẽ cho ngươi thấy. . .
Vũ La chỉ khẽ bĩu môi, kinh nghiệm đời trước của hắn vô cùng phong phú, một nhân vật nho nhỏ như Mộc Dịch Binh Lang quá ngây thơ trước mặt hắn, chỉ một nụ cười đã làm cho gã mất đi lý trí. Vũ La có thể kết luận, cho dù tiểu tử này có được Linh Ngọc Tuệ Căn, tương lai chắc chắn cũng không thể có được thành tựu gì.