Kiều Hổ nổi giận trong lòng, nhưng cũng không dám phát tác với Mộc Dịch Binh Lang, chỉ buồn rầu nói:
- Mộc Dịch thiếu gia, cần gì phải tỏ ra khắc bạc như vậy. . .
- Khắc bạc ư?
Mộc Dịch Binh Lang cười lạnh:
- Cần phải khách sáo với tên đần kia nữa sao? Ta bất quá chỉ là nói lời thật mà thôi, ai nấy đều biết lão ma đầu đã lợi hại hơn trước, không tin ngươi hỏi bọn họ thử xem, có mấy người trong số họ cảm thấy Vũ La có thể trở lên được?
Mộc Dịch Binh Lang chỉ đám ngục tốt xung quanh, bọn họ cũng không nói gì, ý tứ đã quá rõ ràng, quả thật không có ai cho rằng Vũ La có thể trở lên, vốn mọi người cũng không thể xác định, lần trước Vũ La có thể trở lên có phải là do may mắn hay không. Hiện tại thời gian năm ngày đã qua mấy canh giờ, hiển nhiên là Vũ La đã chết.
Mộc Dịch Binh Lang cười hăng hắc:
- Đó là ma đầu thượng cổ, có biết bao nhiêu anh hùng phải ngậm hờn mà chết trước mặt lão. Kiều Hổ ngươi không biết là ngốc thật hay giả ngốc, lại cho rằng tên đần Vũ La có thể trở lên, hắc hắc. . .
Vũ La đã chết. Mộc Dịch Binh Lang vô cùng cao hứng, đám nô bộc xung quanh gã lập tức tuôn ra một tràng nịnh nọt:
- Mộc Dịch thiếu gia mắt sáng như thần. . .
- Các ngươi đều ngu xuẩn, chỉ có Mộc Dịch thiếu gia nhìn thấu chuyện này. . .
- Trở lên ư, nói không chừng trong số các ngươi có người nào may mắn, tháng sau bốc thăm tới lượt xuống dưới, còn có thể thấy được hài cốt của hắn. . .
Trong lúc ồn ào huyên náo, chợt Kiều Hổ nhướng mày, đẩy mọi người trước mặt sang bên, đi nhanh tới cạnh Thái Cực đồ. Lúc này Thái Cực đồ đã mở ra một nửa. Vũ La đang chậm rãi từ dưới đi lên.
Những kẻ vừa rồi còn kêu rằng Vũ La không có khả năng trở về, hiện tại lập tức trợn mắt há mồm.
Đám ngục tốt thấy vậy vô cùng chấn động, không ngờ tiểu tử này lại có thể lên được.
Kiều Hổ chộp lấy vai Vũ La, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu, kích động vô cùng. Rốt cục trên sương mặt trơ khấc của y cũng nở một nụ cười:
- Tốt, tốt lắm, cuối cùng ngươi cũng đã lên.
Sắc mặt Mộc Dịch Binh Lang lúc này trở nên hết sức khó coi. Vừa rồi trước mặt bao nhiêu người, gã khăng định rằng Vũ La đã chết, còn cầm đầu châm chọc Vũ La. Kết quả Vũ La lại bình thản đi lên, cũng như một cái tát giáng mạnh vào mặt gã.
Kiều Hổ đột nhiên cau mày hỏi:
- Vũ La, ngươi đột phá rồi sao, đạt tới cảnh giới Khai Khiếu rồi ư?
Tất cả mọi người bao gồm cả Mộc Dịch Binh Lang lại bị bất ngờ thêm một lần nữa. Lúc tiểu tử này đi xuống rõ ràng là cảnh giới Khí Cảm, vì sau ở dưới chỉ năm ngày lại có thể đột phá thăng tiến cảnh giới Khai Khiếu như vậy?
Sau khi mọi người xuống dưới, ai nấy nơm nớp thủ vững đạo tâm, dù là như vậy, vẫn bị lão ma đầu nói cho phát cuồng. Cuối cùng đi lên, dù là Thanh Minh đan hay Đoạn Ma trận, cũng chỉ có thể cứu lại được phân nửa.
Tiểu tử này chẳng những bình yên vô sự kiên trì năm ngày, còn có thể tu luyện ở dưới, đột phá cảnh giới. Chuyện này quả thật khiến cho người ta không biết phải nói gì.
Đám ngục tốt ùa lên, chúc mừng Vũ La, ngay cả Kiều Hổ cũng bị đẩy ra một bên, dở cười dở khóc.
Tất cả mọi người đều biết. Vũ La chắc chắn là cứu tinh của bọn chúng, không còn ai nghi ngờ Vũ La có thể sống sót từ dưới đi lên là do may mắn nữa.
Ánh mắt Mộc Dịch Binh Lang nhìn Vũ La càng ngày càng trở nên âm trầm. Sau khi gã xác thực Vũ La đã đột phá cảnh giới Khai Khiếu, bèn ghé tai thì thầm với một tên nô bộc bên cạnh mình vài câu. Tên này sợ hãi hỏi lại:
- Tiểu nhân ư?
Mộc Dịch Binh Lang hung hăng nói:
- Làm sao vậy, ngươi sợ gì chứ, cho dù Thác Bạt Thao Thiên lợi hại đến đâu, làm sao có thể qua được phụ thân ta?
Tên nô bộc co rúm người lại, Mộc Dịch Binh Lang hung hăng đầy y về phía trước, y bất đắc dĩ, đành phải gắng gượng đi tới, cất tiếng hỏi:
- Vũ La, khi nào ngươi mới chịu trả lại số ngọc túy còn thiếu cho ta?
Mọi người nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại nhìn tên nô bộc kia, sau đó lại nhìn Mộc Dịch Binh Lang sắc mặt âm trầm, thừa biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy rằng đám ngục tốt rất muốn đứng ra bênh vực Vũ La, nhưng không dám đắc tội với Mộc Dịch Binh Lang.
Không có Vũ La giúp cho bọn chúng, tối thiểu cũng còn một nửa cơ hội có thể sống sót. Nếu như chúng đắc tội với Mộc Dịch Binh Lang cùng Mộc Dịch Trạc, vậy chắc chắn là không thể nào sống được.
Vũ La nhìn tên nô bộc kia, cũng là cảnh giới Khai Khiếu như mình. Chẳng qua hắn vừa mới bước vào cảnh giới Khai Khiếu, mà tên kia đã mở được ba trong thất khiếu, vượt qua Vũ La xa.
Vũ La vừa định bước ra. Kiều Hổ đã giữ hắn lại, hạ giọng khuyên nhủ:
- Đừng chấp nhất làm gì, chúng cần bao nhiêu ngọc túy, cứ đưa cho chúng là được.
Kiều Hổ cũng nhìn ra được, tên nô bộc của Mộc Dịch Binh Lang đã mở được ba khiếu, vượt qua Vũ La xa. Hơn nữa tên nô bộc này đã tu luyện từ nhỏ, bất kể là pháp bảo hay pháp thuật chắc chắn hùng mạnh hơn Vũ La. Nếu Vũ La kích động đứng ra động thủ với y, chắc chắn không phải là đối thủ.
Vũ La lại lắc đầu, đi tới mấy bước đột nhiên mỉm cười, đưa ngón tay trỏ ra lắc lắc trước mặt tên nô bộc kia:
- Ngươi là tên phế vật, chỉ có thể theo sau liếm mông cho kẻ khác.
Tên nô bộc giận dữ:
- Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì?
- Ta nói ngươi chính là một tên phế vật, muốn giết ta cũng không dám nói ra. Có gì phải sợ, phụ thân chủ từ ngươi ở Nhược Lô Ngục lấy tay che trời, ngươi làm ác cũng không dám đường hoàng trắng trợn, vậy có tác dụng gì? Ngươi không phải phế vật thì là gì? Nếu là ta, ta đã nói thẳng ra rằng, lão tử muốn giết ngươi!
Tên nô bộc giận tím mặt:
- Xú tiểu tử, đây là ngươi tự mình tìm chết!
Từ trong hai tai, trong miệng y thình lình phun ra ba luồng linh quang, tọa thành ba đóa tường vân bay trên đầu y một vòng, sau đó hóa thành hình Tam Hoa Tụ đỉnh. Một cỗ khí tức mênh mông bùng lên. ép về phía Vũ La. Cùng lúc đó, tên nô bộc vỗ hai tay vào nhau, một tiếng bốp vang lên, một thanh chủy thủ màu đen không có chuôi bay ra, xoay tròn, mang theo từng đạo hào quang đen kịt to chừng một trượng khuấy động không khí, nhanh chóng chém về phía Vũ La.
Đám ngục tốt xung quanh vô cùng thất vọng, vốn nghĩ rằng Vũ La xuất hiện có thể cứu được bọn chúng, không ngờ tiểu tử này kích động lên, trêu chọc kẻ có tu vi cao hơn mình ba cảnh giới, đây không phải là muốn chết hay sao? Tất cả mọi người thầm than trong lòng, đồn đần vẫn là đồ đần, không biết thức thời là gì, tự mình tìm chết, ôi. . .
Kiều Hổ vừa muốn động. Mộc Dịch Binh Lang lập tức quát lớn:
- Kiều Hổ ngươi không muốn làm Ban Đầu nữa hay sao?
Kiều Hổ còn đang do dự, chủy thủ màu đen đã rít gió vang lên, bay tới trước mặt Vũ La.
Tên nô bộc cười gằn:
- Tên đần độn ngươi, chết đi thôi.
Mộc Dịch Binh Lang cũng cảm thấy thoải mái trong lòng, từ nay về sau tên ngốc chướng tai gai mắt này không còn làm mình tức tối được nữa. Tên ngốc này nói cũng không sai, cần gì phải sợ đầu sợ đuôi, một người như vậy, giết thì giết thôi.
Đám ngục tốt mắt thấy chủy thủ màu đen sắp sửa đâm vào thân thể Vũ La, không ít người đều nhắm mắt lại lắc lắc đầu, không muốn nhìn nữa. Hy vọng được giải thoát mối họa Ly Nhân Uyên coi như không còn nữa. . .
Keng một tiếng vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, không giống như tiếng pháp bảo đâm vào xương thịt. Nhìn lại chiến trường, chỉ thấy Vũ La giơ tay lên nắm chặt lấy thanh chủy thủ màu đen.
Mọi người giật mình kinh hãi, chuyện lấy thân thể đối kháng pháp bảo, không phải bọn họ chưa từng nghe qua, nhưng đó là chuyện mà bậc Đại Năng trong truyền thuyết mới có thể làm được, nhưng Vũ La bất quá chỉ là một tu sĩ nho nhỏ mới vừa tiến vào cảnh giới Khai Khiếu, làm sao dùng thân thể đối kháng pháp bảo được?
Trong lòng bàn tay Vũ La giấu sợi xích, che mắt được tất cả mọi người.
Trong lòng bàn tay hắn, mọi người không thấy được, sợi xích không thèm nuốt lấy thanh chủy thủ màu đen phẩm chất thấp kém này, chỉ căng ra một cái, đã khiến cho chủy thủ gãy làm mấy đoạn.
Nhưng dưới mắt mọi người, rõ ràng là một tay Vũ La bóp gãy chủy thủ, khiến cho mọi người khiếp sợ trợn mắt há mồm, không biết Vũ La trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào.