Tiên Tuyệt

Chương 21: Chương 21: Thần Mục Khai Nhãn, Song Nguyệt Đương Không (Thượng)




Vẻ khinh miệt lộ rõ trên gương mặt Vũ La, khiến cho trong lòng Mộc Dịch Binh Lang hận đến nỗi phát cuồng, không nhịn được muốn xông lên Trảm Long đài, bẻ gãy cổ tiểu tử đần này ngay tức khắc.

Mộc Dịch Binh Lang cười lạnh:

- Hừ, ngươi tự hào gì chứ, cho dù ngươi có đột phá cảnh giới Khai Khiếu thì có ích gì? Ngươi vẫn chưa mở thất khiếu, còn ba cấp của cảnh giới Hợp Chân nữa, tính ra tổng cộng còn mười cấp. Có lẽ ngươi sắp mười sáu tuổi rồi phải không? Hừ hừ, qua mười sáu tuổi mà vẫn chưa mở được Cửu Cung, đời này của ngươi coi như xong, không bao giờ có thể tu luyện nữa. Ha ha ha, hiện tại ngươi bị trói trên Trảm Long đài, mỗi ngày chịu đựng hai lần sát phong thổi qua, nửa tháng này coi như lãng phí, ngươi còn được thời gian mấy tháng nữa đây, ha ha ha. . .

- Tên đần kia, đời này của ngươi cầm bằng vô vọng, vĩnh viễn ngươi cũng không có khả năng vượt qua ta. . .

- Ngươi cho rằng một tên ngốc không có Tuệ Căn như ngươi, thật sự có thể đánh bại một người thân mang Linh Ngọc Tuệ Căn như ta sao? Đây là ông trời đã định ra chênh lệch giữa chúng ta, làm sao ngươi có thể nghịch thiên cho được, thật là ngu xuẩn!

Vũ La bất động thanh sắc nhìn Mộc Dịch Binh Lang bên dưới, chờ cho gã nói dứt lời mới thản nhiên lên tiếng nói:

- Hay là chúng ta đánh cuộc với nhau đi.

- Đánh cuộc chuyện gì?

- Ta cuộc rằng mình có bản lĩnh, bằng vào thân thể không có Tuệ Căn, có thể giày xéo cái gọi là thiên tài có Tuệ Căn như ngươi dưới chân ta!

Vũ La bình thản nói, tỏ ra hết sức tự tin.

- Ha ha ha. . .

Mộc Dịch Binh Lang cất tiếng cười cuồng vọng:

- Hay cho một tên tiểu tử ngông cuồng, được, ta sẽ chờ xem, là ngươi sẽ dẫm ta dưới chân như lời ngươi khoác lác, hay là ta một bước lên trời, tu hành vô thượng Đại Đạo, còn ngươi, cả đời này rốt cục không có cách nào tu luyện, trở thành phế vật trong phế vật.

Vũ La vẫn ung dung bình thản nhìn gã như trước, môi khẽ nhếch một nụ cười nhạt, thái độ như vậy càng làm cho Mộc Dịch Binh Lang phát điên phát cuồng. Gã không biết tiểu tử này dựa vào cái gì mà tỏ ra trấn định như vậy, dựa vào cái gì mà tỏ vẻ dường như hơn đứt mình rồi. Hắn rõ ràng chỉ là một tên xuân ngốc, không có Tuệ Căn, không có khả năng tu luyện tới cảnh giới cao thâm gì cả, nhưng vì sao hắn lại tự tin như vậy?

Trên thực tế, bởi vì những biểu hiện gần đây của Vũ La, trong Nhược Lô Ngục đã không còn ai xem hắn như kẻ ngốc. Không ai ngờ rằng sau khi tiểu tử này xuống Ly Nhân Uyên một chuyến, dường như đột nhiên khai khiếu, không còn ngu ngốc nữa, hơn nữa đã có thể bắt đầu tu luyện, mà tốc độ tu luyện dường như không chậm, chỉ đáng tiếc là hắn khai khiếu hơi muộn, cách cửa quan mười sáu tuổi chỉ còn nửa năm, bất luận thế nào cũng là không kịp.

Nhưng Mộc Dịch Binh Lang lại không chịu thừa nhận chuyện này. Trong mắt gã. Vũ La chỉ là một tên đần mà gã có thể tùy ý lăng nhục ức hiếp. Mộc Dịch Binh Lang gã mới là kẻ ở trên cao, muốn đùa giỡn Vũ La thế nào cũng được.

Thái dương dần dần thăng lên đỉnh đầu, mắt thấy sắp đến buổi trưa. Mộc Dịch Binh Lang nở một nụ cười tàn khốc:

- Đồ đần kia, chúc mừng ngươi, hãy tiếp tục hưởng thụ đại tiệc mỗi ngày hai lần, ta rất vui lòng nhìn ngươi chịu khổ, ha ha ha. . .

Bên trong miệng rồng chậm rãi xuất hiện một quang cầu màu đỏ, chậm rãi xoay tròn. Một cỗ Hỏa sát phong gào thét thổi ra, thổi mạnh vào lưng Vũ La. Vũ La bị lực lượng khổng lồ này đầy cho toàn thân lảo đảo, nếu không phải tứ chi hắn đã bị xiềng xích to nặng giữ lại, chắc chắn đã bị thổi bay đi xa.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Vũ La Mộc Dịch Binh Lang bật cười vang, đám nô bộc xung quanh gã cũng tranh nhau vuốt mông ngựa:

- Hiện tại hắn đã như vậy, làm sao có thể đột phá trước mười sáu tuổi?

- Nói giỡn sao, kẻ không có Tuệ Căn cũng muốn tỷ thí cùng công tử chúng ta, ta thấy hắn sắp sửa chết mà không biết được vì sao mình chết. . .

- Công tử, ngài sắp sửa vượt qua cảnh giới Hợp Chân, tiến vào cảnh giới Cửu Cung phải không? Ha ha, hãy cho tên tiểu tử này thấy rõ, để hắn không còn ôm hy vọng hão huyền. . .

Trên Trảm Long đài, dần dần Vũ La không chịu được nữa, toàn thân căng thăng, lớp áo vải bên ngoài không che giấu được thân hình. Trên tứ chi, cổ, trán hắn, từng đoạn mạch máu nổi vồng lên, trông như những con rắn bò uốn éo.

Nhóm vuốt mông ngựa lại nhao nhao:

- Ha ha, công tử nhìn kìa, hắn không chịu đựng được nữa. . .

Mộc Dịch Binh Lang cũng hừ lạnh:

- Hừ, chút đau đớn nho nhỏ như vậy cũng không chịu được, ngươi có biết tu hành gian khổ tới mức nào không? Chỉ bằng vào đạo tâm yếu ớt của ngươi cũng muốn tỷ thí với ta, quả thật là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!

Mộc Dịch Binh Lang vừa nói xong, chợt nghe thấy Vũ La ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, toàn thân linh quang lượn lờ, thình lình đầy Hỏa sát phong đang thổi lui khỏi thân thể hắn chừng vài thước. Trong mắt trái hắn chợt bắn ra một đạo hào quang sáng chói, thẳng lên mái Nhược Lô Ngục cao cao, hồi lâu vẫn chưa tiêu tan.

Trên đỉnh đầu Vũ La, giữa không trung, chợt có hư ảnh một con mắt thần thâm thúy chậm rãi mở ra, tựa như trong đó chứa đựng vô số huyền cơ ảo diệu. Dị tượng thần nhãn này chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng đủ làm cho tất cả mọi người thấy rõ rõ ràng ràng.

Đám nô bộc vuốt mông ngựa bên cạnh Mộc Dịch Binh Lang nhất thời há hốc mồm, ai chẳng biết dị tượng này là mở được một khiếu

Hơn nữa cũng giống như lúc Vũ La đột phá cảnh giới Khí Cảm, cũng có dị tượng xuất hiện. Cho dù là Mộc Dịch Binh Lang thân hoài Linh Ngọc Tuệ Căn, lúc đột phá cũng không được oai phong như vậy.

Sắc mặt Mộc Dịch Binh Lang trở nên hết sức khó coi, cũng giống như lần trước, gã vừa mới trêu chọc Vũ La, người ta lại đột phá, nhưng đột phá đồng thời xuất hiện dị tượng, điểm này chứng tỏ tiền đồ vô lượng. Hai lần dị tượng xảy ra liên tiếp làm cho Mộc Dịch Binh Lang ghen tị đến phát cuồng. Hơn nữa lần thứ hai Vũ La đột phá trước mặt gã, dưới tình huống cơ hồ không có khả năng, khiến cho tâm trạng Mộc Dịch Binh Lang trở nên rất xấu.

Đám vuốt mông ngựa xung quanh cho dù da mặt dày tới mức nào, cũng không tìm được lời nào châm chích trêu chọc Vũ La. Hành động thực tế của Vũ La đã bịt miệng bọn chúng, chúng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Mộc Dịch Binh Lang không nói được một lời, xoay người bước đi.

Trong lòng gã lúc này đang nguyền rủa tên trộm Thiên Phủ Chi Quốc của mình không biết bao nhiêu lần mà kể. Mộc Dịch Binh Lang từng chứng kiến uy lực Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm Tê Thần Lực của Thác Bạt Thao Thiên, nếu Thác Bạt Thao Thiên không có Thiên Mệnh Thần Phù, hoàn toàn khác hẳn, cũng giống như so sánh một phàm nhân với một sát thần.

Nếu có Thiên Phủ Chi Quốc, Mộc Dịch Binh Lang tin rằng bất kể thế nào mình cũng có thể áp chế được Vũ La, khiến cho hắn trọn đời không thể ngóc đầu lên được, nhưng hiện tại mình chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tên đần độn kia đột phá hết lần này tới lần khác, lần lượt dùng hành động phủ định phán đoán suy luận của mình, giống như tát vào mặt mình, khiến cho thể diện mình mất sạch.

Nếu gã biết rằng kẻ trộm đi Thiên Phủ Chi Quốc của mình là Vũ La, hơn nữa Vũ La đã dùng Thiên Phủ Chi Quốc đánh bại gã, e rằng sẽ tức đến nỗi hộc máu đương trường, ngã lăn ra đất không dậy nổi.

Trên Trảm Long đài, Vũ La bật cười ha hả. Tuy rằng tính khí hắn trầm ổn, nhưng cũng không có nghĩa là loại quân tử cổ hủ, tỏ ra có phong độ đối với bại tướng dưới tay mình.

Tiền kiếp Vũ La chính là bậc cự phách Ma đạo, tuy rằng đời này tu luyện công pháp Chính đạo, nhưng trong xương tủy hắn vẫn là ma đầu. Ma đạo rất coi trọng khoái ý ân cừu. Vũ La cũng không áp chế khoái cảm trong lòng mình. Tuy rằng Vũ La không xem Mộc Dịch Binh Lang là đối thủ chân chính của mình, nhưng dù là dùng gậy đập một con chó dữ, cũng có khoái cảm, mà có khoái cảm ta sẽ cười, Vũ La cười vô cùng thoải mái.

Mộc Dịch Binh Lang nghe thấy tiếng cười cuồng ngạo, lại tức giận vô cùng, tới nỗi gã cảm thấy ngực mình khó chịu, như sắp bị nội thương. Gã hung hăng đá mạnh vào một tảng đá gần đó, khiến cho tảng đá vỡ nát, không nói nửa lời nhanh chóng bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.