Không ngờ Vũ La vừa bay lên, trong đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ, số kiến có yêu văn lập tức giương ra một đôi cánh trong suốt, bay theo ngăn lại.
Vũ La giật nảy mình, vội vàng điều khiển Ngọc Tung Trùng hạ xuống. Bay lên sẽ phải đối mặt với toàn là kiến có yêu văn, càng không có hy vọng chạy trốn ra ngoài.
ở một phía khác, Thiết Hoành Giang đại phát thần uy, hiện ra chân thân Thâm Uyên Huyết Ngạc, hóa thành cự quái cao chừng ba trượng, thân người, đuôi và tứ chi là cá sấu. Hầu như mỗi động tác của lão đều lấy đi sinh mạng của rất nhiều Phệ Kim Hỏa Nghĩ.
Nhưng bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ mà lão đối mặt cũng là những con hùng mạnh nhất trong cả đàn, số lượng lại nhiều. Dù lão có được thực lực Đại Thánh, cũng không phải dễ dàng càn quét.
Lão vừa bị giữ chân, lập tức có rất nhiều Phệ Kim Hỏa Nghĩ từ phía sau xông lên, hoàn toàn bao vây lão.
Thiết Hoành Giang rống giận liên tục, trên người không ngừng toát ra tầng tầng bong bóng máu. Cũng không phải là máu của lão, mà là do lão thi triển pháp thuật Thủy Thần Lực sinh ra.
Mấy ngàn bong bóng máu bay ra, mỗi cái bao lấy một con Phệ Kim Hỏa Nghĩ. Sau đó bong bóng máu vỡ tan, Phệ Kim Hỏa Nghĩ cũng chết theo.
Mấy ngàn con Phệ Kim Hỏa Nghĩ toi mạng.
Cũng không biết chiến đấu như vậy đã bao lâu, với Mộc Thần Lực hùng hậu vô cùng của Vũ La, cũng cảm thấy có chút kiệt sức. Nhưng từ đầu cho tới bây giờ, hắn chỉ hoạt động được trong phạm vi mười trượng.
Bất kể Vũ La giết chết bao nhiêu Phệ Kim Hỏa Nghĩ, bên trong huyệt động vẫn còn Phệ Kim Hỏa Nghĩ vô cùng vô tận ào tới. Thi thể chúng đã xếp thành một ngọn núi nhỏ bên canh Vũ La.
Nếu còn tiếp tục như vậy, quả thật không phải là cách, Vũ La thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, ý niệm của Nghĩ Hậu lại bạo phát một lần nữa, nóng nảy thúc giục đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ nhanh chóng giết chết hai người.
Vũ La thoáng động trong lòng: dường như ý niệm nọ truyền ra từ một cửa động gần đó.
Nếu không phải nguyên hồn của hắn hùng mạnh, chắc chắn là không cảm ứng được.
Tiếp tục chém giết cùng đám tiểu lâu la như vậy không phải là cách, chắc chắn sẽ mệt chết. Vũ La vung kiếm chém mấy con Phệ Kim Hỏa Nghĩ tới sát bên mình thành hai đoạn, sau đó thay đối phương hướng tấn công, nhắm cửa động kia xông tới.
Giết chết Nghĩ Hậu rồi, có lẽ bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ sẽ không chiến mà lui.
Chẳng qua trong lòng Vũ La vẫn có điều nghi hoặc. Dù nguyên hồn của mình hùng mạnh
Thật, nhưng ắt nguyên hồn Thiết Hoành Giang còn mạnh hơn. Hẳn là lão cũng cảm ứng được vị trí của Phệ Kim Hỏa Nghĩ, vì sao không thi hành sách lược bắt giặc bắt tướng trước?
Vũ La không hiểu, cũng không có thời gian suy nghĩ. Tĩnh cảnh hiện tại chỉ có thể nỗ lực cầu may, xông tới đó rồi hãy tính.
Dường như nhận ra Vũ La đang ép về phía mình, Nghĩ Hậu càng thêm nổi giận, ý niệm không ngừng bạo phát. Bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ lập tức tiến vào trạng thái cuồng bạo, Vũ La tức thì cảm thấy áp lực tăng mạnh.
Hắn lại cảm thấy vui vẻ trong lòng, xem ra mình đã chọn đúng.
Thần kiếm Thiên Tinh toát ra hàn quang lạnh lẽo, Ngọc Ấn Linh phù trên đầu không ngừng oanh kích, Vũ La quát to một tiếng. Huyết quang bùng lên, hào quang màu đỏ sẫm tràn ngập khắp cả địa huyệt, che lấp cả ánh lửa của bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ.
Bách Vạn Nhân Đồ bay lên cao, hiển lộ lực lượng của mình. Nếu nói quần chiến, Bách Vạn Nhân Đồ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tất cả Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong địa huyệt đều bị áp chế không thể nhúc nhích. Tuy rằng chúng hung hãn thật, nhưng sát khí do Bách Vạn Nhân Đồ phát ra, ngay cả đám chiến sĩ tinh nhuệ của Bán Yêu tộc cũng khó lòng chống cự. Đám hung thú này chưa mở linh trí, hoàn toàn chém giết theo bản năng lại càng không cần phải nói.
Sát khí quét qua giữa không trung, đánh thẳng về phía trước, toàn bộ địa huyệt đã không thể dung nạp được nữa. Sát khí lập tức theo các cửa động xung quanh xông ra ngoài, đám Phệ Kim Hỏa Nghĩ tới sau cũng giảm tốc độ lại thấy rõ.
Bên kia, chẳng những Thiết Hoành Giang không tỏ ra kinh ngạc, ngược lại vô cùng hưng phấn, đôi mắt nhỏ hẹp của lão lóe sáng không ngừng.
Bách Vạn Nhân Đồ đã áp chế được bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ, Vũ La gầm lên giận dữ, thân kiếm Thiên Tinh liên tục xuất ra chín mươi chín đạo hàn quang, ầm một tiếng đánh cho đống thi thể Phệ Kim Hỏa Nghĩ che trước mặt tung bay, tạo ra một thông đạo dẫn tới cửa vào địa huyệt của Nghĩ Hậu.
Vũ La tay cầm thần kiếm, tám đạo Ngọc Ấn Linh phù gia trì trên đầu, bước từng bước tới cửa động.
Không ngờ bên trong địa huyệt thình lình kêu đùng một tiếng kỳ dị, một đạo sóng dao động hình quạt có thể thấy được bằng mắt thường bắn ra. Vũ La bị sóng dao động kia đánh trúng, hét thảm một tiếng bay ngược trở về, ngã trên mặt đất quay cuồng vài vòng, ngay cả thần kiếm Thiên Tinh cũng rơi bên cạnh.
Hắn lảo đảo đứng lên, thất khiếu đổ máu, thê thảm vô cùng!
Rõ ràng Nghĩ Hậu cảm ứng được mình đang bị uy hiếp, cho nên bất chấp tất cả phát ra một đạo ý niệm tinh thần. Nghĩ Hậu lợi dụng ý niệm tinh thần khống chế cả bầy đàn, tinh thần lực có thể khống chế trăm vạn bộ hạ hùng mạnh tới mức nào?
Dưới một đòn dốc hết toàn lực, nguyên hồn Vũ La nhất thời chịu trọng thương.
Cũng may còn có Bách Vạn Nhân Đồ áp chế Phệ Kim Hỏa Nghĩ xung quanh, bằng không chỉ cần Vũ La ngã xuống, bầy Phệ Kim Hỏa Nghĩ sẽ lập tức ùa lên bao trùm lấy hắn, đừng mơ tới chuyện đứng lên.
Bên kia chợt vang lên một tràng cười ha hả của Thiết Hoành Giang. Đại Thánh Yêu tộc vung song chưởng, Thủy Thần Lực trong không khí xung quanh điên cuồng gia tăng, vô số bong bóng máu rào một tiếng, ùa về phía đám kiến tinh nhuệ trước mặt lão.
Vốn phòng tuyến vô cùng chắc chắn lập tức bị san bằng, mấy ngàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ tinh nhuệ nổ tan xác giữa bong bóng máu, Thiết Hoành Giang lập tức lắc mình xông vào trong địa huyệt kia.
Nghĩ Hậu cũng không phát động ý niệm tinh thần công kích lần thứ hai.
Giờ phút này Vũ La đã biết rốt cục mình đã trúng kế của Thiết Hoành Giang. Hắn nhặt thần kiếm Thiên Tinh lên, thầm mắng một tiếng, phấn chấn tinh thần vung kiếm xông ra.
Thiết Hoành Giang cũng kiêng kị ý niệm tinh thần của Nghĩ Hậu, cho nên không đi tìm Nghĩ Hậu. Lão biết Vũ La bị Phệ Kim Hỏa Nghĩ áp chế, sớm muộn gì cũng nghĩ đến chuyện giết Nghĩ Hậu trước, đây là tư duy bình thường của người ta. Bởi vì dưới áp lực lớn như vậy, dù là cảm thấy có điểm khác thường cũng sẽ không chút do dự mà làm. Bởi vì trước sau gì cũng chết, không thử qua một lần nhất định sẽ không cam lòng.
Hiển nhiên Thiết Hoành Giang hiểu rất rõ Nghĩ Hậu. Sau khi nó phát ra ý niệm tinh thần công kích, sẽ phải mất một thời gian mới có thể phát động lần thứ hai, lão lợi dụng quãng thời gian này để xông vào địa huyệt.
Theo lực lượng mà lão ra tay sau đó, rõ ràng là mấy ngàn kiến tinh nhuệ cũng chỉ là gà ngói chó đất trước mặt lão. Nhưng nếu không có Vũ La làm cho Nghĩ Hậu xuất ra đạo ý niệm tinh thần đầu tiên, vậy Thiết Hoành Giang xông vào trong, đạo ý niệm tinh thần của Nghĩ Hậu chắc chắn sẽ dành cho lão.
Vũ La thóa mạ trong lòng không ngớt, đám quái vật sống mấy vạn năm này, quả nhiên không có kẻ nào tốt lành gì. Từ Hồng Phá Hải đến Thiết Hoành Giang, nhìn qua là người thô kệch cẩu thả, thật ra giảo hoạt vô cùng.
Vũ La cũng không có cách nào, thua dưới tay nhân vật như vậy cũng không oan ức gì, chỉ là trong lòng cảm thấy bị đè nén khó chịu.
Sau khi Nghĩ Hậu phát động ý niệm tinh thần, chỉ huy Phệ Kim Hỏa Nghĩ không còn linh hoạt như trước nữa. Hơn nữa Thiết Hoành Giang xông vào địa huyệt khiến cho đàn Phệ Kim Hỏa Nghĩ hết sức khẩn trương, cũng liều mạng xông vào trong. Vũ La được Bách Vạn Nhân Đồ bảo vệ, một mạch chạy ra hướng ngược lại.
Tuy rằng quá trình này cũng hết sức gian nan, nhưng rốt cục cũng có được một đường sinh cơ.
Lúc trước Vũ La đã nhìn ra, lúc Thiết Hoành Giang đưa hắn vào tầng ba, dọc trên đường đi lão cố ý đi vòng vèo rất nhiều lần. Lúc này Vũ La chạy ngược trở ra, cảm ứng nhận định phương vị, giảm được không ít đường vòng. Bất quá đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể, bất kể thế nào hắn cũng đã trúng kế Thiết Hoành Giang, trong lòng càng cảm thấy uất ức vô cùng.