Sau khi Vũ La tới nơi kinh ngạc phát hiện ra, tất cả ngục tốt đều đang chờ ở bên ngoài, số người tụ tập nơi này đông như kiến.
- Ủa, có chuyện gì vậy?
Hắn tìm được Kiều Hổ cũng đang chờ ở bên ngoài, bèn hỏi.
Kiều Hổ tỏ ra bình tĩnh, một tên ngục tốt bên cạnh y lại không nhịn được, tỏ vẻ bất bình:
- Còn chuyện gì nữa, có người ỷ thế làm càn chứ còn gì. . .
Vũ La nghển cổ lên nhìn thấy, ngoài cửa phòng giam số chín có một người đang đứng, mày lươn mắt chuột, dương dương đắc ý, không phải Vinh Thiên còn ai.
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Thình lình một giọng nói lạnh như băng vang lên, tên ngục tốt kia nghe vậy hoảng sợ. Mộc Dịch Trạc đi từ trên xuống dưới, liếc nhìn tên ngục tốt kia một cái. Y bị Mộc Dịch Trạc nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh toát, không dám nói gì nữa, theo bản năng lẩn trốn vào đám đông.
Mộc Dịch Trạc bước tới cửa phòng giam. Vinh Thiên lập tức tránh ra nhường lối:
- Đại nhân, mời.
Mộc Dịch Trạc ngừng lại ở cửa một chút, quay đầu lại nói với mọi người:
- Các ngươi yên tâm, vẫn theo quy củ cũ. Ta chọn ba món, còn lại là của các ngươi.
Nghe y nói như vậy, không ít ngục tốt thở ra một hơi thật dài, cũng không đến mức tay trắng quay về.
Nhưng Kiều Hổ cùng Vũ La âm thầm lắc đầu. Mộc Dịch Trạc nói thật dễ nghe, chỉ lấy ba món, nhưng y vào đó lại không ai giám sát, chẳng lẽ y thật sự quân tử như vậy, chỉ lấy ba món thôi sao?
Vũ La lắc đầu:
- Họ Mộc Dịch không ai tốt cả, thật sự xấu xa.
Kiều Hổ tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Người ta là Phó Giám Ngục, hoành hành ngang ngược đã quen. Diệp Niệm Am cũng không quản, chúng ta còn có cách nào?
Xung quanh không ít Ban Đầu sắc mặt vẫn tỏ ra bình thường. Bọn họ có thể nhìn thấu hơn đám ngục tốt thông thường, hiển nhiên thừa biết Mộc Dịch Trạc nói rằng chỉ lấy ba món, chỉ là lời giả dối, nhưng bọn họ cũng giống như Kiều Hổ, Vũ La, cho dù tức giận bất bình nhưng cũng không làm gì được.
Mộc Dịch Trạc vào phòng giam, chỉ thấy ma đầu trong đó đã tọa hóa, di thể còn đó. Y khoanh chân ngồi trên giường đá, thân thể đã khô héo, nhỏ hơn người thường một chút.
Bên trong sạch sẽ vô cùng, tất cả vật phẩm được sắp xếp ngăn nắp. Hiển nhiên ma đầu này dự cảm được đại nạn của mình đã tới, cho nên đã an bày xong tất cả.
Bên trong Nhược Lô Ngục có rất nhiều điều kỳ quái, tỷ như năng lực cảm ứng của nguyên hồn trong này sẽ bị suy yếu tới mức thấp nhất. Cho nên nếu muốn tìm bảo vật ở những nơi khác, chỉ cần phóng xuất nguyên hồn là được, nhưng ở trong này chỉ có thể nhờ vào lực quan sát và nhãn lực của mình.
Mộc Dịch Trạc ở Nhược Lô Ngục đã mấy chục năm, tự cho rằng mình mắt sáng như đuốc, chuyện lục soát phòng giam như vậy, y đã từng làm không tới trăm lần cũng có tám mươi. Y chỉ nhìn lướt qua, lập tức cười lạnh, đi tới cạnh vách tường bóng loáng, khẽ gõ gõ vào đó.
Trong tai Vinh Thiên, thanh âm gõ vào tưởng cơ hồ hết sức bình thường, nhưng Mộc Dịch Trạc có thể nghe ra một chút khác thường. Y xác định vị trí, đào sâu vào trong chừng hai thước, lấy ra được một chiếc hộp gỗ.
Mộc Dịch Trạc cầm hộp gỗ cười tươi, mở ra lập tức có một cỗ linh khí xông ra, hai con Hỏa Thu (trạch) dài bằng ngón tay đang chạy qua chạy lại trong hộp, hoạt bát vô cùng, nhưng không thể thoát khỏi hạn chế của hộp gỗ.
Mộc Dịch Trạc gật đầu hài lòng, đôi Hỏa Thu này là Linh Vật thất phẩm, có thể sánh ngang với một món pháp bảo lục phẩm. Không ngờ ma đầu này bị giam trong Nhược Lô Ngục đã rất lâu, còn có thể cất giấu bảo bối tốt như vậy.
Ánh mắt Vinh Thiên nhìn trân trối, Linh Vật trên Tu Chân Giới mười phần khó kiếm, đôi Hỏa Thu này hiển nhiên phẩm chất bất phàm, không ngờ Mộc Dịch Trạc vừa ra tay đã tìm được bảo bối như vậy.
- Đại nhân quả thật thần kỳ.
Tuy rằng Vinh Thiên vuốt mông ngựa, nhưng sự kính nể này cũng xuất phát tự đáy lòng:
- Chờ đám xuẩn ngốc kia tiến vào, bảo bối đã sớm bị Đại nhân thu vào túi, để cho chúng liều chết một mất một còn với nhau, chết bớt những kẻ làm cho Đại nhân chướng tai gai mắt.
Mộc Dịch Trạc cũng lộ vẻ đắc ý, cất đôi Hỏa Thu đi, vỗ vỗ vai Vinh Thiên:
- Yên tâm đi, ngươi đi theo ta, nhất định có phần.
Vinh Thiên mừng rỡ tạ ơn, lúc này tâm trạng Mộc Dịch Trạc rất tốt, tiếp tục tìm kiếm bảo vật. Không bao lâu sau, y đã tìm ra một chiếc thạch kính, là pháp bảo ngũ phẩm trung, mười miếng Ngọc Túy Tinh Phách, một túi Thái Bạch Tinh Sa, một thanh phi đao pháp bảo, là pháp bảo ngũ phẩm hạ.
Lần lục soát phòng giam này có thể nói là thu hoạch tràn đầy, Mộc Dịch Trạc cũng cảm thấy hài lòng. Sau khi bán những thứ thu được này, đã đủ cho y bổ sung hai mươi bảy chiến sĩ, có thể bổ sung đầy đủ cho số nhân thủ tổn thất lần trước mình tự ý cướp đoạt Thiên Phủ Chi Quốc, nhưng vẫn chưa đủ bù lại sáu mươi viên Chú Mạch đan. Mộc Dịch Trạc thầm tính toán trong lòng, phải tìm thêm một tên phạm nhân nào đó. . .
Y thu hết bảo bối, sau đó mới nói với Vinh Thiên:
- Được rồi, cho bọn chúng vào đi.
Vinh Thiên nhìn chằm chằm sáu món bảo vật quý giá nhất, thấy Mộc Dịch Trạc không có chút ý chia cho mình, bèn hỏi với giọng không cam lòng:
- Đại nhân, ngài tìm được hết bảo bối chưa?
Mộc Dịch Trạc ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên, ngươi không tin nhãn lực của bổn tọa hay sao?
Vinh Thiên vội vàng xua tay:
- Không dám, không dám, vậy nơi này có còn thứ gì không?
Hai tròng mắt Vinh Thiên đảo liên tục, Mộc Dịch Trạc lập tức hiểu ý, cười ha hả:
- Vẫn còn mấy món cũng khá, thôi được, cho ngươi vậy.
Mộc Dịch Trạc chỉ cho Vinh Thiên vài nơi, những thứ này kém hơn những bảo bối mà y âm thầm ghi nhớ, sau đó bước ra ngoài nói với mọi người:
- Vẫn quy củ cũ, xếp hàng tiến vào, Ban Đầu ở phía trước, người mới tới ở sau.
Mọi người cũng rất trật tự, ngựa quen đường cũ.
Vũ La không nghi ngờ gì là kẻ xếp ở vị trí cuối cùng, chuyện này không phải là mọi người ức hiếp hắn, mà quy củ là như vậy, hắn là ngục tốt mới nhất. Thật ra cũng có người lấy lòng Vũ La, muốn đổi vị trí cho hắn, nhưng Vũ La không có hứng thú. Mộc Dịch Trạc đã vào trước, trong phòng giam còn có thể sót lại bảo bối gì.
Vinh Thiên là người đầu tiên đi vào, theo sự chỉ điểm của Mộc Dịch Trạc, lấy được vài món bảo bối. Y cho số bảo bối này vào ngực áo, hào quang chiếu sáng toàn thân, diễu võ dương oai đi ra, khiến cho đám ngục tốt xung quanh vô cùng ganh tị.
Mộc Dịch Trạc cũng không ngăn cản, ngược lại còn có vẻ cổ vũ cho hành vi của Vinh Thiên, bởi vì chuyện này rõ ràng truyền tới một tin tức cho đám Ban Đầu, ngục tốt: chỉ cần đi theo Mộc Dịch Trạc ta. ắt sẽ có phần. Thiên hạ ai nấy cũng chạy theo ích lợi, mọi người vất vả ở Nhược Lô Ngục là vì cái gì, không phải vì muốn kiếm chút lợi lộc hay sao?
Sau khi Bạch Thanh chết đi, nhân thủ Mộc Dịch Trạc có vẻ không đủ dùng. Vinh Thiên làm như vậy cũng như tuyên truyền cho y.
Mộc Dịch Trạc thoải mái đứng đó, y không lập tức rời đi, không phải vì muốn xem đám ngục tốt có thể tìm ra được bảo bối gì.
Mộc Dịch Trạc hết sức tự tin về nhãn lực của mình, bảo bối tốt nhất trong phòng giam nọ đã chui vào trong vòng tay trữ vật của mình. Y chỉ muốn đợi đến sau cùng xem có ai làm thân với mình không, tuy rằng Vinh Thiên ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng có hơi vụng về, dùng Vinh Thiên không bằng dùng Bạch Thanh lúc trước, cho nên y muốn tìm một thủ hạ mới lanh lợi.
Từng tên Ban Đầu tiến vào, đều thất vọng mà ra, chỉ có thể tìm được một hai món tầm thường, những món này đừng nói là so với bảo bối Mộc Dịch Trạc đã thu hoạch, cho dù so với thứ mà Vinh Thiên đã thu hoạch cũng còn kém hơn một cấp.
Vinh Thiên hưng phấn bừng bừng:
- Đại nhân, nhãn lực của ngài quả thật là sắc bén, bất cứ thứ gì, chỉ cần ngài liếc qua một cái, tuyệt đối không thể sơ sót.
Mộc Dịch Trạc mỉm cười, thầm tính toán chờ đám Ban Đầu thất vọng trở ra, nhìn lại thu hoạch của Vinh Thiên, chắc chắn sẽ có kẻ động lòng.
Kiều Hổ vào trong đó một khắc mới trở ra, y tìm được một hộp đao, một túi càn khôn to bằng ngón cái, trong đó có một trăm sáu mươi miếng ngọc túy. Hộp đao nọ chính là pháp bảo bát phẩm thượng, thu hoạch này xem như không tệ trong đám Ban Đầu, nhưng vẫn không thể nào so được với Vinh Thiên.
Sau khi nhóm Ban Đầu đi vào, tới nhóm ngục tốt. Bất quá Ban Đầu là đi vào từng người, ngục tốt tiến vào mười người một lần.
Đám Ban Đầu còn có thể tìm được vài thứ, đến bọn ngục tốt toàn là trở ra với hai bàn tay trắng, tên nào cũng có vẻ mặt không cam lòng. Không ít ngục tốt, thậm chí Ban Đầu đều nhìn những bảo vật trên người Vinh Thiên với vẻ vô cùng hâm mộ.
Mộc Dịch Trạc quan sát kỹ vẻ mặt của từng người, lòng thầm đắc ý.
Vốn y muốn thu phục một ít Ban Đầu, để có người dùng trong lúc khẩn cấp, nhưng đến lúc này, nhìn thấy số Ban Đầu hâm mộ bảo vật trên người Vinh Thiên không ít, tâm tư y lại trở nên linh hoạt hẳn lên. Sao không nhân cơ hội này lôi kéo một số người, chỉ cần vài lần như vậy, có thể lôi kéo tuyệt đại đa số Ban Đầu về dưới trướng mình, khiến cho lão đầu từ Diệp Niệm Am mất hết quyền lực.
Mộc Dịch Trạc cảm thấy kế hoạch này rất có khả năng thành công, trong lòng bắt đầu tính toán tỉ mỉ.
Chừng mấy canh giờ sau, mới tới phiên Vũ La cuối cùng. Toán mười tên ngục tốt trước Vũ La ai nấy đều trở ra trắng tay, vô cùng ủ rũ. Có tên ngục tốt quen biết còn xua xua tay nói với Vũ La:
- Vũ nhi, không cần vào nữa, bên trong đã sạch sẽ như mèo liếm, đừng vào chỉ tổ uổng công.
Ngoài Vũ La ra, bốn tên ngục tốt còn lại cũng có vẻ không còn hứng thú. Một tên trong đó lên tiếng nói:
- Ta thấy hay là khỏi vào, chúng ta có vào cũng chỉ uổng công.
Ba tên ngục tốt kia cũng gật gật đầu tán thành, thế nhưng đây là lần đầu tiên sau khi Vũ La chuyển thế được vào lục soát phòng giam, làm sao cũng phải vào xem cho biết. Hắn bèn khoát tay nói với đám ngục tốt:
- Tốt xấu gì ta cũng vào xem qua một cái.
Trong vòng ba năm. Vinh Thiên sẽ không bị rút thăm đi Ly Nhân Uyên, cho nên y không kiêng nể Vũ La, thấy hắn còn muốn đi vào, không khỏi bật cười ha hả:
- Ha ha, sao hả, tiểu tử ngươi còn muốn lục tìm ư? Người khác không nói, Mộc Dịch Đại nhân chúng ta đã lục soát qua, ngươi còn hy vọng có bảo bối gì sót lại? Ngươi cho rằng nhãn lực của mình còn hơn cả nhãn lực của Mộc Dịch Đại nhân sao?
Mộc Dịch Trạc ngạo nghễ đứng đó, kế hoạch làm cho Diệp Niệm Am mất hết quyền lực của lão đã gần hoàn thành. Đợi Vũ La ra, việc lục soát phòng giam chấm dứt là có thể thi hành.
- Nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian mọi người.
Mộc Dịch Trạc lạnh lùng nói:
- Ngươi xong rồi lập tức phái người an táng di thể đi.
Vũ La không để ý tới chúng, tiến vào phòng giam. Hắn vừa vào, bốn tên ngục tốt kia ngẫm nghĩ một chút, cũng tiến vào theo:
- Thôi được, cùng vào xem một chút.
Vũ La bước vào nhìn quanh một chút, phòng giam nguyên bản sạch sẽ ngăn nắp đã trở nên bừa bãi. Ngay cả bàn đá, giường đá cũng bị đập vỡ, mặt đất bị đào sâu ba thước, chỉ có di thể ma đầu được giữ nguyên vẹn, bất quá xem ra cũng đã bị người lục soát không ít.
Vũ La nhìn di thể nọ, có cảm giác xót thương đồng loại, bèn khẽ ôm quyền với di thể. Hắn là nam Hoang Đế Quân, thân phận cao quý vô cùng, cao hơn xa tên ma đầu đã tọa hóa này, ôm quyền thi lễ như vậy là đã vô cùng nể mặt.
Tác dụng áp chế nguyên hồn bên trong Nhược Lô Ngục, đương nhiên Vũ La biết rõ, bên trong phòng giam, tác dụng này càng rõ ràng hơn. Cho dù Vũ La có được nguyên hồn chuyển thế trùng sinh hùng mạnh, nhưng ở trong này cũng không thể xâm nhập vào sâu bất cứ vật phẩm nào quá nửa tấc.
Hắn thử một chút, sau đó lắc lắc đầu, từ bỏ chuyện này.
Vũ La lại nhìn quanh vài lần, nở một nụ cười khổ, quả thật là sạch sẽ, không còn cả một miếng ngọc túy. Hắn cũng chuẩn bị rời đi, thình lình Phù Cổ thoáng động. Vũ La bèn nhìn quanh, bốn tên ngục tốt kia mạnh ai nấy lo lục soát tìm kiếm, không ai để ý tới mình. Vũ La âm thầm lặng lẽ thả Phù Cổ ra, một điểm ngọc quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Phù Cổ khẽ động hai lượt, hóa thành một tia ngọc quang chui vào lòng đất.
Theo hành động của Phù Cổ, Vũ La rõ ràng cảm giác được tình hình dưới lòng đất. Phù Cổ nhanh chóng bay một vòng trong lòng đất, sau khi không phát hiện được gì bèn chui vào vách tưởng.
Vũ La thật không ngờ Phù Cổ còn có bản lĩnh này, không khỏi kinh ngạc vui mừng. Ngay cả địa phương mà nguyên hồn không thể xâm nhập, Phù Cổ lại có thể chui vào thông suốt, vậy từ nay về sau, mình có thể lục soát phòng giam thoải mái vô cùng.
Phù Cổ chui lên nóc phòng, chạy một vòng. Vũ La trợn mắt há mồm, hắn nhìn xung quanh, bốn người kia đã tìm khắp xung quanh nhiều lần, không thu hoạch được gì.
- Vũ nhi, đi thôi, lần này có lẽ ngươi đã hết hy vọng rồi phải không?
Vũ La suy nghĩ một lúc, nhanh chóng quyết định:
- Ai gọi bọn Ban Đầu vào đây một chút.
Mấy tên ngục tốt nghe vậy cảm thấy kỳ lạ, bất quá lúc này vẻ mặt Vũ La có hơi cổ quái, bọn chúng nghi hoặc vô cùng, cũng không hỏi nhiều. Một tên bèn bước ra ngoài, gọi bọn Ban Đầu tiến vào.
Vinh Thiên vừa vào đã kêu la inh ỏi:
- Vũ La, ngươi làm gì vậy, ngươi chỉ là một tên ngục tốt nho nhỏ, cũng dám sai khiến đám Ban Đầu chúng ta, ngươi có biết quy củ hay không?
Vũ La không để ý tới y, nói với bọn Ban Đầu:
- Ai có pháp bảo loại phi kiếm, cho ta mượn dùng một chút.
Kiều Hổ muốn cho Vũ La mượn, nhưng pháp bảo tùy thân của y không có loại phi kiếm. Mã Hồng ngửa tay ra, một chiếc búa màu vàng to bằng bàn tay xuất hiện:
- Ta có.
Mã Hồng ấn pháp quyết, búa nọ bèn hóa thành búa lớn như bình thường. Vũ La cầm lấy, bắt đầu bổ lên nóc phòng giam.
Lúc này mọi người cũng hơi hiểu ra. Vinh Thiên cũng cười tỏ vẻ khinh thường:
- Hừ, tiểu tử, ngươi thật sự muốn kiếm chác chút gì đó hay sao? Phòng giam mà Mộc Dịch Đại nhân đã lục soát qua, chắc chắn không có cá lọt lưới, ngươi ỷ sức mạnh dùng pháp bảo như vậy, chính là làm hư hỏng pháp bảo người ta. Cho dù ngươi tìm được một đống rác rưởi, ta xem ngươi lấy gì bồi thường cho Mã Ban Đầu, ha ha. . .
Vũ La cũng không nói gì, chỉ bổ liên tiếp hết búa này tới búa khác, rất nhanh trần phòng đã lộ ra một cái lỗ to. Vũ La vẫn tiếp tục bổ, thình lình bên trong khe nứt lộ ra một tia linh quang màu xanh nhạt.
Kiều Hổ tinh mắt, là người đầu tiên nhìn thấy, vội kêu lên:
- Có thứ gì đó. . . Vũ La bổ vài búa, đào lớp đá xung quanh ra. Phù Cổ đã tra xét xong, hắn biết rõ như lòng bàn tay.
Một tầng lục quang mờ mờ lộ ra, có thể thấy được mơ hồ trong đó từng đường sáng màu vàng nhạt đan xen ngang dọc chằng chịt, vô cùng phức tạp. Bọn Ban Đầu đều có nhãn lực, thấy vậy kinh hô thất thanh:
- Là không gian pháp trận!
Không gian pháp trận này là do phạm nhân số chín này bày ra, sau khi y chết đi, cấm chế của pháp trận này cũng biến mất. Vũ La mở pháp trận ra, vài món rơi ra ngoài.
Sau khi mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm, có vẻ không thể tin được vào mắt mình.
Trên ba món bảo bối này, linh quang ẩn hiện, hàm súc mà không phát tán, hiển nhiên còn cao hơn một bậc so với những món bảo bối phát tán hào quang trên người Vinh Thiên.
Ánh mắt bọn Ban Đầu đều bị hai món pháp bảo hấp dẫn. Một món là một thanh đoản côn chỉ dài chừng thước rưỡi, toàn thân màu nguyệt bạch, có khắc hai con rồng quấn quanh. Món kia là một cái chặn giấy bằng bạch ngọc, trên có hoa văn trang trí tinh xảo, giữa khảm một viên bảo thạch màu vàng nhạt, giống như một con mắt.
Mã Hồng hít sâu một hơi khí lạnh:
- Toàn là pháp bảo ngũ phẩm thượng.
Vinh Thiên vô cùng ganh tị, nước dãi chảy ròng ròng, nuốt vào ừng ực liên hồi, chỉ riêng hai món pháp bảo kể trên, đừng nói là thu hoạch của mình, cho dù là những thứ Mộc Dịch Trạc tìm được cũng không thể sánh bằng.
Vừa rồi y còn khoác lác tâng bốc Mộc Dịch Trạc, cho rằng trong phòng giam này không còn lại bảo bối nào cả, không ngờ Vũ La có thể tìm ra bảo bối trân quý như vậy.