Diệp Thanh Quả xông vào nhà ăn như một cơn lốc. Hôm nay nàng mải mê tu luyện tới nỗi quên mất thời gian, mãi đến khi bụng sôi òng ọc mới tỉnh lại. Nhìn ra ngoài chỉ thấy đã đến mặt trời đứng bóng, đã đến giờ cơm trưa, cho nên nàng vội vàng chạy tới nhà ăn.
- Ha ha, còn ba phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái (miến nấu trai)!
Diệp Thanh Quả mừng rỡ, không cần khách sáo, cầm muỗng xông tới múc lấy.
Mắt thấy muỗng của nàng sắp sửa chạm tới món Bạng Nhục Phấn Ti Quái, thình lình có một chiếc muỗng lớn hơn nữa từ mé bên thò ra. Ầm một tiếng, hai chiếc muỗng giao phong kịch liệt trên Bạng Nhục Phấn Ti Quái, tiếng vang mạnh mẽ, chấn động khiến cho đám ngục tốt ăn cơm bên cạnh phải can mày. Đến lúc thấy rõ hai người đang tranh đấu, đám ngục tốt đang chuẩn bị cất tiếng thóa mạ vội vàng rụt cổ lại, len lén bưng theo chén cơm của mình, dán sát chân tường lui trốn.
Diệp Thanh Quả đùng đùng nổi giận, không ngờ có người dám giành mồi trong miệng hổ.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn lại, vung muỗng lên, lại thấy người cùng nàng tranh đoạt không ai xa lạ, chính là đối thủ duy nhất cạnh tranh về sức ăn với nàng trong Nhược Lô Ngục này.
- Này, ngươi có phong độ hay không vậy, không biết nhường nhịn nữ hài tử một chút sao?
Diệp Thanh Quả nổi giận, đỏ mặt tía tai trông hết sức đáng yêu. Thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, thanh xuân phơi phới.
Vũ La thừa dịp nàng nổi nóng, âm thầm lặng lẽ vươn muỗng ra, thu được một phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái cho vào trong thùng cơm của mình:
- Ta đây chỉ muốn tốt cho nàng, nàng nhìn mình kìa. ăn tới nỗi thân hình béo núc, trông không ra gì cả. Nếu còn tiếp tục ăn như vậy nữa, vậy nàng phải nới rộng cửa phòng mình gấp đôi, quả thật là phiền phức. . .
- Ngươi nói cái gì, có giỏi thì lặp lại lần nữa!
Diệp Thanh Quả tức tối tới nỗi tóc tai dựng đứng.
Trên thực tế chẳng những Diệp Thanh Quả không béo, ngược lại mười phần thon thả. Diệp Thanh Quả luôn kiêu ngạo thân hình mình thuộc loại ăn bao nhiêu cũng không béo ra, khiến cho biết bao thiếu nữ nhìn thấy phải thèm nhỏ dãi. Thế nhưng tới Nhược Lô Ngục này, Vũ La năm lần bảy lượt đả kích nàng, lúc tốt thì nói thân hình nàng “phúc hậu” lúc không tốt thì nói như vừa rồi.
Vũ La thừa dịp nàng tức giận, lại thu phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái thứ hai vào thùng cơm mình:
- Tức giận như vậy làm gì, ta chỉ nói rằng nếu nàng tiếp tục ăn như vậy mới cần phải nới rộng cửa, hiện tại cũng không cần, hẳn là miễn cưỡng cũng có thể ra vào được. . .
- Ngươi. . .
Diệp Thanh Quả tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi:
- Vũ La, ta không bỏ qua cho ngươi đâu. . .
Tay Vũ La rất nhanh, rốt cục thu phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái cuối cùng, sau đó cười hăng hắc:
- Còn thừa lại chút canh, vì nguyện vọng vĩ đại có được dáng người thon thả của nàng, cho nên ta chừa lại cho nàng.
Lúc này Diệp Thanh Quả mới phát hiện ra. Vũ La đã quơ hết thức ăn chạy trốn, nàng đâu thể để cho hắn thành công. Chân nàng lặng lẽ móc một cái, Vũ La đang đi qua cạnh nàng, sơ ý vướng chân lảo đảo. Trong lúc hắn còn thầm cảm thấy may mắn vì cước bộ hạ bàn của mình vững vàng, không bị té ngã. Diệp Thanh Quả đã nhân cơ hội này đoạt lấy thùng cơm của hắn, nhanh nhẹn đoạt trở lại ba phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái cho vào bát của mình. Sau đó nàng thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn, liếm trên mặt mỗi phần một lượt.
Vũ La nhất thời trợn mắt há mồm.
Ba phần Bạng Nhục Phấn Ti Quái lấy ra khỏi thùng cơm của Vũ La, có dính ít hạt thủy Ngọc đạo trên đó, cũng bị Diệp Thanh Quả ăn mất, nàng còn trợn trừng mắt thị uy cùng Vũ La
Vũ La lắp bắp nói:
- Cơm ấy, ta đã ăn qua. . .
- Ối. . .
Diệp Thanh Quả nghe vậy tỏ ra xấu hổ vô cùng, không khí giữa hai người chợt trở nên ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn của Diệp Thanh Quả lúc này đỏ hồng tới tận mang tai, nàng ôm bát của mình quay đầu bỏ chạy.
Vẻ mặt Vũ La kỳ quái, trở về chỗ bọn Kiều Hổ. Kiều Hổ thấy hắn có chút khác thường, bèn tò mò hỏi:
- Làm sao vậy?
Vũ La gượng cười:
- Không, không có gì.
Kiều Hổ nhún vai, không tiện hỏi nhiều.
Bên kia. Diệp Thanh Quả ôm bát, có vẻ mất hồn ngồi xuống cạnh Mã Hồng. Mã Hồng cũng cảm thấy kỳ quái, không biết Khủng Long Nữ trở nên rụt rè yểu điệu như vậy từ khi nào.
Y cũng muốn hỏi xem có chuyện gì, đáng tiếc biết rõ tính tình của Khủng Long Nữ, mình nên ngoan ngoãn ăn cơm là hơn.
Trong tim Diệp Thanh Quả lúc này như có một chú nghé con đang húc loạn xạ, vang lên đùng đùng mãnh liệt. Theo bản năng, nàng múc một muỗng cơm cho vào miệng, ăn được mấy miếng mới giật mình, chẳng phải mình đang tiếp tục ăn cơm có nước bọt của Vũ La hay sao?
Đáng tiếc nàng đã nhai nát, cơm đang nằm trong miệng, nuốt xuống cũng không phải, nhổ ra cũng không xong.
Nàng xấu hổ vô cùng, lại cảm giác đầu lưỡi của mình có cảm giác tê tê kỳ dị khó tả bằng lời.
Diệp Thanh Quả khẽ ngẩng đầu lên, liếc về phía Vũ La một cái, không ngờ phát hiện Vũ La cũng đang nhìn mình. Nhất thời hai người đồng thời đỏ bừng mặt mũi, vội vàng quay đi nơi khác, làm như không nhìn đối phương.
Tiền kiếp Vũ La là đại ma đầu từng dạo giữa rừng hoa. Tống Kiếm Mi phản bội làm cho hắn vô cùng đau khổ, nhưng tâm cảnh dày dạn mấy trăm năm khiến cho hắn biết rõ, Tống Kiếm Mi phản bội không có nghĩa mỗi một nữ nhân đều là người như nàng, hắn càng không vì chuyện Tống Kiếm Mi mà trở nên có ấn tượng với nữ nhân.
Thân thể này đang lúc thiếu niên. Vũ La cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Huống chi Diệp Thanh Quả quả thật là hoạt bát đáng yêu, trêu chọc nàng cũng mười phần thú vị, chỉ là Vũ La thật sự không nghĩ rằng giữa hai người sẽ xảy ra chuyện gì, theo hắn thấy, Diệp Thanh Quả vẫn còn là một đứa trẻ.
Về phần Diệp Thanh Quả, vốn nàng cho rằng mình đã hiểu được Vũ La hết sức rõ ràng, thật ra nàng còn non nớt ngây thơ, tim càng đập mạnh, tiếng đùng đùng vang lên rõ ràng bên tai, nghe như tiếng trống.
Trong lúc tâm tư hai người đang rối loạn, thình lình bên ngoài nhà ăn có ngục tốt xông vào, cao giọng hô to:
- Phạm nhân số chín đã chết.
Tất cả lặng ngắt như tờ trong khoảnh khắc, sau đó cả nhà ăn như nổ đùng một tiếng, tất cả ngục tốt. Ban Đầu, kể cả đại trù sư bắt đầu chạy như điên ra ngoài. Cửa nhà ăn rất hẹp, không ít người nhảy cửa sổ mà ra, giống như ong vỡ tổ, lấy hết tốc độ xông thẳng ra ngoài.
Khi nam nữ cảm thấy xấu hổ về nhau, xấu hổ hơn nữa là thình lình ở cùng một chỗ với nhau.
Hiện tại Vũ La cùng Diệp Thanh Quả chính là như vậy. Mọi người thình lình chạy hết, nhà ăn to như vậy chỉ còn lại đôi nam nữ thanh niên “ngây thơ” này.
Hai người nhìn quanh, nhà ăn vắng ngắt, chỉ có đối phương.
Diệp Thanh Quả rốt cục vẫn là thiếu nữ, không chịu được tình cảnh như vậy, đỏ mặt cúi đầu xoay người bước đi. Đi được vài bước, cúi đầu không dám nhìn Vũ La, quay trở lại chỗ mình, cầm lấy bát lại nhanh chóng quay đi trông hết sức đáng thương. Nàng vẫn chưa được ăn gì, bụng đang đói cồn cào.
Diệp Thanh Quả ôm bát đi tới cửa, lúc này mới giật mình phát hiện, cơm trong bát này Vũ La đã từng ăn giờ mình mang đi, rốt cục có ăn hay không?
Nếu quay lại lần nữa, quả thật Diệp Thanh Quả không đủ can đảm. Nàng nghiến răng một cái, quyết định đi luôn.
Vũ La thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, quả nhiên da mặt nàng vẫn không dày bằng lão ma đầu.
Diệp Thanh Quả đi rồi, Vũ La không bị quấy nhiều, bình tĩnh trở lại. Lúc này hắn mới nhớ ra, trời ơi, dường như vừa rồi nghe nói có phạm nhân đã chết.
Lúc này Vũ La mới có phản ứng, thét lên thê thảm:
- Hồng nhan họa thủy!
Hắn thu thập cơm chưa ăn hết vào Thiên Phủ Chi Quốc, ba chân bốn cẳng chạy tới ngục giam, trong lòng ảo não vô cùng. Mình đi chậm như vậy, e rằng không tranh được chút lợi lộc nào.
Phạm nhân số chín ở tầng một, cả giếng đá có chín tầng, càng đi xuống dưới, cấp bậc phạm nhân càng cao. Tuy rằng phạm nhân số chín ở tầng một, nhưng phạm nhân có thể bị nhốt vào trong Nhược Lô Ngục, ai không phải là cự phách Ma đạo một phương? thứ mà chúng để lại sau khi chết cực kỳ khả quan, cho nên đám ngục tốt vô cùng hưng phấn.