Vốn Vũ La cũng đuối lý, không tiện dây dưa nhiều lời, bèn nói:
- Vậy sau lần này, lão phải cho ta thứ gì đó thật sự tốt mới được.
Lão ma đầu cười giảo hoạt:
- Nhất định, nhất định!
Nhưng suy nghĩ trong lòng lão lại vô cùng xảo trá:
- Sau lần này ư. . . ngươi còn muốn có về sau, hừ, chờ xem lão tổ ta nói một hơi giết chết ngươi.
Vũ La vừa ngồi xuống, lão ma đầu lập tức há miệng, phù văn màu xanh bay ra đầy trời, nhất thời nghe như có tiếng quý khóc vang lên, hết sức thê lương. Nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy rằng đám phù văn màu xanh lần này có màu đậm hơn lần trước. Hiển nhiên thời gian gần đây lão ma đầu bỏ không ít công phu, thần thông Thiệt Xán Liên Hoa càng thêm tinh thâm.
Vũ La chủ động xuống Ly Nhân Uyên này, có một nguyên nhân, hắn muốn xem thử có thể thu lấy Khẩu Tru Thiên Hạ trên người lão ma đầu hay không. Khẩu Tru Thiên Hạ là thiên hạ đệ nhất kỳ phù, ngang hàng với Hạn Bạt Huyết Phần của Vũ La.
Hắn vừa ngồi xuống. Phong Thần bảng liền có một đạo thần niệm truyền đến:
- Phát hiện Mệnh Phù có chủ, lấy thực lực hiện tại không thể sắc phong.
Vũ La vô cùng thất vọng, vội vàng hỏi một câu:
- Khi nào thì có thể sắc phong Mệnh Phù có chủ?
Phong Thần bảng trầm mặc một lát, lại đưa tới một đạo thần niệm:
- Ít nhất phải có được Thần Tướng nhị phẩm thực lực hoàn chỉnh.
Hiện tại thực lực Hạn Bạt Huyết Phần không hoàn chỉnh, tuy rằng được sắc phong Thần Tướng nhưng lại không có tác dụng gì, chỉ cần tìm được một lá Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, là có thể cướp lấy Thiên Mệnh Thần Phù của người khác. . . nghĩ tới điểm này, Vũ La cảm thấy tim đập thình thịch.
Mà lúc này, bên ngoài lão ma đầu đã phát huy thần thông Thiệt Xán Liên Hoa của mình tới cực hạn, chỉ thấy phù văn màu xanh đầy trời, có đạo biến ảo thành thần ma, có đạo hóa thành ác quỷ, có đạo hóa thành tiên nữ xinh đẹp động lòng người, có đạo hóa thành ma nữ tràn đầy dụ hoặc. . . Đủ các hình dáng không đạo nào giống đạo nào, chỉ bằng vào một đạo thần thông Thiệt Xán Liên Hoa, lão ma đầu đã có thể biến hóa ra đạo Dụ Hoặc trong ba mươi sáu Ma đạo.
Nếu như lần trước, thần thông Thiệt Xán Liên Hoa có được uy lực như lần này, Vũ La đã bị phát điên ngay tức khắc. Tuy rằng Hạn Bạt Huyết Phần cũng liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất, tuy chết nhưng không ngã, nhưng dù sao nó cũng không còn lực lượng, khó có thể chống lại những đạo phù văn Thiệt Xán Liên Hoa hóa thành thực thể.
Nhưng hiện tại, Vũ La đã có được Phong Thần Bảng trên người, ngay cả Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất cũng có được một lá sắc phong Thần Tướng nhị phẩm, chỉ là chưa đủ dòm ngó tới nhất phẩm. Cho dù lão ma đầu khôi phục được tự do, dốc hết toàn lực thi triển Khẩu Tru Thiên Hạ cũng không làm gì được Vũ La, huống hồ là hiện tại.
Trong một tháng qua, lão ma đầu khổ tâm tu luyện thần thông Thiệt Xán Liên Hoa mà trước kia lão không hề coi trọng, tự cảm thấy có chút thành tựu. Lần trước Hình lão Lục xuống nơi này, lão ma đầu dùng dao mổ trâu để giết gà, dễ dàng nói cho Hình lão Lục phát điên, cho nên nhất thời cảm thấy lần này nắm chắc có thể hạ được Vũ La.
Lão ma đầu giở ra hết bản lĩnh của mình, nhất định phải nói cho Vũ La nhập ma, để lấy lại thể diện đã mất hết lần trước.
Nhưng Vũ La thủy chung vẫn ung dung bất động. Càng tức tối hơn nữa, trong khi lão ma đầu nói đến khô cả cổ, bên kia Vũ La lại lấy ra một miếng ngọc túy phách, hai tay nắm hở, bảo nguyên thủ nhất, bắt đầu tu luyện.
Vũ La vốn đạt tới cảnh giới Khí Cảm đỉnh phong, lão ma đầu thuyết giáo không hề gây ra trở ngại gì cho hắn. Vũ La vừa tu luyện, vừa tranh thủ thời gian gia trì phong ấn, không sai lầm chút nào.
Lão ma đầu tức tới gần hộc máu tươi, càng thêm hung hãn, nói tới nỗi đầy trời thần ma lệ quỷ, âm phong gào rít giận dữ, không gian tối sầm xòe bàn tay không thấy ngón.
Nhưng dù lão thi triển thần thông tới uy lực cực hạn, lại không thể lay động Vũ La một mảy may.
Đến ngày thứ năm, sau khi Vũ La gia trì phong ấn xong xuôi, lại tiếp tục khoanh chân ngồi xuống. Lúc này lão ma đầu đã mệt tới nỗi không còn đủ sức nói nữa, thần ma đầy trời dần dần tiêu tan. Đúng lúc này, thân thể Vũ La bỗng nhiên nhẹ nhàng chấn động, trong ba mươi sáu vạn lỗ chân lông, mỗi lỗ nở ra một đóa sen màu vàng nhạt, hương thơm tỏa khắp không gian. Linh nhạc văng vẳng vang lên, trên đầu Vũ La phóng lên một cỗ linh quang, hắn đã chính thức đột phá cảnh giới Khí Cảm, tiến vào cảnh giới Khai Khiếu.
Lão ma đầu trợn mắt há hốc mồm, tức giận đến nỗi cả người run run. Dưới thần thông của lão tổ ta, tiểu tử này lại có thể đột phá cảnh giới! Nếu việc này lan truyền ra ngoài, lão tổ ta còn mặt mũi gì nữa? Cho dù không ai biết được, chuyện này cũng đã trở thành một gút mắc không thể xóa được bên trong đạo tâm của lão.
Sắc mặt Ma Tổ trở nên sa sầm, đôi mắt nhìn Vũ La đảo liên hồi, không biết trong lòng lão đang suy nghĩ những gì.
Lúc này Vũ La vươn vai đứng dậy, hoạt động thân thể một chút, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó quay sang nói với lão ma đầu:
- Này, bây giờ lão có thể nói được rồi, nếu lần này lão thật sự không có bảo bối gì cho ta, vậy lần sau ta sẽ không tới nữa.
Sắc mặt Ma Tổ trở nên âm trầm:
Vũ La thấy vậy, lập tức biết ngay trong lòng lão khó có thể quyết đoán. Vì sao lại khó có thể quyết đoán? Vũ La từng ở đỉnh phong Tu Chân Giới, cho nên hắn hiểu rất rõ ràng tâm lý hiện tại của lão.
Hắn cười hăng hắc:
- Lão nhân gia, lão chớ tính toán âm mưu hại ta. Hiện tại ta đã trở thành tâm ma của lão, lão chỉ có thể bằng vào Thiệt Xán Liên Hoa, thắng được ta một cách đường đường chính chính mới có thể xóa đi tâm ma này. Nếu lão dùng thủ đoạn hại ta, vĩnh viễn lão cũng không có được đạo tâm hoàn mỹ.
Sắc mặt Ma Tổ đại biến:
- Ngươi. . . Vì sao ngươi lại biết nhiều như vậy, ngươi bất quá chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi. . .
Vừa rồi quả thật lão đang do dự, xem có nên nhân cơ hội cho bảo bối Vũ La, dùng thủ đoạn hại chết hắn không, nhưng Vũ La nói ra những lời này đã làm cho lão vô cùng khiếp sợ. Đây là đạo lý mà một thiếu niên chỉ mới cảnh giới Khai Khiếu có thể hiểu được sao? Kiến thức của tiêu từ này tuyệt đối không kém hơn Ma Tố lão nhân gia ta, rốt cục hắn có lai lịch thế nào vậy?
Vũ La chỉ cười không nói, chắp tay sau lưng ung dung nhìn lão ma đầu. Lão nhìn hắn trừng trừng, vô cùng căm tức, một lúc lâu sau, rốt cục buông tiếng than dài:
- Thôi được, ngươi nói không sai, chuyện này ta vẫn hiểu được. . .
Lão cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nghiêm nghị nói:
- Ngươi muốn ích lợi thật sự, vậy chỉ có một nơi, những nơi khác ta cũng không thể khăng định còn tồn tại bảo bối hay không. Bất quá ngươi phải cân nhắc cho thật kỹ, vì chính ta cũng không biết được ích lợi này rốt cục trong tương lai là tốt hay xấu.
Vũ La nghe vậy sửng sốt, lão ma đầu vội vàng nói tiếp:
- Không phải là ta muốn hại ngươi, ngươi cũng biết di tích này hết sức thần bí, ta chỉ có thể khẳng định bảo bối vẫn còn ở đó, chưa bị ai lấy đi. Có muốn hay không là do ngươi.
Vũ La không do dự đáp:
- Nói đi.
- Kiều Ban Đầu, đừng đợi nữa, đã trôi qua mấy canh giờ, Vũ La không lên được rồi. . .
Vài tên ngục tốt quen biết Kiều Hổ khuyên nhủ y.
Hai ngày trước, Kiều Hổ đã được cất nhắc lên chức Ban Đầu, nhưng Kiều Hổ lại không cảm thấy vui mừng, vì hiện tại đã quá năm ngày, vẫn chưa thấy Vũ La trở lên.
Kiều Hổ khoát tay với các huynh đệ của mình:
- Hay là các ngươi về trước, ta sẽ chờ thêm một lúc.
- Còn chờ gì nữa?
Một giọng nói đột ngột vang lên, đám ngục tốt tự động tản ra. Mộc Dịch Binh Lang vẻ mặt kiêu căng dẫn theo vài tên nô bộ đi tới:
- Tên ngốc kia chắc chắn đã chết ở dưới rồi. Hừ, ta đã nói rồi, hắn là một tên đần độn, bất quá chó ngáp phải ruồi mà thôi, các ngươi thật sự cho rằng hắn có thể cứu được cả Nhược Lô Ngục hay sao, thật nực cười!