Loại văn tự này có từ xưa, dù là cả Tu Chân Giới cũng không có mấy người nhận biết. Nguyên nhân trong đó cũng thần bí và lâu đời chẳng khác Thiên Nhai.
- Đồng trưởng lão đưa tới ư?
Vũ La mơ hồ đoán được nguyên nhân, đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng người bẩm báo:
- Diệp Đại nhân, ngoài cửa có người cầu kiến.
Diệp Niệm Am nghe vậy sửng sốt:
- Là ai vậy?
- Người tới tự xưng là Lạc Anh Hào, còn có một người khác nhìn qua tơi tả, đang quỳ trước đại môn Nhược Lô Ngục chúng ta, muốn tạ tội với Vũ Tổng Lĩnh.
Diệp Niệm Am giật mình kinh hãi:
- Lạc trưởng lão tới đây ư?
Lão nhìn sang Vũ La:
- Rốt cục có chuyện gì vậy?
Vũ La nở một nụ cười khổ, kể lại sự tình, sau đó mới nói:
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem sao.
Diệp Niệm Am nghe hắn kể lại chuyện đã xảy ra, vốn có hơi không hiểu, nhưng Lạc trưởng lão đích thân tới Nhược Lô Ngục, lão thân là Giám Ngục, làm sao cũng phải ra nghênh đón, chỉ có thể bất đắc dĩ theo ra ngoài.
Lạc trưởng lão không phải là người tốt tính, nếu không phải vì chuyện này có liên quan tới Vũ La, lại thêm hậu duệ khốn kiếp của lão vừa mới đắc tội Vũ La, chắc chắn Lạc trưởng lão đã xông thẳng vào trong.
Nhược Lô Ngục phòng ngự nghiêm ngặt, nhưng ngọc bài trưởng lão của Trưởng Lão hội có thể thông hành khắp các địa phương như Thẩm Phán Đình, Nhược Lô Ngục.
Về phần Hồng Liệt Hỏa, cho dù là lão tới Nhược Lô Ngục cũng phải cẩn thận chiếu theo quy củ hành sự. Quy củ đã định ra như vậy, nhưng mọi người lại rất thích phá quy củ, để thể hiện ra quyền thế của mình.
Lúc này Lạc trưởng lão đang đứng trước Nhược Lô Ngục, vừa thấy Vũ La đi ra vội vàng tiến lên, cười khổ ôm quyền nói:
- Vũ ca nhi, thật là có lỗi, là ta đã sai, không dặn dò rõ ràng cho kẻ dưới, khiến cho ngươi phải chịu thiệt thòi.
Lão tung một cước đá vào mông Triệu Thành, lập tức y chúi nhủi xuống đất, ngã nhào dưới chân Vũ La.
- Ta đã mang con chó này tới cho ngươi, ngươi muốn xử trí thế nào cũng được, không cần nể mặt ta. Loại phế vật như vậy, chết không đáng tiếc.
Triệu Thành thất kinh hồn vía, trước khi tới đây lão tổ tông chỉ nói với mình là đi nhận lỗi, không nói là muốn giết mình.
Triệu Thành vội vàng quỳ xuống đất dập đầu lia lịa như tế sao:
- Vũ Tổng Lĩnh, Vũ Đại nhân, ta sai rồi, ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, mắt chó không thấy được người. Van xin ngài, xin ngài hãy coi ta như cái rắm, tha cho ta. . .
Vũ La khẽ cau mày, Lạc trưởng lão bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Mình anh hùng một đời, không ngờ lại có hậu bối tệ hại như vậy.
Thấy bộ dáng thê thảm của Triệu Thành, Vũ La cũng biết đây là do Lạc trưởng lão cố ý an bày. Bất quá quả thật Triệu Thành đã chịu trừng phạt, nhìn y nói chuyện, phát âm không rõ ràng, miệng đầy máu tươi, có thể thấy được răng y đã bị đánh gãy không còn.
Chuyện này vốn không phải là đại sự gì, chẳng qua Vũ La muốn thu hồi thứ thuộc về mình, mới trò chuyện với Đồng trưởng lão.
Đồng trưởng lão đã đưa tới Thiên Nhai Yêu Bài, chỉ riêng mối nhân tình này đã đủ bù lại tôn thất của mình. Thật ra cũng không tổn thất gì, tối đa chỉ là bực bội trong lòng, cảm thấy mất mặt.
Lạc trưởng lão đã nói như vậy, có nghĩa là mình có thể giết chết Triệu Thành, Vũ La cũng đã hết bực, bèn xua tay nói:
- Bỏ đi, chuyện này tới đây là kết thúc.
Lạc trưởng lão lập tức nói:
- Như vậy sao được, tên khốn này không biết trời cao đất rộng, dám mạo phạm ngươi, phải nghiêm trị. . .
Vũ La lắc đầu nói:
- Ý của Lạc trưởng lão ta đã hiểu, ngài hãy yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng tới quan hệ giữa chúng ta.
Vũ La nói thẳng ra như vậy, Lạc trưởng lão mới thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. Quan hệ với Vũ La không chỉ ảnh hưởng đến một mình lão, mà còn có Đồng trưởng lão và Nhan trưởng lão. Nếu như mình làm tan vỡ, vậy hai lão già kia cũng sẽ không tha cho mình.
Vũ La liếc nhìn Triệu Thành dưới đất một cái:
- Bất quá ta không dùng người này nữa, Lạc tiền bối có người nào đáng tin cậy hay không, phái tới giúp ta tạm thời quản lý mỏ?
- Không thành vấn đề.
Lạc trưởng lão vội vàng đáp ứng:
- Sau khi ta trở về sẽ lập tức phái người tới cho tiểu ca.
Cho dù là không có, cũng phải tìm cho ra một người.
Lạc trưởng lão than dài tỏ vẻ xin lỗi:
- Ôi, Vũ tiểu ca, chuyện này ta thật là đáng trách, ngươi không giận lão ca ca chứ?
Lúc này Triệu Thành quỳ dưới đất mới biết, mới hiểu được rõ ràng trọng lượng của Vũ La, Mấy chữ “lão ca ca” toát ra ý lấy lòng hết sức rõ ràng, lão tổ tông không lừa y, quả thật nịnh bợ thiếu niên trước mặt này tới mức Triệu Thành phải hồn phi phách tán. Tuy rằng Vũ La đã nói bỏ qua, nhưng y vẫn sợ hãi vô cùng. Nếu như vừa rồi Vũ La chỉ khẽ cau mày, e rằng Lạc trưởng lão đã không chút lưu tình, xuống tay giết chết mình. . .
Đến lúc này, y không thể ngờ rằng chính quan hệ huyết mạch mỏng manh xa xôi giữa mình và Lạc trưởng lão, vào thời khắc mấu chốt lại có thể cứu được mình.
Diệp Niệm Am bên cạnh nghe thấy cũng phải trợn trừng mắt, cũng lập tức hiểu ra. Tuổi Vũ La còn trẻ đã là phù sư cao quý, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Rõ ràng là bọn Lạc trưởng lão nhắm vào thân phận phù sư của hắn.
Vũ La cười lắc đầu:
- Tiền bối trăm ngàn lần đừng nói lời này, ta nào dám thế.
Lạc trưởng lão cố ý trừng mắt:
- Vũ tiểu ca khinh thường Lạc mỗ ư, nếu ngươi không ngại, sau này hãy kêu ta một tiếng lão ca, ta gọi ngươi lão đệ.
Vũ La cười khổ, chắp tay nói:
- Cung kính không bằng tuân mệnh, lão ca ca.
Lạc trưởng lão cười ha hả, lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm, vỗ vỗ vai Vũ La:
- Hay lắm, lão ca ca không uổng phí đời này, quen được một huynh đệ như đệ.
Lão kéo Vũ La lại, mò tìm trên người mình một lúc lâu, sắc mặt chợt trở nên lúng túng:
- Chuyện này. . . Đệ cũng biết, lần này ta cùng bọn lão Đồng đã đặt hết tất cả tài sản của mình, đến bây giờ vẫn chưa thu lại được. Lễ gặp mặt này, sau này lão ca ca sẽ bù lại cho đệ.
Vũ La mỉm cười:
- Lão ca làm như vậy quá khách sáo rồi.
Lạc trưởng lão cũng hiểu được khách sáo quá mức sẽ trở thành giả tạo, lập tức hào sảng khoát tay:
- Đúng vậy, giữa huynh đệ chúng ta không cần khách sáo.
Khiến cho quan hệ giữa hai người tiến lại gần hơn.
- Lão đệ, ca ca phải đi rồi, ở Trưởng Lão hội còn vô số việc. Đệ yên tâm, sau khi ta trở về sẽ lập tức phái người tới cho đệ.
Vũ La gật đầu một cái:
- Lão ca đi đường cẩn thận.
Lạc trưởng lão xách Triệu Thành lên:
- Khốn kiếp, còn không mau cảm tạ lão đệ ta khoan hồng độ lượng?
Triệu Thành lại dập đầu lia lịa:
- Đa tạ ân Vũ Đại nhân không giết. . .
Lạc trưởng lão cười lớn nhìn Vũ La:
- Lão ca đi đây.
Diệp Niệm Am quỳ xuống tiễn:
- Hạ quan cung tống Lạc trưởng lão. . .
Người ta không thèm nhìn lão lần nào, phóng vút lên cao, hóa thành một đạo hào quang giống như lưu tinh phá không mà đi.
Diệp Niệm Am nở một nụ cười khổ, liếc nhìn Vũ La một cái. Tuy rằng hiện tại thiếu niên còn là cấp dưới của mình, nhưng không ai nghi ngờ gì, tiền đồ của hắn là bất khả hạn lượng.
Diệp Niệm Am là lão hồ ly, hiểu rất rõ ràng, e rằng tương lai tiền đồ của mình phải nhờ vào thiếu niên này.
Lão đảo mắt mấy vòng, bỗng nhiên này ra một ý nghĩ, dường như hắn cùng Quả nhi rất thân thiết. . . Nếu tác hợp chúng với nhau. . . Chỉ tiếc Vũ La đã có Cốc Mục Thanh, cho dù Quả nhi xen vào cũng chỉ có thể làm thiếp, Diệp Niệm Am cảm thấy không cam lòng, dù sao lão cũng chỉ có một đứa cháu gái,
Hay là trở về nói với Quả nhi, bảo nó làm sao ra dáng thục nữ một chút, đoạt lấy Vũ La?
- Diệp Đại nhân, Lạc trưởng lão đã đi rồi, ngài cũng có thể đứng dậy.
Diệp Niệm Am miên man suy nghĩ, quên bẵng đi mình vẫn còn quỳ dưới đất.
- Ồ. . .
Lão đứng dậy, lại liếc nhìn Vũ La một cái, ừ, đoạt lấy Vũ La có thể làm được, chỉ là cháu của mình nghịch ngợm như vậy. . .
Diệp Niệm Am cảm thấy đau đầu nhức óc. Nếu lão biết trong cảm nhận của Vũ La, Diệp Thanh Quả còn có biệt hiệu Khủng Long Nữ, có lẽ sẽ lập tức gạt đi ý nghĩ này, không ám nghĩ thêm gì nữa.