Vũ La là người của hai thế giới, những lần chân chính vì hồng nhan mà chiến quả thật không nhiều. Vào giờ phút này, đột nhiên hắn cảm thấy một nam nhân có thể rút kiếm xuất thủ vì nữ nhân luyến ái của mình, quả là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Chợt hắn cười ha hả thật dài, thần kiếm Thiên Tinh trong tay kiếm tùy tâm động, bỗng nhiên đâm về phía một vị trí bất ngờ phía trước giữa không trung.
Không ngờ rằng một kiếm nhìn qua như vô dụng này lại có thể chế ngự bóng kiếm chập chùng như phong ba bão táp kia. Thế công cuồng bạo của con rối thình lình ngưng bặt, nó không thể không giơ cao cự kiếm lên, đạo linh văn trên ngực giáp bắn ra hào quang sáng chói như ánh mặt trời, sau đó chiếu vào thân cự kiếm.
Tất cả mọi người bên ngoài không nghi ngờ chút nào, nếu một kiếm này chém xuống, cả Long Não Thạch Kiều cũng sẽ bị một kiếm này chém thành hai nửa.
Thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La lại chuyển, mọi người chỉ thấy hoa mắt, cũng không biết thần kiếm làm thế nào bổ trúng vào cự kiếm của con rối. Chỉ nghe một tiếng keng giòn tan vang lên, lưỡi cự kiếm kia lập tức xuất hiện một vết mẻ. Con rối kia vô cùng sửng sốt, lực lượng thần kiếm Thiên Tinh công kích cự kiếm của nó mãi đến lúc này mới xem như hoàn toàn bộc phát.
Cự kiếm trong tay con rối nhanh chóng run lên, khiến cho nó không còn cầm giữ trong tay được nữa. Cự kiếm khổng lồ vù một tiếng bay ra ngoài, cắm thẳng trước cửa đá của ngôi mộ màu xanh thứ nhất nằm phía sau Long Não Thạch Kiều.
Soạt. . .
Đá tảng nhìn qua vô cùng cứng rắn, nhưng lại bị cự kiếm đâm vào dễ dàng như đậu hũ, ngập tới tận chuôi.
Vũ La quay đầu lại nhìn Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn cười một tiếng:
- Thứ này quả thật không biết điều, đã làm phiền các nàng.
Gương mặt trắng như tuyết của Cốc Mục Thanh chợt ửng hồng, nhưng hiện tại có nhiều người như vậy, nàng cảm thấy xấu hổ, hơi nhăn mặt nói:
- Cũng không có gì nghiêm trọng. . .
Chu Cẩn khẽ gật chiếc cằm thon thả mê hồn, lộ ra chiếc cổ trắng nõn:
- Huynh có thể đánh thắng nó dễ dàng, còn kéo dài thời gian mới chịu dứt điểm, làm hại muội muốn xông lên giúp huynh.
Vũ La chỉ cười một tiếng, không nói lời nào nữa. Hắn xoay người lại chỉ vào con rối thứ hai:
- Tới phiên ngươi.
Con rối kia lập tức tiến lên một bước ngắn, sau khi bước ra một bước này, mơ hồ có thể thấy được một ngọn lửa màu trắng nhạt như hư ảo. Một cỗ khí tức tang thương toát ra, dường như có một luồng năng lượng ràng buộc, từ sâu trong hư không không biết nơi nào, liên tục không ngừng vận chuyển lực lượng cho nó.
Xiêm trưởng lão cau mày, quay sang khẽ nói với Ngọc Cửu Long bên cạnh:
- Công tử, vẫn nên chuẩn bị thứ kia đi thôi, e rằng Vũ La không qua được cửa ải này.
Ngọc Cửu Long giật mình kinh hãi:
- Phải dùng tới vật kia sớm như vậy sao?
Xiêm trưởng lão cũng tỏ ra bất đắc dĩ:
- Long Não Thạch Kiều này áp chế lực lượng còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của ta. Con rối này không phải là chuyện đùa, e rằng trong cơ thể nó có trận pháp ăn thông với không gian khác có thể trực tiếp hấp thu lực lượng từ không gian ấy, chuyện này đã giúp cho nó đứng vào thế bất bại.
- Nếu Vũ La không qua được cửa này, e rằng lão đầu tử ta cũng khó có thể khắc địch.
- Đương nhiên vật kia trân quý, nhưng nếu ngay cả cửa ải này cũng không qua được. . .
Những lời kế tiếp không cần Xiêm trưởng lão nói ra, bản thân Ngọc Cửu Long cũng hiểu rõ ràng. Y chỉ nhìn con rối kia với vẻ khó tin, cất lời khen ngợi tận đáy lòng:
- Quả nhiên là thượng cổ Tiên mộ, thủ đoạn rất cao! Bất quá chỉ là một con rối, lại có thể chiến thắng Trung Châu đệ nhất chiến lực!
Hiên Viên Vấn Kính cực kỳ không vui, cau mày nhìn hai người, quát lớn:
- Hai người các ngươi rõ ràng là không biết điều, dọc đường vào đây các ngươi chỉ ngồi không hưởng lợi. Hiện tại Vũ Đại nhân đang chiến đấu phía trước, các ngươi ở phía sau lại nói những lời làm cho người ta bất mãn.
Ai nấy đều thấy được, trong sông máu này ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ. Cầu đá là lối đi duy nhất mà chủ nhân ngôi mộ lưu lại.
Hai con rối kia hùng mạnh thật, nhưng vẫn còn có cơ hội xông qua. Nếu không đi qua theo ngã cầu đá, vậy đừng nghĩ tới chuyện tiến vào Tiên mộ.
Ngọc Cửu Long nhìn Xiêm trưởng lão một cái, y cũng học rất nhanh một số thủ đoạn của Vũ La:
- Hắc hắc, phải chăng là Côn Lôn sơn Hiên Viên Vấn Kính, thiếu gia ta bất quá là lấy chuyện luận chuyện mà thôi, ngươi cảm thấy có vấn đề gì?
Hiên Viên Vấn Kính bị y nói bằng thái độ ngạo mạn, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, giận dữ nói:
- Đương nhiên là có vấn đề! Dọc trên đường đi các ngươi chưa từng xuất lực, còn buông lời gièm pha, khiến cho mỗ gia cảm thấy sỉ nhục vì đứng chung một chỗ với các ngươi.
Ngọc Cửu Long cũng không hề tức giận, ngược lại cười nói:
- Mọi người cùng nhau tiến vào, chuyện gì cũng là tự Vũ La xông lên trước, liên quan gì tới chúng ta? Ngươi cảm thấy lời nói của ta không dễ nghe, nhưng ta cũng chỉ nói toàn là lời thật. Ta thấy hay là như vậy đi, chúng ta đánh cuộc với nhau, ngươi cảm thấy Vũ La có thể thắng, ta cảm thấy hắn nhất định phải thua, ngươi nói thử xem chúng ta nên đánh cuộc cái gì?
Hiên Viên Vấn Kính không nhịn được, lập tức lấy ra hai trăm vạn Ngọc Tủy vừa rồi Vũ La đưa cho, giơ ra trước mặt Ngọc Cửu Long:
- Được, ta với ngươi đánh cuộc! Hai trăm vạn Ngọc Tủy, ngươi có dám hay không!
Ngọc Cửu Long cười ha hả:
- Chỉ có hai trăm vạn, ngươi cũng không biết xấu hổ hỏi ta có dám đánh cuộc hay không ư. . .
Sắc mặt Hiên Viên Vấn Kính đỏ bừng, lúc này mới nhớ ra vừa rồi Xiêm trưởng lão ra tay một cái là năm trăm vạn, lại thêm số thắng cược, hiện tại người ta có ít nhất một ngàn vạn Ngọc Tủy.
Y chính là người hào phóng, người như thế thông thường có tiền là xài hết sạch, nếu nói vui một chút chính là ổ chó không thể nào có lương thực ăn qua đêm. Một trăm vạn Ngọc Tủy của y là lần này chưởng môn tạm thời cho y đi tới Tiên mộ Hoài Sơn hà, nếu muốn y lấy ra nhiều hơn nữa, vậy phải dốc hết tài sản, y chỉ còn nước lấy ra pháp bảo, linh đan. . . đánh cuộc.
Hiên Viên Vấn Kính càng tức hơn nữa, lúc này cũng bất chấp tất cả, chuẩn bị lấy pháp bảo của mình ra đặt cược, thình lình bên cạnh có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Tính cho ta một phần.
Cốc Mục Thanh dọc trên đường đi vốn hết sức lặng lẽ, lúc này ngạo nghễ đi tới.
Dáng vóc nàng cao ráo ngạo nhân, phối hợp với khí chất cao ngạo lạnh lùng của nàng, chỉ cần hờ hững đứng đó cũng đủ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ngọc Cửu Long cười hỏi:
- Nàng. . . nàng đánh cuộc bao nhiêu vậy?
Cốc Mục Thanh tiện tay lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đặt trước mặt Xiêm trưởng lão:
- Ta chỉ đánh cuộc với người chủ sự chân chính. Lão nhân gia, ngài có dám nhận phần tiền đặt cược này chăng?
Sắc mặt Ngọc Cửu Long khẽ biến, chợt cười một tiếng:
- Cô nương hảo tâm kế, muốn khích bác quan hệ chủ tớ chúng ta, đáng tiếc nàng đã uổng phí tâm tư rồi, ha ha ha. . .
Ngọc Cửu Long cũng không tranh giành cùng Xiêm trưởng lão, quan hệ giữa hai người đúng là vô cùng vi diệu, bất kể người nào cũng có thể làm chủ. Ngọc Cửu Long trong tương lai tiếp chưởng Cổ Ngọc thế gia, hết sức cần Xiêm trưởng lão ủng hộ, vì vậy đối với Xiêm trưởng lão, y tỏ ra đặc biệt kính trọng.
Xiêm trưởng lão nhìn Ngọc Cửu Long một cái, y khẽ gật đầu, Xiêm trưởng lão bèn nói:
- Lão đầu tử ta cũng không còn sống được bao lâu, có gì mà không dám, những thứ này không mang theo được xuống suối vàng.
Lão nhìn quanh, chợt cười một tiếng, giờ giọng bông đùa hiếm thấy:
- Nếu như mang theo xuống mồ, lão đầu tử ta lo rằng sẽ có người giống như chúng ta, mơ mộng bảo bối dưới mồ, đào mộ phần lão đầu tử ta lên.
Cốc Mục Thanh nói:
- Tốt, ta cược là Vũ La có thể thắng.
Xiêm trưởng lão bình thản thu lấy chiếc nhẫn, tỏ ra hết sức tự tin, cũng không hỏi có bao nhiêu trong đó.
Chu Cẩn đảo mắt vài vòng, tâm tư xoay chuyển, chợt tiến lên nói:
- Ta cũng muốn tham gia.
Nàng lục tìm trong giới chỉ trữ vật của mình một lúc, cuối cùng cũng chỉ tìm được năm mươi vạn Ngọc Tủy, Ngọc Cửu Long thấy vậy không nín được cười.