Chu Cẩn lập tức tháo tất cả châu báu trang sức đeo trên tay xuống, đẩy ra một lượt, chỉ thẳng mặt Ngọc Cửu Long thóa mạ:
- Tên quỷ bệnh lao này, nụ cười của ngươi thật là đê tiện, khiến cho cô nãi nãi không nhịn được, muốn dùng gương mặt ngươi để lau đế giày. Ngươi dám chê cười cô nãi nãi, cô nãi nãi dốc hết tài sản ra đánh cuộc với ngươi.
Nàng thóa mạ một hơi, khiến cho mặt Ngọc Cửu Long tái xanh.
Làn da trắng nõn của y vốn trước nay rất được người khác thích thú khen ngợi.
Nhưng Chu Cẩn lại thóa mạ y mang bộ dáng như quý bệnh lao, không khỏe mạnh, chết yểu.
Mà phong cách Chu Cẩn không giống như là Cốc Mục Thanh, lạnh lùng băng giá, nàng vừa hung hãn vừa thẳng thắn thóa mạ, ngay cả Hiên Viên Vấn Kính bên cạnh nghe xong cũng phải trợn mắt há mồm một lúc, rốt cục vỗ tay đánh bốp:
- Chu Thanh Giang sinh được hảo nữ nhi, tương lai nếu ta có đạo lữ, sinh được nữ oa oa, nhất định cho nó bái nàng làm sư.
Chu Cẩn vừa nghe như vậy, nhất thời dương dương đắc ý hẳn lên:
- Không thành vấn đề! Ha ha!
Ba tên tu sĩ còn lại nhìn thoáng qua lẫn nhau, bắt đầu mang Ngọc Tủy ra, đề cử một người đứng ra nói:
- Ngọc thiếu gia, chúng ta cũng đặt một phần, ba người chúng ta cùng nhau gộp lại được năm trăm vạn miếng Ngọc Tủy, chúng ta đánh cuộc Vũ Đại nhân có thể thắng.
Ngọc Cửu Long mặt mày hớn hở:
- Không thành vấn đề!
Vũ La vừa dùng thủ đoạn vơ được một mớ, hiện tại Ngọc Cửu Long cảm thấy may mắn của mình đã tới.
Cửu Ân Đạo trưởng vẫn đứng tách một bên, lão cũng không muốn tham dự vào loại chuyện này.
Trên Long Não Thạch Kiều, sau khi con rối thứ hai hơi lộ ra chiến lực của mình, cũng giống như con rối thứ nhất thình lình khoanh chân ngồi xuống, mang hộp sắt sau lưng ra đặt ngang trên đùi.
Hộp sắt này trang trí càng tinh xảo hơn hộp sắt của con rối thứ nhất, trên mỗi mặt đều có khắc hoa văn trang trí, các góc cạnh cũng khảm đầy các loại bảo thạch, linh ngọc, tinh kim. . .
Chỉ là trang trí trên hộp sắt sử dụng toàn là bảo vật có màu tối, cho nên nhìn qua hộp sắt này hết sức hài hòa, không có cảm giác gì là nổi bật.
Nhưng con rối kia cũng không mở hộp sắt ra, mà hai tay nhẹ nhàng gõ lên mặt hộp một cái, sau đó một tay cầm lấy hộp sắt vươn người đứng dậy.
Hộp sắt này dài hơn cự kiếm của con rối thứ nhất một đoạn, nhưng con rối này cầm trên tay nhẹ như lông hồng. Thình lình nó bước ra một bước dài, đã tới trước mặt Vũ La. Hộp sắt trong tay nó được sử dụng như một cái búa khổng lồ, giáng mạnh về phía Vũ La.
Hộp sắt vừa ra tay, chỉ nghe một tiếng bịch vang lên, bùng lên một ngọn lửa màu trắng mở mở hư ảo. Tuy rằng ngọn lửa hư ảo nhưng lực lượng là thật, đè ép khiến cho không khí phía trước hộp sắt uốn éo, tạo thành một màng hào quang màu lam nhạt.
Lực lượng hùng mạnh ép tới, đẩy ngọn lửa màu trắng nhạt bay về phía trước. Hộp sắt kia nằm trong cánh tay sắt của con rối, cũng giống như một ngôi hỏa diễm lưu tinh màu lam.
Ầm. . .
Thanh âm như sấm, hộp sắt đi ngang qua cầu đá.
Lần này Vũ La cũng không dùng thủ đoạn linh xảo như vừa rồi, hắn khẽ nheo mắt lại, trong mắt hắn không còn ngọn lửa hay lớp màng hào quang màu lam, ngay cả hộp sắt cũng không thấy, chỉ có duy nhất một cỗ lực lượng đơn giản.
Thần kiếm trong tay hắn khẽ động, một đạo hào quang sáng chói thình lình bốc nhanh lên không. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Xiêm trưởng lão cũng phải biến sắc, lão cũng không thể thấy rõ thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện như thế nào.
Ầm. . .
Một tiếng nổ vang rất lớn, thần kiếm Thiên Tinh bổ mạnh vào hộp sắt đang bay tới.
Chỉ là một kiếm, hộp sắt xoảng một cái bị bổ thành hai mảnh từ đầu tới đuôi, những chiêu thức xảo diệu mà con rối chuẩn bị kế tiếp cũng chưa dùng tới. Lần này thần kiếm Thiên Tinh dùng lực phá xảo, dùng phương thức đơn giản nhất phong tỏa tất cả chiêu thức của con rối.
Con rối kia chấn động toàn thân, bên ngoài bộ khôi giáp dầy cộm nặng nề nhanh chóng hiện ra vô số đường nứt nho nhỏ.
Nhưng nó vẫn không lùi bước, ngược lại còn sải bước tiến lên, tay sắt vỗ một cái vào hai mảnh hộp vỡ. Một đạo hào quang mạnh mẽ như Thần Long bùng lên từ trong mảnh vỡ, bay vút lên cao.
Trong hư không vô tận trên đầu, đạo hào quang kia không ngừng chuyển động, phát ra một chuỗi thanh âm dài lê thể.
Hai tay con rối vung lên một cái, đạo hào quang kia rơi xuống, hóa thành một thanh trường thương màu bạc.
Sau khi trường thương vào tay, con rối không ngừng chút nào, thân thể nặng nề của nó chợt giống như một cái lá phấp phới bay bay theo gió, trường thương vừa điểm vừa quét, hào quang chiếu sáng đầy trời, rực rỡ như mưa.
Mọi người kinh hô thất thanh, ai nấy đều thấy được chiêu này hùng mạnh tới mực nào. Hiển nhiên hiện tại Vũ La chỉ có thể sử dụng thần kiếm Thiên Tinh, bất kể thế nào hắn cũng chỉ là tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng, có thể ngăn trở chiêu này hay không thật sự khó mà biết được. Chẳng lẽ tiền đặt cược của mọi người sẽ phải rơi hết vào tay Ngọc Cửu Long?
Xiêm trưởng lão xoa xoa hai tay, dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại.
Ngọc Cửu Long cười dài, phảng phất những tiền đánh cuộc kia đã trở thành tài sản cá nhân của y rồi.
Trên thực tế sau khi Vũ La xuất ra kiếm thứ nhất vẫn không nhúc nhích. Hắn nắm chặt thần kiếm Thiên Tinh trong tay, mũi kiếm tà tà chỉ xéo xuống đất, cũng không phải là một tư thế kinh thiên động địa gì.
Cho đến khi trường thương quét ra ngân quang bao phủ đầy trời, hắn mới vung tay lên, đâm ra kiếm thứ hai.
Một chiêu này, thần kiếm va chạm với trường thương tối thiểu trăm lần, những tiếng leng keng vang lên liên tục không thể phân biệt rõ ràng, tạo thành một chuỗi tiếng vang dài.
Nhưng bất kể trường thương chặn đánh, phục giết tới mức nào, cũng không thể làm lay chuyển thần kiếm.
Thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La cũng không có tốc độ quá nhanh, khí thế cũng không quá kinh người. Nhưng nó lại vững như bàn thạch, một đường đâm tới không gì có thể lay chuyển được, đâm trúng vào giữa ngực con rối.
Đạo linh văn thần bí kia bị một kiếm đâm thủng.
Khôi giáp nặng nề dày cộm của con rối trước mặt thần kiếm Thiên Tinh giống như một lớp giấy mỏng.
Lực lượng của linh văn thần bí này không có chút sức phản kháng nào trước mặt thần kiếm Thiên Tinh.
Ngân quang bay lả tả đầy trời của trường thương vì một kiếm này mà thình lình tan biến, không thấy tăm hơi.
Vũ La nhẹ nhàng thu hồi thần kiếm, trong tay hào quang chợt lóe, thần kiếm bay ngược về Thiên Phủ Chi Quốc.
Hai con rối ngừng lại trong khoảnh khắc, sau đó hồng quang trong mắt chúng từ từ biến mất, lặng lẽ không tiếng động biến mất cũng giống như khi chúng xuất hiện.
Cho dù là như vậy, Vũ La cũng không hiểu rốt cục là loại pháp thuật không gian nào đã thu hai con rối này đi.
- Đánh hay lắm!
Hiên Viên Vấn Kính hưng phấn vô cùng, hung hăng vung quyền lên thật mạnh, phương hướng mà y vung quyền không nghi ngờ gì là về phía Xiêm trưởng lão và Ngọc Cửu Long.
Cả hai hết sức bất ngờ, không ngờ rằng Vũ La lại thắng một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy.
Ngọc Cửu Long nghi hoặc nhìn Xiêm trưởng lão, vẻ mặt lão vẫn còn đang hết sức khó tin, khẽ lẩm bẩm nói:
- Không đúng, không đúng, mình bỏ sót chỗ nào rồi. . . Kiếm. . . kiếm ý này. . .
Lão nhìn Vũ La một cái thật sâu, dường như nghĩ tới chuyện gì, chẳng qua là khó mà nói ra khỏi miệng. Sau đó nhàn nhạt nói với Ngọc Cửu Long:
- Chung tiền đi, lần này chúng ta thua rồi.
Ngọc Cửu Long không đáp ứng:
- Trưởng lão, rốt cục có chuyện gì vậy, ngài không bao giờ nhìn lầm kia mà?
Xiêm trưởng lão cười hăng hắc một trận, quay sang nói với Vũ La:
- Vũ Đại nhân hảo thủ đoạn, lại còn cất giấu chiêu này. Kiếm ý này quyết không phải là thủ pháp của thế giới này. . .
Vũ La cũng rất bất ngờ, ánh mắt của lão già này thật là sắc bén. Kiếm thuật của hắn có nguồn gốc từ Lam Điệp ấn ký trên ngực, quả thật là không phải thủ pháp của thế giới này, mà cao cấp hơn thủ pháp trên thế giới này rất nhiều.
Vũ La không phủ nhận, Xiêm trưởng lão lại cười lạnh một tiếng, ném cho Ngọc Cửu Long một chiếc nhẫn trữ vật:
- Chung đi, chúng ta thua.