Nhưng nếu bọn Trịnh Tinh Hồn cưỡng từ đoạt lý, nhất quyết bám vào điểm Vũ La chống lại mệnh lệnh, quả thật cũng là chuyện hết sức phiền phức.
Vũ La kết thúc trò chuyện cùng Chu Thanh Giang, lấy pháp khí thuyền ba lá của mình ra bay về sơn trang Chu gia ở Chung Nam sơn.
Động Động nhảy nhót không ngừng trên thuyền ba lá, ra chiều vui vẻ vô cùng. Vũ La không nhịn được vuốt ve bộ lông vàng óng của nó, trong lòng có chút nghi hoặc. Không biết Động Động là loại Thần Thú nào, mới từ trong trứng thú chui ra đã cho Tiết Kiêu là Đại Năng nếm mùi đau khổ, vừa rồi Cửu Vĩ Bạch Hồ lại dường như có điều kiêng kỵ với nó.
Tuy rằng chỉ là sinh hồn của Cửu Vĩ Bạch Hồ, nhưng vẫn có trí nhớ và trí khôn. Chính vì như vậy, nó mới tỏ ra kiêng kỵ Động Động, có thể suy ra lai lịch của Động Động bất phàm.
- Tiểu gia hỏa, rốt cục ngươi là thứ gì vậy?
Vũ La không nhịn được lên tiếng hỏi, đương nhiên hắn không hy vọng Động Động có thể trả lời, không ngờ Động Động nhảy vù một cái tới trước mặt hắn, dùng chân trước vẽ lên không trung một vòng tròn lớn hết mức có thể.
Vũ La bị dáng vẻ nghiêm túc của Động Động làm cho bật cười:
- Được rồi, ta không biết rốt cục ngươi có lai lịch thế nào, bất quá theo ý của ngươi, hẳn là huyết mạch của ngươi hết sức cao quý?
Động Động mặt mày hớn hở gật đầu.
Vũ La nở một nụ cười ranh mãnh:
- Nếu là như vậy, chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ treo bảng cho ngươi: “lai giống cho mẫu thú, mỗi lần một vạn Ngọc Tủy”, mối làm ăn này nhất định hốt bạc. . .
Sắc mặt Động Động đại biến, hung hăng chộp ra một trảo về phía Vũ La. Vũ La dễ dàng né tránh, phát một cái vào mông nó. Tiểu gia hỏa nhân cơ hội này vù một tiếng chui vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, hiển nhiên đã bị mối làm ăn của Vũ La dọa cho sợ hãi, không chịu ra ngoài nữa.
Lúc Vũ La tà tà chạy tới sơn trang Chu gia, từng đạo mệnh lệnh từ Thái Âm sơn được phát ra. Trịnh Tinh Hồn lấy thân phận chưởng môn Thái Âm sơn Cửu Đại Thiên Môn, truyền lệnh triệu tập Trưởng lão hội, địa điểm là ở sơn trang Chu gia.
Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn có quyền triệu tập Trưởng lão hội bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, ở một mức độ nào đó, Trưởng lão hội cũng có thể đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn. Bởi vì thân phận chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tôn quý, không thể khinh động, cho nên trừ phi có chuyện gì đặc biệt lớn lao, bằng không rất hiếm có chuyện hai chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tụ tập chung một chỗ. Dù là có hai chưởng môn gặp nhau cũng là đại sự khó lường, sẽ ảnh hưởng tới hướng đi của cả Tu Chân Giới.
Thật ra chuyện có thể khiến cho một vị chưởng môn truyền lệnh triệu tập Trưởng lão hội cũng đã là chuyện động trời.
Hiển nhiên Trịnh Tinh Hồn có ý khởi binh hỏi tội, chỉ bất quá thân phận Đại Trưởng lão Chung Nam sơn của Chu Thanh Giang phi phàm, có thể coi như ngang hàng với chưởng môn Chung Nam sơn. Cho nên Trịnh Tinh Hồn cũng phải e dè một chút, bằng không lão đã trực tiếp phái người tấn công tới sơn trang Chu gia.
Dĩ nhiên trong chuyện này còn có một nguyên nhân ít người biết được, trong tay Chu Thanh Giang nắm giữ một trong những thế lực hung tàn nhất của Cửu Đại Thiên Môn: Ám Vệ.
Đây là cơ mật, nhưng chắc chắn chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn biết.
Cho nên khi Vũ La mất thời gian mấy ngày chạy tới Chung Nam sơn, lập tức bị cảnh tượng trước mặt khiến cho hơi kinh ngạc: mười mấy vị trưởng lão có mặt tại đó, bọn Đồng trưởng lão lấy mắt ra hiệu cho hắn.
Vũ La ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa đại sảnh có hai người đang ngồi. Mặc dù Chu Thanh Giang là chủ nhân, nhưng vẫn ngồi bên tay phải, so ra địa vị hơi kém một chút. Còn Quách Tổ Hoành và Nam Vân đứng bên tay phải người nọ, không nói cũng biết, người ngồi ở giữa chính là chưởng môn Thái Âm sơn Trịnh Tinh Hồn.
Trịnh Tinh Hồn nhìn qua tựa như một văn sĩ trung niên, vóc người tầm thước, diện mạo bình thường, khí chất nội liễm. Chỉ là đôi mắt y giống như hai vì sao sáng, toát ra một cỗ khí lạnh bức người. Thậm chí Vũ La có thể thấy trong mắt y trận pháp tầng tầng lớp lớp, mênh mông giống như biển sao.
Vũ La cũng không khỏi kinh sợ rùng mình, chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, cho dù là Vũ La tiền kiếp cũng không dám coi thường bọn họ.
Trịnh Tinh Hồn chuyên sâu về trận pháp, nếu xét về chiến lực vẫn còn kém kẻ thù cũ của Vũ La là Lâm Tuyệt Phong, nhưng đại gia trận pháp càng đáng sợ hơn tu sĩ bình thường. Bởi vì nếu cho y thời gian và không gian, y có thể bố trí ra từng trận pháp đáng sợ liên miên bất tuyệt, khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc.
Bên cạnh Trịnh Tinh Hồn, Quách Tổ Hoành dương dương đắc ý nhìn Vũ La. Vũ La không khỏi cười lạnh một tiếng, bước nhanh đến phía trước:
- Nhược Lô Ngục Vũ La xong việc trở về, xin hỏi các vị Đại nhân có gì phân phó?
Không cần Trịnh Tinh Hồn đích thân ra mật, bên cạnh đã có một trưởng lão thuộc Thái Âm sơn bước ra, quát to một tiếng:
- Vũ La, phải chăng ngươi đã tự tiện chủ trương hủy diệt trận pháp truyền tống kết nối cùng Đông Thổ?
- Đúng vậy, lúc ấy tình huống nguy cấp. . .
Hển nhiên vị trưởng lão kia đã có chuẩn bị từ trước, lập tức cất ngang lời hắn:
- Ngươi có từng nghĩ rằng nếu để lại trận pháp truyền tống kia, sẽ vô cùng có ích cho
Chúng ta tìm hiểu Đông Thổ hay không? Cho dù trận pháp kia bị Yêu tộc chiếm cứ, tối thiểu chúng ta cũng biết Yêu tộc tới đây ở chỗ nào, có thể chuẩn bị đề phòng. Nay ngươi tùy tiện hủy diệt trận pháp như vậy, chăng những kế hoạch do Cửu Đại Thiên Môn sắp đặt từ trước tan thành mây khói, hơn nữa còn gây ra vô số ẩn họa cho Trung Châu. Có trời mới biết, tương lai Yêu tộc sẽ chui ra từ chỗ nào.
Đồng trưởng lão và Chu Thanh Giang thầm nôn nóng. Trong mấy ngày trước đây Vũ La chưa về tới, Chu Thanh Giang cùng bọn Đồng trưởng lão nổ ra tranh cãi với bọn Trịnh Tinh Hồn.
Rốt cục Trịnh Tinh Hồn cũng là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, so về địa vị còn cao hơn Chu Thanh Giang một bậc. Chu Thanh Giang lại không hợp với chưởng môn Chung Nam sơn, không mời tới trợ trận được, cho nên phe lão vẫn bị Trịnh Tinh Hồn áp chế.
Hôm nay Vũ La trở lại, lại bị Trịnh Tinh Hồn cho người bày ra trận thế như vậy, cố tình phủ đầu Vũ La một phen.
Vũ La cười lạnh một tiếng, không đáp lại mà chỉ vào Quách Tổ Hoành hỏi:
- Tên chuột nhắt này lâm trận thối lui, phải xử trí ra sao?
Trưởng lão Thái Âm sơn giận dữ, vỗ mạnh lên bàn một cái, chén ấm trên bàn bị chấn vỡ nát, nước trà văng tung tóe:
- Vũ La, bây giờ là Trưởng lão hội hội hợp Chu đại nhân cùng Trịnh chưởng giáo thẩm vấn ngươi, ngươi còn chưa có tư cách hỏi tới người khác.
Vũ La ngạo nghễ nhìn lão:
- Ta chi hỏi các ngươi một câu, ta đẫm máu chiến đấu, hăng hái bảo vệ Trung Châu an toàn, nhưng trở về lại bị chất vấn như vậy. Tên chuột hèn nhát lâm trận thối lui này, làm hại ta chỉ còn đường một mình chiến đấu liều mạng, vì sao có thể đường hoàng đứng đó?
Đồng trưởng lão ho khan một tiếng, đứng lên nói:
- Lời này của Vũ La rất là có lý, Quách Tổ Hoành thân là Thiên Môn Thập Kiệt, nhưng lâm trận sợ chiến, thật sự làm mất mặt Trung Châu ta. Nếu luận tội trừng phạt, Quách Tố Hoành hẳn phải bị tống vào Nhược Lô Ngục trước.
Trưởng lão Thái Âm sơn kia cười lạnh một tiếng:
- Tội có nhẹ có nặng, đương nhiên là phải trừng phạt kẻ có tội nặng nhất, về chuyện của quả thật, để sau hãy tính.
Vũ La cười lạnh:
- Nói như vậy, nếu ta không đánh mà bỏ chạy như Quách Tổ Hoành, lại không hề có tội. Ta dốc hết toàn lực tiêu diệt Yêu tộc lại là có tội ư?
Trưởng lão Thái Âm sơn hung hăng nói:
- Vũ La, ngươi đừng vội lánh nặng tìm nhẹ, ngươi anh dũng giết địch, tự nhiên có công, nhưng ngươi tự tiện nổ tung trận pháp truyền tống, chính là tội nặng. Công không đủ bù tội, đây là nguyên nhân mà ngươi bị thẩm vấn.
- Vậy Quách Tổ Hoành có công lao gì?
Vũ La hỏi ngược một câu.
Trưởng lão Thái Âm sơn nghẹn lời không nói được gì, Đồng trưởng lão cười lạnh một tiếng:
- Thái Âm sơn bao che đệ tử, nhưng cũng đừng làm quá đáng như vậy. . .
Mắt thấy hai vị trưởng lão sẽ xảy ra tranh cãi ầm ĩ, Trịnh Tinh Hồn bỗng nhiên khoát tay.
Uy thế chưởng môn quả thật phi phàm. Trịnh Tinh Hồn chỉ làm một động tác đơn giản, trưởng lão Thái Âm sơn kia lập tức biết điều, lời lên đến miệng lập tức nuốt vào, dù là Đồng trưởng lão cũng phải ngậm miệng lại với vẻ không cam lòng.
- Ngươi níu lấy Quách Tổ Hoành nhất quyết không tha, phải chăng ngươi muốn tìm cớ chạy tội?
Trịnh Tinh Hồn chậm rãi lên tiếng nói, lộ ra vẻ như nhìn thấu hết thảy. Đôi mắt sáng như sao của y nhìn Vũ La chằm chằm, trận pháp trong mắt chuyển động liên tục, khiến cho người ta có cảm giác rằng y có thể nhìn thấu nguyên hồn người khác.
Trên thực tế Trịnh Tinh Hồn cũng nổi danh trong số chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn về tài tính toán không bỏ sót, chiếm được tiên cơ nơi nơi.
- Được rồi, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi. Lần này mang Quách Tổ Hoành tới đây vốn là muốn nhân cơ hội này trị tội y. Lúc trước định xử phạt ngươi trước rồi mới xử tới Quách Tổ Hoành, nhưng ngươi đã nhiều lần yêu cầu như vậy, trước tiên bất Quách Tổ Hoành lại, giải tới Thẩm Phán Đình luận tội.
Quách Tổ Hoành run rầy toàn thân, quỳ sụp xuống trước mặt Trịnh Tinh Hồn:
- Sư tổ, ngài không thể làm như vậy, con van cầu sư tổ, tha cho con đi. . .
Ánh mắt Trịnh Tinh Hồn vô cùng lạnh lẽo, một đạo hàn quang chợt lóe:
- Quách Tổ Hoành, ngươi thân là đệ tử Thái Âm sơn ta lại lâm trận bỏ chạy, tham sinh úy tử. Nếu Thái Âm sơn ta dung thứ cho hành vi như vậy, còn mặt mũi nào đứng trong hàng ngũ Cửu Đại Thiên Môn, còn mặt mũi nào nhìn tu sĩ trong thiên hạ? Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nói giúp cho ngươi với Cốc Thương Cốc Đại nhân trên Ngự Trảm Đài, cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng không đau đớn.
Quách Tổ Hoành sợ tới mức ngồi phệt xuống đất lắp bắp:
- Sư. . . sư tổ. . .
Trịnh Tinh Hồn vung tay lên, hai tên đệ tử Thái Âm sơn tiến lên áp giải Quách Tổ Hoành ra ngoài. Quách Tố Hoành giãy dụa kêu la, nhưng bối phận của hai người nọ rõ ràng là cao hơn y, thực lực thừa sức áp chế. Mặc cho Quách Tổ Hoành giãy dụa thế nào cũng không thoát, cuối cùng cũng bị kéo ra ngoài.
Rất nhanh, trong đại sảnh lại khôi phục bình tĩnh.
Các trưởng lão đều cảm thấy sợ hãi. Quách Tổ Hoành là một trong Thiên Môn Thập Kiệt, một tên đệ tử quan trọng như vậy nói giết là giết. Đây là hành vi quyết đoán tới bậc nào,
Chẳng lẽ Trịnh Tinh Hồn muốn chấp pháp công bằng thật sự?
Vũ La liếc nhìn Chu Thanh Giang một cái, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Chu Thanh Giang rất khó coi. Hiển nhiên kiến thức của Chu Thanh Giang và Vũ La cao hơn những người trong Trưởng lão hội một bậc.
Hành động lần này của Trịnh Tinh Hồn, chính là tuyên chiến ngầm với Chu Thanh Giang.
Quách Tổ Hoành dĩ nhiên quan trọng, nhưng loại đệ tử “kiệt xuất” như y bất quá là do Cửu Đại Thiên Môn cố ý đẩy lên cho mọi người nhìn thấy mà thôi. Trong Thái Âm sơn, đương nhiên còn có đệ tử trẻ tuổi không kém, thậm chí còn hơn cả Quách Tổ Hoành.
Không giết Quách Tổ Hoành, xử phạt Vũ La sẽ danh bất chính ngôn không thuận, Chu Thanh Giang cũng sẽ không để cho Vũ La chịu tội.
Huống chi, Quách Tổ Hoành lâm trận khiếp chiến, thật sự làm mất hết thể diện Thái Âm sơn. Trịnh Tinh Hồn đã động sát tâm với y, nhưng vẫn ẩn nhẫn để đó, giữ tới bây giờ mới giết, phát huy hiệu quả và lợi ích của việc xử phạt Quách Tổ Hoành tới mức lớn nhất, có thể nói là tính toán tinh xảo, không hổ là đại hành gia về trận pháp.
Trịnh Tinh Hồn nhìn sang Vũ La:
- Bản tọa xử sự như vậy có được gọi là công bằng chăng?
Vũ La làm như bất đắc dĩ gật đầu một cái:
- Tự nhiên công bằng.
- Được rồi, kế tiếp nói tới chuyện của ngươi.
Tinh quang lóe lên trong mắt Trịnh Tinh Hồn, giống như biển sao mênh mông bao phủ Vũ La vào trong.
Đồng trưởng lão lo lắng vô cùng, nhìn về phía Chu Thanh Giang xin giúp đỡ, lại phát hiện trên trán Chu Thanh Giang mơ hồ toát mồ hôi, cũng không hề có biện pháp.
Ngay cả Quách Tổ Hoành một trong Thiên Môn Thập Kiệt còn bị Trịnh Tinh Hồn giết chết, còn lấy cớ gì ngăn cản người ta thâm vấn Vũ La?
Đồng trưởng lão thầm thở dài: Quả nhiên là Trịnh Tinh Hồn, tính toán không bỏ sót, chiếm lấy tiên cơ nơi nơi.
- Ngươi tự tiện làm nổ trận pháp truyền tống, gây ra nguy hại vô cùng. Trước đó Quý trưởng lão đã nói rõ ràng với ngươi, vậy ngươi có phục không?
Lúc này Vũ La lại tỏ ra hết sức ung dung:
- Tuy rằng có hiềm nghi già mồm át lý, nhưng cũng có chút đạo lý, ta phục.
Quý trưởng lão bất mãn hừ một tiếng.
Trịnh Tinh Hồn không thèm để ý, lại nói tiếp:
- Vậy Cửu Đại Thiên Môn trị tội ngươi, ngươi có gì để nói chăng?
Chuyện tới nước này dường như đã định. Vũ La khó thoát khỏi trách phạt, về phần trách phạt rốt cục là nặng hay nhẹ, vậy phải xem ích lợi mà Chu Thanh Giang đưa ra trao đối với Trịnh Tinh Hồn. Các trưởng lão trong Trưởng lão hội lúc này đã lục tục đứng dậy, chuẩn bị rời đi, không ngờ Vũ La lên tiếng nói:
- Dựa vào cái gì mà trị tội ta?
Mọi người nghe vậy sửng sốt, Trịnh Tinh Hồn khẽ cau mày, tinh quang trong mắt y bắn ra sắc như dao:
- Hừ, thì ra chỉ là loại người giỏi mồm mép, nếu đã là như vậy, người đâu. . .
Vũ La ngạo nghễ nói:
- Các ngươi nói có đạo lý, nhưng ta làm không sai. Chuyện này còn có ẩn tình khác, bất quá ta không thể nói trước mặt nhiều người như vậy.
Trịnh Tinh Hồn đã nổi giận:
- Lôi hắn đi.
Vũ La nhìn sang Chu Thanh Giang, Chu Thanh Giang đứng dậy nói:
- Trịnh chưởng giáo, Vũ La luôn luôn ổn trọng, sẽ không nói lời xằng bậy. Chi bằng hai ta tìm nơi yên tĩnh, nghe thử xem hắn nói thế nào.
Trịnh Tinh Hồn cần Chu Thanh Giang đứng ra, hiện tại thấy lão đã biểu lộ mới chịu nhìn lão, lạnh nhạt nói:
- Nhưng nếu hắn nói toàn những lời trên trời dưới đất thì sao?
Chu Thanh Giang không biết làm sao, đành kiên quyết nói:
- Tự nhiên sẽ không làm chưởng giáo thất vọng.
Trịnh Tinh Hồn cười hài lòng:
- Được, chúng ta đi.
Chu Thanh Giang vẫy tay với Vũ La, ba người cùng nhau rời đi.
Trong thư phòng của Chu Thanh Giang chỉ có ba người.
Vũ La không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngay cả hành lễ cũng lưỡi không làm. Trịnh Tinh Hồn chính là bạn thân của Lâm Tuyệt Phong, tiền kiếp Vũ La thân tử đạo tiêu, Lâm Tuyệt Phong có một phần ba công lao trong đó, tự nhiên Vũ La không có cảm tình gì với Trịnh Tinh Hồn.
Trịnh Tinh Hồn đang vô cùng cao hứng, y tính kế từng bước một, rốt cục đoạt được quyền chủ động rất lớn trong cuộc chiến ngầm với Chu Thanh Giang. Chỉ cần chuyện mà Vũ La nói ra không đủ trọng lượng để xóa tội, y có thể đòi được của Chu Thanh Giang một khoản không nhỏ.
- Có ẩn tình gì cứ nói.
Trịnh Tinh Hồn ngồi ở ghế trên, nhàn nhã nói.
Vũ La nhìn hai người nói:
- Lời của Quý trưởng lão vừa nói, xét về căn bản chỉ là mất đi một thông đạo dẫn tới Đông Thổ mà thôi, ta nói có đúng không?
Chu Thanh Giang không nói lời nào, mà là nhìn Trịnh Tinh Hồn.
Trịnh Tinh Hồn cười lạnh một tiếng:
- Nói như vậy có chút miễn cưỡng, bất quá cũng có thể tạm chấp nhận được.
Vũ La gật đầu một cái:
- Được, ta biết một thông đạo khác thông tới Đông Thổ, càng bí ẩn hơn. Yêu tộc không biết.
- Cái gì?
Trịnh Tinh Hồn vốn ung dung lập tức biến sắc, Chu Thanh Giang cũng hết sức bất ngờ.
Trịnh Tinh Hồn đã quen nắm quyền chủ động trước khi giao phong cùng người khác. Hơn nữa y vẫn cho rằng mình nhìn thấu Vũ La, làm sao cũng không ngờ rằng Vũ La bất ngờ xuất kỳ binh, còn có mai phục một chiêu như vậy.
Quả thật Trịnh Tinh Hồn không thích cảm giác này chút nào, hoặc có thể nói là hết sức khó chịu.
Sắc mặt y nháy mắt trở nên trắng bệch, hung hăng nhìn chằm chằm Vũ La, khí độ tông sư hoàn toàn biến mất:
- Ngươi có biết mình đang nói gì không, nếu ngươi nói dối, dù Ngự Trảm Đài chém ngươi một trăm lần cũng không hết tội.
Vũ La thản nhiên nói:
- Tuyệt vô hí ngôn, ta còn từng thông qua thông đạo kia tới Đông Thổ một lần.
Trịnh Tinh Hồn đặt mông ngồi trở lại, lại nhìn Chu Thanh Giang bên cạnh, thấy Chu Thanh Giang kinh ngạc không thua gì mình, trong lòng y mới cảm thấy hơi dễ chịu một chút.
Chuyện này quan hệ trọng đại, quả thật không thể nói trước mặt nhiều người như vậy.
- Chu Đại trưởng lão, chuyện này ngươi thấy thế nào?