Hiểu biết về tu luyện của Vũ La, cả Tu Chân Giới này cũng không có bao nhiêu người sánh được, ở cảnh giới Bảo Sơn Vũ La có thể nói không cần phí tâm tư gì nhiều, tất cả đều thuận lợi như nước chảy thành sông.
Chẳng qua mấy ngày nay hắn bị trói ở Trảm Long đài, không thể sử dụng ngọc túy phách tu luyện, bởi vậy tốc độ mới chậm lại, nếu không không phải mất thời gian ba ngày mới mở ra được khiếu thứ nhất.
Rất nhanh, tin Vũ La đột phá truyền đi, đám ngục tốt bàn tán xôn xao. Lúc Kiều Hổ đi vào nhà ăn, mọi người đang nói vô cùng sôi nổi.
Cho đến bây giờ, mọi người đều cảm thấy Vũ La có vẻ khác thường, chỉ là một tên đần độn lại có thể lên khỏi Ly Nhân Uyên, có năng lực đột phá liên tiếp, hơn nữa tốc độ tu luyện nhanh không thể nào tưởng tượng.
Bọn ngục tốt đều đang phỏng đoán, rốt cục Vũ La đã gặp được kỳ ngộ gì mà trở nên tinh tiến như vậy.
Vinh Thiên lần trước bị Thác Bạt Thao Thiên đánh cho chết khiếp, hiện tại đã dưỡng thương xong, cũng ngồi giữa đám ngục tốt. Chẳng qua nghe thấy mọi người bàn tán về Vũ La như vậy, sắc mặt y trở nên hết sức khó coi.
Kiều Hổ vừa tiến đến, vài tên ngục tốt thủ hạ của y vội vàng nhường chỗ, mời y ngồi xuống, sau đó dọn thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho y, bắt đầu hỏi với vẻ hưng phấn bừng bừng:
- Kiều Ban Đầu, theo ngài thấy Vũ La có kỳ ngộ gì vậy? Theo chúng ta thấy, hắn không có kỳ ngộ gì, nhất định là Thác Bạt Thao Thiên đã sử dụng thủ đoạn gì đó, giúp cho Vũ La. . .
Kiều Hổ nhìn xung quanh, không để ý tới mọi người đang bàn tán, sau đó lấy mắt ra hiệu với người của mình, bảo chúng xúm lại, lúc này mới trầm giọng nói:
- Đoán người ta rốt cục có kỳ ngộ thế nào, có tác dụng gì chứ? Bất kể trên người Vũ La đã xảy ra chuyện gì, các ngươi nghĩ thử mà xem, lần đầu tiên hắn lên khỏi Ly Nhân Uyên, đã đột phá cảnh giới Khí Cảm. Sau đó một tháng, đột phá cảnh giới Khai Khiếu. Ba ngày sau, đã mở ra khiếu thứ ba, đây là tốc độ tu luyện kiểu gì?
Kiều Hổ liếc nhìn Mộc Dịch Binh Lang đang ngồi ở một góc với đám nô bộc của mình:
- Vị công tử của Phó Giám Ngục Đại nhân kia, trên đường tu luyện muốn gì được nấy, lại thêm thân mang Linh Ngọc Tuệ Căn, thế nhưng năm xưa cũng phải mất ba năm mới đột phá cảnh giới Khí Cảm, ba năm nữa mới đột phá cảnh giới Khai Khiếu, mở thất khiếu mất tới bốn năm, chia ra mỗi năm mất gần sáu tháng, lâu hơn Vũ La sáu mươi lần. Lại mất một năm rưỡi sau, gã mới đạt tới cảnh giới Hợp Chân đỉnh phong. Dù là như vậy, có thể không nhờ vào đan dược, hoàn toàn bằng vào thực lực bản thân, trước mười sáu tuổi mở được Cửu Cung, gã đã được cho là một thiên tài.
Y dừng một chút, hài lòng nhìn nhìn vẻ mặt kinh hãi của đám ngục tốt thủ hạ mình, sau đó nói tiếp:
- Nghĩ lại mà xem. Vũ La kinh khủng tới mức nào?
Lúc này đám ngục tốt thủ hạ của y đã tâm phục khẩu phục, quả thật Kiều Hổ cao minh hơn bọn chúng rất nhiều. Bao nhiêu ngục tốt chỉ biết bàn tán vòng vo, Kiều Hổ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra bản chất vấn đề.
Quả thật Mộc Dịch Binh Lang luôn tự cho rằng mình là thiên tài. Tuy rằng Thác Bạt Thao Thiên vẫn hơn gã một bậc, nhưng Thác Bạt Thao Thiên là nhờ Chân Linh Phong giúp cho nên Mộc Dịch Binh Lang vẫn không phục, nhưng hiện tại lòi ra một Vũ La, là yêu nghiệt còn hơn cả Thác Bạt Thao Thiên. Lần này khiến cho Mộc Dịch Binh Lang không ngừng kinh ngạc, chẳng trách sắc mặt tiểu tử này gần đây trở nên hết sức khó coi, tính tình cũng càng ngày càng nóng nảy.
Kiều Hổ gõ nhẹ đũa lên mặt bàn, dặn dò thủ hạ của mình:
- Các ngươi gặp may, quan hệ giữa ta và Vũ La không tệ, cho nên muôn vàn lần đừng giống đầu heo khiêu khích Vũ La. Ngày sau Vũ La quật khởi, ắt sẽ không làm khó chúng ta.
Toàn bộ thủ hạ Kiều Hổ không hẹn mà cùng gật gật đầu. Kiều Hổ phân tích sự tình rõ ràng, mặc dù kiến thức chúng kém hơn Kiều Hổ một bậc, nhưng Kiều Hổ đã phân tích rõ ràng như vậy, còn ai không hiểu.
- Kiều Ban Đầu, xin ngài yên tâm, chúng ta tự biết tốt xấu.
Kiều Hổ lặng lẽ gật gật đầu:
- Ăn đi.
Biểu hiện đáng kinh ngạc của Vũ La từ sau khi lên khỏi Ly Nhân Uyên, tuy rằng làm cho mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng thủy chung vẫn là một khái niệm mơ hồ. Khái niệm mơ hồ như vậy rất dễ dàng lừa gạt người ta, nhưng nếu phân tích kỹ lường, có người khác để so sánh, lập tức lộ ra chỗ đáng sợ của nó, hoàn toàn là một khái niệm bất đồng.
Hiện tại Kiều Hổ nói mấy câu vừa rồi, đã làm cho bọn chúng hiểu rõ ràng chỗ đáng sợ của Vũ La.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người còn đang khiếp sợ, quả thật Mộc Dịch Binh Lang được xem như thiên tài trong Nhược Lô Ngục, nhưng một thiên tài như vậy lại kém hơn Vũ La thập bội. Trong nhà ăn hiện tại vẫn còn đang bàn tán sôi nổi, nhưng bàn của Kiều Hổ chỉ nghe thanh âm ăn uống rào rào, thủ hạ của y không ai lên tiếng.
Kiều Hổ ăn xong, gõ bàn ra lệnh:
- Đi mua một thùng cơm, thức ăn ngon nhiều một chút, đưa tới cho Vũ La.
Có một tên thủ hạ rất thông minh, dạ một tiếng lập tức chạy đi, những người khác phản ứng chậm một bước, nhất thời ảo não không thôi. Đây là Kiều Ban Đầu cho chúng cơ hội lấy lòng Vũ La, cho dù hiện tại không tính tới chuyện tương lai Vũ La một bước lên trời, tối thiểu hiện tại hắn là người duy nhất có thể xuống Ly Nhân Uyên, chỉ riêng điểm này đã xứng đáng với vô số bữa cơm.
Kiều Hổ thấy thủ hạ của mình tỏ vẻ đau khổ, không khỏi bật cười:
- Các ngươi làm gì vậy, Vũ La còn bị phạt nửa tháng, vẫn còn cơ hội.
Nhất thời mọi người mặt mày hớn hở.
Xiềng xích mà Mộc Dịch Trạc tự tay trói Vũ La đã được thả ra không ít, chiều dài có thể cho phép Vũ La tản bộ trên Trảm Long đài.
Không phải là bọn ngục tốt không sợ Mộc Dịch Trạc, bất quá chuyện nhỏ này có ai để ý. Huống chi cho dù là bị phát hiện, muốn truy cứu chuyện này cũng không thể biết được là ai làm.
Đêm lạnh vô cùng. Vũ La vừa mới chịu đựng xong một cơn Hàn sát phong thổi qua, tôi luyện đau đớn như vậy có thể gia tăng tốc độ tu hành. Có điều Vũ La không gặp may, mỗi ngày chỉ được tôi luyện như vậy có hai lần.
Tuy rằng Vũ La bị trói trên Trảm Long đài, nhưng cơm ngày ba bữa đã có người lo lắng, hắn có thể chuyên tâm tu luyện, chỉ có điều quãng thời gian này hết sức nhàn nhã, trạng thái như vậy khiến cho người ta hơi dở khóc dở cười.
Hôm nay Vũ La tu luyện đã xong, ở cảnh giới Bảo Sơn, không phải là hàng ngày không ngừng đả tọa tu luyện sẽ tiến bộ nhanh hơn. Cường hóa thân thể là cả một quá trình, nếu vượt qua cực hạn chịu đựng của thân thể, ngược lại không tốt.
Hiện tại một mình hắn đang ngồi trên Trảm Long đài cao cao. Nhược Lô Ngục hết sức kỳ lạ, từ bên ngoài nhìn vào, chính là một trận pháp thần bí do một khối đá khổng lồ tạo thành, bảo vệ một pho tượng chim sẻ bằng đồng xanh thật lớn, nhưng từ trong nhìn ra, vòm mái chỉ là hư ảo, ánh mặt trời ban ngày có thể chiếu vào, ban đêm cũng có thể nhìn thấy ánh trăng xuyên qua mái. Không biết tổ tiên thời viễn cổ đã sử dụng thủ đoạn gì, mà có thể làm nên một mái vòm tinh diệu như vậy.
Hắn nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, cảm thấy không ngủ được.
Hắn chợt có cảm giác như Hạn Bạt Huyết Phần đang chảy trong huyết mạch của mình, ở tiền kiếp, mỗi khi trăng tròn, lực lượng của Hạn Bạt Huyết Phần sẽ bành trướng lên đến đỉnh điểm. Lúc ấy Thôi Xán mỹ nhân trong tay, bá nghiệp trong tay, Nam Hoang thần phục, Chính đạo để mắt, oai phong biết bao. . . .
Trong nháy mắt tất cả tan hết tựa như mây khói, nhớ đến chuyện nữ nhân từng yêu mình phản lại mình, những môn phái phe Ma đạo mình từng che chở phản lại mình, phe Chính đạo ném đá xuống giếng. . . từng cảnh tượng trong tiền kiếp lần lượt trôi qua trước mắt Vũ La, khiến cho hắn có cảm giác hư hư thật thật. Đó thật sự là tao ngộ của mình sao?
Còn lại trong lòng hắn chỉ có mối thù ghi tâm khắc cốt vào lúc ấy.
Bất luận một người có lòng dạ bao dung tới mức nào, thâm Cửu Đại hận như vậy cũng không thể dễ dàng quên được.
Tống Kiếm Mi, Quỷ Lệ Danh. Lâm Tuyệt Phong, các ngươi cho rằng ta thất bại rồi sao?
Có lẽ các ngươi không ngờ được, Nam Hoang Đế Quân chưa chết. Không những chưa chết, ta còn tu hành tiến triển cực nhanh. Ta có được Đạo Tạng dị biến thâm ảo chẳng kém gì Thương Mang kinh, ta có được Phong Thần Bảng ngay cả Hạn Bạt Huyết Phần còn phải thần phục, ta có cả tòa di tích Nhược Lô Ngục. . .
Các ngươi hãy chờ xem, khi Nam Hoang Đế Quân xuất hiện trở lại trước mặt các ngươi một lần nữa, nhất định sẽ càng hùng mạnh hơn, đáng sợ hơn năm xưa.
Trong đầu Vũ La chợt hiện lên cảnh tượng Tống Kiếm Mi dịu dàng theo bên mình trong chín mươi năm, dáng vẻ khả ái động lòng người, chỉ cần nàng cười, khiến cho người ta phải cảm thấy thương mến. Thế nhưng kết cục Tống Kiếm Mi lại buông một câu hết sức lạnh lùng:
- Ngay cả ta còn có thể tiếp được sát chiêu của ngươi, vậy ngươi còn có tiền đồ gì nữa?
Vũ La vung song chưởng lên, xiềng xích vang lên loảng xoảng. Hắn không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài, tựa như sói tru dưới ánh trăng.
Theo tiếng thét của Vũ La, linh nguyên trong thân thể hắn thình lình bạo phát, với khí thế như hồng thủy ngập trời nháy mắt mở ra từng cửa ải. Đồng tử mắt phải hắn chợt mở lớn, một cỗ thần quang phóng lên cao, sáng lạn huy hoàng, giống như vầng trăng lơ lửng giữa trời.
Tiếng thét dài của Vũ La, không ít ngục tốt của Nhược Lô Ngục nghe thấy, nhưng đại đa số chỉ trở mình, mắng hai ba câu rồi ngủ tiếp, chỉ có một ít người cảm ứng được đạo thần quang này.
Mộc Dịch Trạc đang đả tọa, chỉ mở bừng mắt thản nhiên nhìn thoáng ra cửa sổ, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện. Đối thủ của y không phải là Vũ La, cũng như Vũ La cảm thấy coi thường Mộc Dịch Binh Lang. Mộc Dịch Trạc không biết rõ chân tướng, cũng hết sức coi thường Vũ La.
Sắc mặt Mộc Dịch Binh Lang hết sức âm trầm, hung dữ như lệ quỷ dưới trăng. Gã hung hăng xé toạc chiếc chăn thành hai mảnh, răng nghiến chặt, trong lòng ghen tị phát cuồng.
Kiều Hổ đứng dậy nhìn ra cửa sổ, bầu trời đêm bên ngoài sáng rực một đạo thần quang, coi như có hai vầng trăng. Kiều Hổ thầm cảm thân trong lòng. Song Nguyệt Đương Không, lại là dị tượng!
Lúc trước Vũ La đột phá xảy ra dị tượng liên tục, tuy rằng độc đáo, nhưng trong sách vở cũng không hề ghi lại dị tượng nào như vậy. Song Nguyệt Đương Không là dị tượng vô cùng nổi danh trên Tu Chân Giới, bất kể là tu sĩ ở cảnh giới nào, nếu sinh ra dị tượng này, sau đều trở nên nhân vật vô cùng nối bật, hào hùng danh chấn thiên hạ. Ý nghĩa của dị tượng này cũng không đơn giản.
Kiều Hổ thầm tính thử trong lòng. Vũ La khai khiếu thứ hai chỉ mất thời gian hai ngày.
Còn Thác Bạt Thao Thiên. . . tên mãng phu này lại bế quan, không thể nghe được bên ngoài có động tĩnh gì. Vũ La không có gì nguy hiểm, y sẽ không xuất hiện.
Trên Vọng Sơn các, Diệp Niệm Am một thân áo vải rộng thùng thình, đứng lặng trước cửa sồ nhìn Song Nguyệt Đương Không, mặt lộ vẻ vui mừng.
Vũ La nhìn Song Nguyệt Đương Không trên đỉnh đầu mình sau một lúc thần quang dần dần tiêu tán, vầng trăng do thần quang từ mắt phải hắn hình thành cũng tiêu tan.
Trong lòng hắn cảm thấy bồi hồi xúc động, Song Nguyệt Đương Không, dị tượng này đã lâu lắm rồi. . .
Kiều Hổ không sai, dị tượng Song Nguyệt Đương Không quả thật lai lịch bất phàm. Vũ La chính là tỷ dụ gần nhất. Chẳng qua tiền kiếp Nam Hoang Đế Quân sau khi lấy được Hạn Bạt Huyết Phần mới xuất hiện dị tượng này. Thế nhưng Vũ La hiện tại, chỉ mới cảnh giới Khai Khiếu đã xuất hiện dị tượng này, chứng tỏ Đạo Tạng biến dị kia quả thật bất phàm, đã tạo ra nền tảng vững chắc cho hắn.
Trong hai ngày này, chẳng những Vũ La lợi dụng sát phong rèn luyện thân mình, hơn nữa hiện tại xiềng xích đã nới ra, có thể thuận lợi đả tọa, hấp thu linh khí bên trong ngọc túy phách. Cho nên hắn mới tiến bộ nhanh chóng, chỉ trong hai ngày đã mở được khiếu thứ hai.
Tốc độ này có thể nói là từ trước tới nay chưa có ai, còn về sau, hiện tại Vũ La cũng không thể khẳng định.
Cho dù là Tả Trầm nghị năm xưa cũng phải mất nửa năm mới mở hết thất khiếu, theo như trước mắt, rõ ràng là kém xa Vũ La.
Ánh sáng mặt trời dâng lên, lá cây trong núi phản chiếu, trong óng ánh như ngọc.
Trước mặt Vũ La là một chiếc thùng cơm, mùi thơm sực nức. Tên ngục tốt bên cạnh còn bỏ thêm tiền ra, thỉnh trù sư nấu cho Vũ La một bát canh yến sào nóng hổi, gọi là bồi bổ thân mình.
Thật không biết đối với Vũ La chẳng kém gì một con trâu, có chỗ nào là bổ. . .
Người khác ăn tổ yến từng chung nhỏ, Vũ La lại ăn một chậu to như chậu nước rửa mặt. Chậu to như vậy, cũng chỉ có thể tìm được ở nhà ăn, nơi chuyên nấu cơm với số lượng nhiều.
Cả chậu canh tổ yến đầy như vậy, đã mất ba tháng bổng lộc của tên ngục tốt kia. Thấy Vũ La vừa hớp một miếng, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, tên ngục tốt vốn đang đau lòng chợt nở một nụ cười vui sướng.
Vũ La ăn ngon lành vui vẻ, cảm thấy hài lòng với món canh tổ yến này, nhưng có người lại không được hài lòng như vậy.
Tâm trạng Mã Hồng lúc này không tốt lắm, dẫn theo vài tên ngục tốt thủ hạ, hùng hùng hổ hổ ra khỏi Nhược Lô Ngục, tiến vào nhà đá bắt đầu phiên trực của mình. Y tức tối ném túi tiền của mình lên bàn, xoa xoa hai tay.
Có người thích chơi bài cửu, có người thích chơi xúc sắc, nhưng càng có nhiều người thích chơi mạt chược hơn.
Mấy tên ngục tốt thủ hạ cười hì hì, bắt đầu chơi cùng y.
Mã Hồng chính là một trong những Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, hơn nữa là một tên Ban Đầu không thể thiếu được. Y chính là đệ nhất nhân về thẩm vấn bức cung ở Nhược Lô Ngục, bất luận là Diệp Niệm Am hay Mộc Dịch Trạc, đều đối xử với y rất tốt.
Mã Hồng cũng không đầu phục ai, y hạ quyết tâm dựa vào tay nghề của mình mà kiếm cơm. Mặc kệ ai làm Giám Ngục, ta chỉ cần kiếm lợi trong Nhược Lô Ngục là đủ.
Trên thực tế bởi vì tay nghề độc đáo của Mã Hồng, y kiếm được lợi lộc không ít. Y lại thích chơi mạt chược, trời sinh chơi rất kém, cứ chơi là thua, nhưng có một điểm mà Mã Hồng hơn đứt Vinh Thiên, đó là dù thua cũng không tức tối, không bắt thủ hạ của mình phải trả lại tiền
Hôm nay Mã Hồng không muốn trực nhật chút nào, ai lại muốn ở ngoài này cả một ngày, nhưng không ngờ hôm nay vận đỏ đã đứng về phía Mã Hồng, y thắng liên tục, khiến cho ba tên thủ hạ tơi bời.
Cây bài này cũng là như vậy, y muốn gì được nấy. Mắt thấy đã có đủ một con rồng thuần nhất sắc, Mã Hồng thầm niệm chú ngữ, cầu cho thần Tài phù hộ. Y lại thắng nữa, ba tên thuộc hạ mặt tái xanh, hôm nay thảm bại rồi, Mã Ban Đầu vừa thắng một cây rất lớn.
Cứu tinh xuất hiện ngay lúc đó, ở ngọn núi gần Nhược Lô Ngục nhất chợt xuất hiện một nha đầu chừng mười mấy tuổi, đang sử dụng cả tay lẫn chân để trèo lên núi. Thiếu nữ này toàn thân dơ bẩn, xiêm y rách tơi tả như khất cái, chỉ nhờ hai bím tóc mới có thể phân biệt được nàng là nữ tính, bất quá dây cột bím đã không phân biệt được là màu gì. Trên lưng nàng có một chiếc túi gần to bằng người nàng, nhìn qua có vẻ nặng nề, không biết bên trong có thứ gì.
Thiếu nữ này nhìn thấy Nhược Lô Ngục, hưng phấn vô cùng, hoa chân múa tay vui sướng, nhảy nhót tung tăng, vác chiếc túi to chạy tới như điên cuồng. Nàng lấy khí thế giống như kỵ binh đang xung phong, miệng kêu lên những tiếng quái dị, xông thẳng tới đại môn của Nhược Lô Ngục.
Đương nhiên Mã Hồng đã chú ý tới thiếu nữ kia từ sớm, bất quá y vừa ngả bài, có thể xác định rằng mình thắng được ván bài to này:
- Ha ha, bọn tiểu tử các ngươi, hôm nay cho các ngươi thua mất cả quần. . .
Ba tên thủ hạ của y chợt phóng nhanh ra ngoài.
- Có người tập kích Nhược Lô Ngục!
- Đúng, đúng vậy, thế địch hung hãn, tình huống khẩn cấp!
- Mau mau ra xem, ngày khác tái chiến!
Mã Hồng cả giận:
- Bọn lỏi con này, các ngươi đừng chạy, hôm nay Mã gia ta đại sát tứ phương. . .
Bất quá ba tên ngục tốt không ngốc chút nào, Mã Hồng còn chưa nói dứt câu đã không còn thấy chúng đâu, khiến cho y chỉ còn nước nổi nóng thóa mạ ầm ĩ.