Đồng trưởng lão nghiến răng nghiến lợi kể hết sự tình, Lạc trưởng lão tức giận tới nỗi sắc mặt tái xanh, đánh một chưởng vỡ nát chiếc bàn bát tiên bên cạnh:
- Tên khốn kiếp này dám làm hỏng đại sự của ta, lão tử phải lột da y.
Lão lại cảm thấy có chút kỳ quái:
- Vì sao Vũ tiểu ca lại không trực tiếp liên hệ với ta, lại đánh một vòng lớn như vậy?
Đồng trưởng lão bất lực nói:
- Không phải là vì tôn tử tốt của lão sao, y không chịu trả lại ngọc bài của lão cho Vũ La.
Lạc trưởng lão vừa nghe như vậy, tức tối run lẩy bẩy:
- Khốn kiếp, khốn kiếp. . .
Đồng trưởng lão khoát tay:
- Đừng nói gì nữa, mau nghĩ cách làm thế nào bổ cứu đi thôi. . .
Lạc trưởng lão quyết định thật nhanh:
- Chuyện ở đây giao cho lão Đồng ngươi, ta tới Yên sơn một chuyến.
Đồng trưởng lão gật gật đầu:
- Được rồi, đi sớm về sớm.
Lạc trưởng lão vô cùng quyết đoán, nói đi là đi, vài tên đồ đệ đang muốn khom người đưa tiễn, lão đã hóa thành một đạo hồng quang, chui vào cuối chân trời.
Đồng trưởng lão lại nghĩ nghĩ: e rằng mình lão Lạc đi cũng chưa đủ, mình phải giúp lão ta một tay, Đồng trưởng lão day day huyệt Thái Dương vài cái, có vẻ như đang đau đầu nhức óc.
Triệu Thành bắt đầu hơi lo lắng, nhưng Vũ La đi rồi, rất lâu sau đó không thấy lão tổ tông liên hệ, Triệu Thành cũng cảm thấy yên lòng, cười khẩy:
- Quả nhiên là cáo mượn oai hùm, may là lão tử không mắc mưu ngươi.
Y thư thả làm vua nơi mỏ, hàng ngày cất xén một ít khoáng thạch, vui đùa với mấy tên thợ mỏ, chọc ghẹo mấy tên thị tỳ, cuộc sống thật là sung sướng.
Ai bảo tổ tiên mình tích đức, mình không làm gì cả, lại có thể sống sung sướng như vậy. . .
Triệu Thành ra lệnh cho vài tỳ nữ xinh tươi, nàng này bóp vai cho y, nàng kia châm tràrót nước, lim dim mắt hưởng thụ, thình lình có một thanh âm lạnh như băng vang lên:
- Ngươi sống ở đây thật là thoải mái.
Triệu Thành hừ hừ theo bản năng:
- Còn phải nói. . .
Đột nhiên y giật mình, mở mắt ra mới thấy gương mặt quen thuộc của lão tổ tông Lạc Anh Hào đang nhìn mình vô cùng dữ tợn.
Triệu Thành đứng phắt dậy, quỳ sụp xuống đất dập đầu không ngừng:
- Lão tổ tông, vì sao ngài tới đây lại không nói trước một tiếng, tôn nhi ra ngoài nghênh đón.
- Ta không dám. . .
Lạc trưởng lão thét lớn:
- Triệu Thành, hiện tại ngươi thật là lớn mật, chuyện lão tổ tông ta giao phó, ngươi cũng dám làm hỏng!
Giọng Lạc trưởng lão càng ngày càng trở nên lạnh như băng, Triệu Thành sợ tới mức run lên:
- Lão tổ tông, ngài. . . ngài nói như vậy là có ý gì, tôn nhi luôn một dạ trung thành với ngài. . .
- Thối lắm. . .
Lạc trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng như sấm nổ. Mọi người trong đại sảnh bị lực lượng này chấn bay đi tứ tán, nóc sảnh bị nhấc lên, bay ra xa mấy trăm trượng, cả mặt đất thình lình trầm xuống, xuất hiện một hố to đường kính trăm trượng, sâu chừng năm trượng.
Đại Năng nổi giận, uy lực vô cùng.
Ngoài thân thể Lạc trưởng lão bao phủ một lớp hoàng quang, đẩy tất cả bụi đất bay ra xa, Triệu Thành ngã lăn ra đất, hộc ra hai ngụm máu tươi, toàn thân bụi đất bám đầy, tơi tả không chịu được, Còn mấy tên tỳ nữ chỉ là phàm nhân, đã chết kỹ tới mức không thể chết thêm lần nữa.
Tính mạng của phàm nhân đối với Đại Năng trên cao chót vót như Lạc trưởng lão, không bằng con kiến.
- Lão. . . lão tổ tông. Tôn. . . tôn nhi sai lầm rồi, cầu ngài thủ hạ lưu tình. . .
Triệu Thành vừa ho ra máu vừa nói.
- Sai rồi? Ngươi có biết mình sai ở chỗ nào chăng?
Lạc trưởng lão hỏi bằng giọng lạnh lùng.
Triệu Thành á khẩu không đáp.
- Hừ, liệu tên ngu ngốc như ngươi cũng không biết. . .
Lạc trưởng lão cười lạnh một tiếng:
- Ngươi có còn nhớ ta đã dặn dò, sẽ có người tới tiếp thu nơi này?
Triệu Thành nghe trái tim mình như chìm xuống, y không thể nào ngờ Lạc trưởng lão đùng đùng nổi giận như vậy, không ngờ là vì tên tiểu tử mà y khinh thường.
- Tôn nhi nhớ rõ.
- Vậy ngươi đã làm sao?
Giọng Lạc trưởng lão càng ngày càng lạnh, Lão nhớ tới vị phù sư mà mình đã vất vả lấy lòng, thế nhưng bị tên phế vật này nói hai ba câu bỏ đi, trong lòng bừng bừng lửa giận, lại dường như có người không ngừng đổ dầu vào, càng ngày càng cháy lớn.
- Tôn. . . tôn nhi cho rằng tiểu tử kia chính là một con rối do lão tổ tông phái tới, cho nên. . . Cho nên. . .
Lạc trưởng lão tát một tát tai khiến cho Triệu Thành lăn hai vòng trên không, ngã xuống đất thật mạnh, vài cái răng rơi ra khỏi miệng.
- Ngươi còn ngu hơn heo. . .
Lạc trưởng lão tức giận run lên:
- Nếu ta muốn tìm con rối, có cần thiết đưa ngọc bài cho hắn hay không, nếu hắn cầm ngọc bài của ta đi gây chuyện khắp nơi thì phải làm sao? Ngươi cũng đã sống mấy chục tuổi đầu, sao không ngẫm lại, trên ngọc bài có trận pháp truyền âm có thể đối thoại trực tiếp với ta, ta dám tùy tiện đưa cho một con rối hay sao?
Triệu Thành nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng, đúng vậy, vì sao lúc ấy mình không nghĩ ra, hiện tại hết thảy đều đã muộn. . .
Lạc trưởng lão càng nhìn y càng nổi giận, Tên tôn tử này quả thật hết sức sai lầm, thu y vào môn trường, hao tốn linh đan đủ để bồi dưỡng ba tên truyền nhân thiên tài. Thế nhưng trả một cái giá lớn như vậy, rốt cục bồi dưỡng ra một tên phế vật. Cũng may y trông coi mỏ này cũng không tệ lắm, rốt cục không ngờ làm cho mình rơi vào tình cảnh tệ hại như hiện tại.
Lạc trưởng lão xông tới định nện cho y một trận, Triệu Thành tru tréo liên hồi, ôm chặt lấy chân lão:
- Lão tổ tông, lão tổ tông, đừng đánh, xin ngài đừng đánh, nếu còn đánh nữa, mạng nhỏ của tôn nhi ắt sẽ không còn. . .
Lạc trưởng lão oán hận buông tay xuống, nếu đánh chết y, còn ai giải thích cho Vũ La. Nếu muốn sửa chữa mối quan hệ với Vũ La, còn phải nhờ Triệu Thành.
Lạc trưởng lão thở dài một tiếng:
- Ngươi phải biết rằng người mà ngươi đắc tội, dù là lão tổ tông ta cũng phải lấy lòng, mỏ này tặng cho người ta, ta còn phải cầu người ta nhận lấy, vất vả lắm mới tạo được quan hệ như vậy, ngươi lại. . . Một phen tâm huyết của lão tổ tông ta, coi như uổng phí.
Triệu Thành sợ tới nỗi choáng váng mặt mày:
- Lão tổ tông còn phải lấy lòng, ta. . .
Lạc trưởng lão phủi bụi trên y phục, nhìn về phía Nhược Lô Ngục:
- Đứng dậy đi theo ta, tới nhận lỗi với người ta.
Nếu Vũ La tức giận thật sự, nói không chừng chỉ có thể. . . trong mắt Lạc trưởng lão hiện lên một tia sát ý, thản nhiên đảo qua Triệu Thành.
Tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới như Lạc trưởng lão, đạo tâm kiên định vô cùng, đến thời khắc mấu chốt thừa sức quả quyết nên giữ hay nên bỏ. Tuy rằng Triệu Thành là hậu duệ của lão, nhưng đã cách không biết bao nhiêu đời, chưa chắc trong người còn chảy dòng máu của lão.
Giữ lại người như Triệu Thành bên cạnh, thật ra chỉ là chút tình cảm hoài cổ của Lạc trưởng lão. Thật sự tới thời khắc mấu chốt, Lạc trưởng lão vẫn có thể hy sinh Triệu Thành không chút lưu tình.
Triệu Thành đang muốn chuẩn bị một chút, vừa nuốt mấy viên linh đan, Lạc trưởng lão đã thản nhiên nói:
- Như vậy được rồi.
Triệu Thành sửng sốt một chút, sau đó cũng hiểu, vội vàng gật đầu:
- Tuân mệnh.
Tất cả mọi người trong mỏ đều sững sờ.
Đầu tiên là nơi ở của chủ quản mỏ bị người giận dữ gầm lên, nổ thành một hố to kinh khủng. Ngay sau đó chủ quản Triệu Thành ngày thường hết sức oai phong, nay bị người đánh cho giống như bao cát, tuyệt đối không dám trả đòn.
Đám thợ mỏ phàm nhân hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngày thường Triệu Thành vô cùng hung hãn, dưới tay người này giống như
Một ít tu sĩ hộ vệ biết người kia là ai, Lạc trưởng lão.
Bọn họ ở xa xa lắng nghe, cũng hiểu được đại khái, dĩ nhiên là vì thiếu niên tới đây buổi sáng, Triệu Thành là hậu duệ của Lạc trưởng lão, chỉ vì coi thường thiếu niên kia mà bị đánh thành như vậy, Đám hộ vệ sợ run, không biết rốt cục thiếu niên nọ là nhân vật thế nào, ngay cả Lạc trưởng lão dường như cũng có ý kết giao. . .
Dưới ánh mắt suy đoán kinh ngạc của đám tu sĩ, Lạc trưởng lão thộp cổ Triệu Thành. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, từ thân thể lão toát ra một vầng hào quang màu xanh nhạt, Lạc trưởng lão mượn lực phản chấn này phóng vút lên cao, lên tới độ cao hơn ngàn trượng trên trời, Sau đó thình lình lão rẽ ngang vuông góc khó lòng tin được, bay thẳng về phía Nhược Lô Ngục.
Kỳ nghi của Vũ La vẫn chưa chấm dứt, nhưng chuyện hắn đi ra ngoài đã bị Diệp Niệm Am biết được, Vũ La vừa trở lại Nhược Lô Ngục, ngục tốt canh cửa đã cung kính bẩm báo:
- Vũ đại nhân, Diệp đại nhân mời ngài sau khi trở về, tới chỗ lão một chuyến.
Vũ La gật gật đầu định đi, ở mỏ Ô Thiết bị tức tối một trận, hắn cũng không còn lòng dạ nào tu luyện.
Diệp Niệm Am đang ở Vọng Sơn các dạy Diệp Thanh Quả đọc sách, Đáng tiếc hôm nay Diệp Đại tiểu thư không có hứng thú với thi từ, lại lần khẩn hỏi chuyện Diệp Niệm Am. Nào là trong câu thơ: “Giương cung căng như vầng trăng tròn, nhìn về phía Tây Bắc bắn sao Thiên Lang”, cung ấy hùng mạnh tới mức nào, Tô học sĩ (Tô Đông Pha, tác giả bài thơ) có phải là người tu chân hay không, cung ấy tường cũng là một món pháp bảo nhất phẩm tuyệt thế. . . toàn những câu hỏi linh tinh.
Diệp Niệm Am giải thích đến chỗ hấp dẫn, Diệp Thanh Quả hai mắt sáng rực, hai chân ngồi chồm hổm lên ghế, không còn chút dáng vẻ nào của tiểu thư khuê các.
Diệp Niệm Am đau đầu vô kể, tôn nữ của lão càng ngày càng nghịch ngợm, thói ăn nhiều đành chịu vậy, bởi vì đó là pháp môn tu luyện của nàng, nhưng những thói xấu khác, không hiểu vì sao càng ngày càng “phong phú”?
Diệp Niệm Am tận tình khuyên nhủ:
- Con cứ như vậy mãi sao được, không có chút dáng vẻ thục nữ gì cả, tương lai làm sao gả cho người ta?
Diệp Thanh Quả cười hì hì, huơ huơ nắm tay nhỏ bé đáng yêu:
- Chuyện đó có gì là khó, bản cô nương coi trọng kẻ nào, nếu hắn dám không cưới, con sẽ nện cho hắn chịu cưới mới thôi.
Diệp Niệm Am tức tối run lên bần bật:
- Thật là hồ đồ, chuyện tình cảm phải có sự đồng ý của hai bên, đâu có chuyện dùng sức mạnh như con vậy? Cho dù tương lai gia gia hao hết sức lực gả con đi, làm sao con có thể cứ án tề mi, đẹp duyên cầm sắt với người ta? Con. . . Con là tiểu nha đầu nghịch phá, tức chết ta rồi. . .
Diệp Niệm Am đặt mạnh sách trên tay xuống bàn, vớ lấy thước đuổi đánh cháu gái, Diệp Thanh Quả thét lên chói lói, thu thân hình lại chui nhanh xuống gầm bàn, nhanh chóng thoát ra phía cửa, chẳng khác nào đạo tặc.
Nàng ra khỏi cửa, không quên quay lại làm mặt quỷ trêu Diệp Niệm Am, sau đó tiếp tục xoay người bỏ chạy, kết quả bình một cái, nhào vào lòng một người.
- Ôi. . .
Đáng thương cho Diệp Thanh Quả ngã lăn ra đau điếng, còn đang đau đớn ôm đầu, một bàn tay to như chiếc quạt lá bồ đã vươn tới, nắm lấy tai nàng.
Diệp Niệm Am mắng to:
- Muốn chạy ư, sao con không chạy nữa đi, hả?
Diệp Thanh Quả làm mặt khổ, liên tục van xin:
- Gia gia, gia gia, đau quá, xin người đừng véo nữa. . . ối. . .
Vũ La ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này dở khóc dở cười, Diệp Niệm Am cũng biết hiện có người ngoài không tiện, cho nên buông tay ra, hung hăng trừng mắt nhìn cháu mình:
- Ngoan ngoãn đi làm nữ công (may vá thêu thùa) cho ta.
Diệp Thanh Quả gật đầu như gà mổ thóc, nhăn nhó mặt mày đi lên lầu,
Vừa đi nàng vừa hung hăng trừng mắt với Vũ La:
- Cũng tại ngươi cả, bằng không hiện tại người ta đã chạy mất, làm sao bị gia gia bắt lại như vậy?
Vũ La còn đang ngạc nhiên, Diệp Niệm Am đã giơ thước trong tay lên, Diệp Thanh Quả quá sợ vội vàng phóng vút lên lầu,
Diệp Niệm Am vô cùng xấu hổ:
- Vũ La, nha đầu nghịch ngợm không biết lớn nhỏ, để ngươi chê cười.
Vũ La cười nói:
- Thật ra Thanh Quả chỉ là hơi bướng bỉnh một chút, nhưng vẫn nghe lời ngài, Ngài thấy không, chăng phải ngài bảo nàng lên lầu làm nữ công, nàng đã vô cùng ngoan ngoãn đi. . .
Vũ La còn chưa dứt lời, chỉ thấy một bóng người từ cửa sổ tầng hai vù một tiếng bay ra ngoài, Sau khi chạm đất không hề dừng lại, sử dụng cả tay lẫn chân nhấn mạnh xuống đất, bay nhanh về phía trước, chỉ trong thoáng chốc đã ra xa ngoài trăm trượng, linh hoạt như loài khỉ vượn.
Xem y phục, người đó không phải Diệp Thanh Quả còn ai?
Vũ La lập tức nghẹn ngang, Diệp Niệm Am càng thêm xấu hổ.
Vũ La cười khổ, tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả này quả thật là làm mất mặt mình.
Đương nhiên Diệp Niệm Am xấu hổ, vội vàng lãng sang chuyện khác:
- Vũ La, ngươi tu luyện công pháp gì vậy?
Vũ La sửng sốt, loại chuyện này thông thường sẽ không ai hỏi tới, bất quá nếu Diệp Niệm Am đã hỏi như vậy, có lẽ còn có thâm ý khác.
- Chính là bộ Đạo Tạng khắc sau lưng đại môn.
Sau khi cân nhắc một chút, Vũ La bèn đáp.
Diệp Niệm Am gật gật đầu:
- Mọi người đều cho rằng Đạo Tạng chỉ là pháp môn cơ bản, trên thực tế pháp môn này bác đại tinh thâm, nếu chân chính tìm hiểu tới mức thấu triệt, trở thành Đại Năng cũng không phải là không có khả năng. Bất quá bộ Đạo Tạng của Nhược Lô Ngục ta cũng không đầy đủ, ắt sẽ có hạn chế thành tựu của ngươi trong tương lai.
Vũ La mơ hồ đoán được:
- Ý của ngài là. . .
Diệp Niệm Am bật cười ha hả, lấy ra một chiếc ngọc bài:
- Đây là Thiên Nhai Yêu bài, có lẽ ngươi không biết Thiên Nhai là gì, để ta giải thích cặn kẽ cho. . .
Đồng tử Vũ La giãn ra hết cỡ, hắn nhìn chằm chằm vào ngọc bài nọ, hận không thể đoạt lấy vào tay ngay tức khắc, Lại thêm Diệp Niệm Am cứ cho rằng hắn là một thiếu niên bình thường, không biết sự tồn tại của Thiên Nhai, cho nên giải thích hết sức dài dòng, tới nỗi Vũ La cảm thấy không kiên nhẫn.
Cái tên Thiên Nhai hết sức bình thường, nhưng hết chín thành tu sĩ Bắc Cương, Nam Hoang, Đông Thổ, Tây Vực, Trung Châu, tóm lại cả Tu Chân Giới, chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhưng trong phạm vi các Đại Năng, Thiên Nhai là cái tên dụ hoặc nhất.
Nơi đó có truyền thừa đạo thống đỉnh phong, có Thiên Mệnh Thần Phù trân quý, có pháp bảo độc nhất vô nhị, có thiên địa Linh Vật ngàn năm khó gặp. . . Nói tóm lại, Thiên Nhai cơ hồ có thể thỏa mãn tất cả giấc mộng của tu sĩ.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, có được cơ duyên hay không.
Không ai biết Thiên Nhai sẽ xuất hiện vào lúc nào, Tu Chân Giới này chính là kỳ diệu như vậy đó, cũng giống như Nhược Lô Ngục.
Thiên Nhai cũng không phân chính tà, những lão quái vật sống trong Thiên Nhai, chỉ cần chọn đại ra một lão cũng không yếu hơn so với Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán.
Cứ mỗi ba năm một lần, thông qua con đường quỷ thần khó lường, Thiên Nhai đều cho ra vài chiếc Thiên Nhai Yêu Bài, chỉ có trong tay Thiên Nhai Yêu Bài này mới có khả năng tiến vào Thiên Nhai, tới địa phương thần kỳ ấy để thử thời vận, Hoặc nói theo người tu chân, là đi tìm cơ duyên.
Bắc Cương, Nam Hoang, Đông Thổ, Tây Vực, Trung Châu, mỗi nơi có được mười vị trí.
Cho dù mười mấy năm qua đã không còn ai có được đại cơ duyên, có thể mang được bảo bối từ Thiên Nhai trở về, nhưng Thiên Nhai vẫn là cái tên khiến cho người ta hết lòng hướng tới như trước.
Những bậc Đại Năng chân chính, bản thân công pháp đã thành hình, có đi cũng không có tác dụng gì, cho nên rốt cục ngọc bài đều thành toàn cho lớp đệ tử trẻ tuổi của các đại môn phái.
Diệp Niệm Am giảng giải thao thao bất tuyệt, rốt cục tới lúc Vũ La sắp sửa không nhịn được, Diệp Niệm Am mới giao ngọc bài cho hắn:
- Đây là Đồng trưởng lão sai người đưa tới, ngươi còn chưa có pháp môn cao cấp để tu luyện, hãy tới Thiên Nhai tìm thử xem.
Diệp Niệm Am lại nhìn hắn một cái:
- Ngươi có thể lấy được truyền thừa phù sư, hẳn cũng là người có đại cơ duyên, nói không chừng ngươi có thể thay đổi vận mệnh mười mấy năm qua, mang được thứ gì đó từ Thiên Nhai trở về.
Vũ La trịnh trọng nhận lấy Thiên Nhai Yêu Bài, gật gật đầu.
Thiên Nhai Yêu Bài này toàn thân trắng nõn nà, lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy còn tưởng là bằng ngọc. Sau khi hắn cầm vào tay mới phát hiện, ngọc bài này toát ra ánh sáng kim loại bóng bẩy, thế nhưng Vũ La đường đường là nhân vật cấp Đế Quân cũng không nhìn ra chất liệu gì.
Thiên Nhai Yêu Bài là trực tiếp đưa đến môn phái, không biết vì sao ở tiền kiếp, Thiên Nhai Yêu Bài này không đưa tới tay Vũ La.
Lúc ấy Vũ La tự thị thân phận, cũng không thể giết ai đoạt lấy Thiên Nhai Yêu Bài, cho nên đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thiên Nhai Yêu Bài.
Thiên Nhai Yêu Bài vô cùng đơn giản, sau lưng trơn nhẵn không có khắc gì, mặt trước cũng chỉ có hai chữ cổ triện to tướng: Thiên Nhai.