Hướng Cuồng Ngôn sao lại không biết suy nghĩ của Vũ La, lão chỉ nở một nụ cười khổ:
- Ngươi cũng đừng thấy ta thi triển Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận mà thèm, tối thiểu cũng hao tổn ba mươi năm dương thọ. Huống chi đại trận này thích hợp phong ấn, phòng ngự, không thích hợp tiến công, cho dù là cho ngươi, ngươi cũng không có chỗ dùng bao nhiêu.
Vũ La cười cười, Hướng Cuồng Ngôn bừng tỉnh ngộ:
- Ngươi ghen tỵ cái rắm, tiền kiếp ngươi được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, đời này còn được một đạo nữa, cõi đời này còn ai có cơ duyên hơn ngươi? Ngươi còn ghen tỵ với ta sao, Vũ La các hạ, ngài không cảm thấy xấu hổ sao?
Vũ La bị lão nói cho xấu hổ, bèn ho khan một tiếng:
- Khụ khụ, tạm gác chuyện tán gẫu sang bên, chúng ta bắt đầu làm chính sự.
Vũ La ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng dài, kinh động trong vòng trăm dặm khiến cho chim bay nháo nhác, hung thú thức tỉnh. Xung quanh Lão Lang cốc là rừng rậm nguyên thủy, trong đó ẩn nấp vô số hung thú đáng sợ. Những hung thú này kiêu ngạo ngang ngược, có người giữa đêm gào thét như vậy, hiển nhiên là khiêu khích bọn chúng, đám hung thú này sao thể kìm chế được?
Nhưng bọn chúng còn đang gào thét giận dữ, dũng cảm nghênh đón tiếng thét dài của người kia khiêu chiến, bỗng nhiên có một cỗ khí thế đáng sợ nhanh chóng lan tràn, nhất thời trấn áp những hung thú này co đầu rụt cổ, không dám cả đánh rắm.
Hướng Cuồng Ngôn giơ cao tay, Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận hóa thành chín vòng sáng móc vào nhau, treo cao trên đầu lão. Hướng Cuồng Ngôn lại điểm ra một chỉ, cả hai người lẫn vòng sáng bay tới bầu trời Lão Lang cốc.
Vũ La trầm giọng quát lên:
- Nhược Lô Ngục Vũ La, mời Độc môn chi chủ Thượng Trảm Đạo!
Thanh âm hắn được linh nguyên đưa đẩy, truyền khắp cả Lão Lang cốc, cả nhà Thượng Trảm Đạo đang ôm cây đợi thỏ nghe vậy biến sắc.
- Đây là. . . phù trận độc môn! Là ai có được phù trận độc môn như vậy, tên tiểu bối Vũ La có thể mời được nhân vật như vậy sao?
Thượng Trảm Đạo còn đang do dự không quyết, trên ngọn sơn phong ở cửa cốc, Hướng Cuồng Ngôn đã lên tiếng nói:
- Thượng Trảm Đạo, ta Hướng Cuồng Ngôn!
Cả nhà Thượng Trảm Đạo giật mình kinh hãi:
- Thì ra là lão, chẳng trách có được phù trận độc môn hùng mạnh như vậy, vì sao lão lại đi chung với Vũ La?
- Thượng Trảm Đạo!
Hướng Cuồng Ngôn quát một tiếng chói tai:
- Chỉ cần ngươi giải Độc Long Mạch trên người Cốc Mục Thanh, ta sẽ xin Vũ La dừng tay, hai nhà không động đao binh, ta còn có thể cho ngươi một đạo linh phù nhất phẩm chín mặt!
Lực dụ hoặc của linh phù nhất phẩm chín mặt của Hướng Cuồng Ngôn cực kỳ to lớn, thậm chí vượt qua cả lợi ích mà người ở Trung Châu hứa với Thượng Trảm Đạo. Nhưng sắc mặt Thượng Trảm Đạo vẫn tỏ ra vô cùng giận dữ, điên cuồng quát lớn, một đạo hắc khí hóa thành hình độc long bay ra, húc vỡ nóc đại điện ầm một tiếng vang lên, xông thẳng tận trời:
- Hướng Cuồng Ngôn, nếu là việc khác, ta còn có thể nể mặt lão. Nhưng chuyện này, không có thương lượng!
- Tiểu tiện nhân Cốc Mục Thanh kia giết chết con ta, ả hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Lão đường đường là Nam Hoang đệ nhất phù sư, lại cùng một tên tiểu bối gây áp lực cho Lão Lang cốc ta, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, chẳng lẽ lão không sợ người khác nói lão làm tay sai cho Nhược Lô Ngục hay sao?
Thượng Trảm Đạo đối xử với Hướng Cuồng Ngôn như vậy đã là khách sáo, không thể không nể mặt Nam Hoang đệ nhất phù sư, cho nên muốn dùng lời khích tướng cho Hướng Cuồng Ngôn rút lui. Chỉ nghe Hướng Cuồng Ngôn cười ha hả:
- Bản tọa chưa từng quan tâm người khác nghĩ sao về mình. Thượng Trảm Đạo, ta đã cho ngươi đường lui, ngươi lại chấp mê không tỉnh, đừng trách bản tọa không nể tình hương hỏa cũng là Ma tu Nam Hoang!
Thượng Trảm Đạo hừ lạnh một tiếng:
- Lão có từng cố kỵ chuyện gì, nếu đã là như vậy, cứ việc thúc ngựa qua đây.
Hướng Cuồng Ngôn nổi giận:
- Được, ta cũng muốn xem thử Độc Long Mạch của Độc môn rốt cục có chỗ nào hay lạ.
Lão vung tay điểm ra một chỉ, Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận trên không hào quang tỏa sáng, chói chang giống như ánh mặt trời. Chín vòng sáng rơi xuống theo thứ tự, nhanh chóng mở rộng, bao phủ trọn Lão Lang cốc vào trong.
Thượng Trảm Đạo quát to một tiếng:
- Động thủ!
Từ hậu sơn của Lão Lang cốc vang lên một tiếng sấm rung trời, mặt đất rạn nứt. Một vòng tám cái giếng nhỏ, ở giữa là một giếng lớn nối liền với nhau. Tám giếng bên ngoài phun ra ngân quang cuồn cuộn, chậm rãi toát ra một cỗ khí tức thê lương hùng hồn.
Lực lượng từ thượng cổ Hồng Hoang tới không phải tầm thường, cỗ khí tức kia vừa toát ra, lập tức bay lên không, chống lại Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận đang giáng xuống.
Mặt Hướng Cuồng Ngôn lạnh lùng như sắt, khẽ hừ một tiếng, giơ tay ép xuống. Hào quang của Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận lại bạo phát, áp lực thình lình tăng lên gấp mấy lần, mắt thấy sắp sửa rơi xuống mặt đất, phong ấn trọn Lão Lang cốc.
Trên bờ tám miệng giếng vòng tròn lóe lên từng đạo linh quang, thì ra trên bờ giếng khắc đầy linh văn phức tạp chỉ to bằng hạt gạo, chi chít dày đặc.
Linh văn vừa lóe, khí tức Hồng Hoang càng thêm mạnh mẽ, tiếp tục chống lại Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận. Hướng Cuồng Ngôn cười lạnh một tiếng:
- Không biết moi đâu ra phù trận cũ nát này, cũng cho là có thể chống lại bản tọa ư? Hừ, một đám ếch ngồi đáy giếng, để bản tọa cho các ngươi xem một chút, cái gì gọi là phù trận!
- Cửu Lê Thần Binh, Thiên Giáng Phong Thần, khắc!
Theo tiếng quát chói tai của Hướng Cuồng Ngôn, trong Cửu Lê Phù Binh Diệt Thần đại trận, mỗi một vòng sáng tự động hóa thành một Thần Tướng thân khoác kim khôi kim giáp, mỗi Thần Tướng chiếm cứ một vị trí, bao vây Lão Lang cốc lại, mỗi Thần Tướng lại giơ một bàn tay lên, vỗ mạnh xuống một chưởng.
Bình một tiếng vang lên, dưới chưởng của Thần Tướng, kim quang bắn ra tán loạn, cỗ khí tức đáng sợ đến từ thượng cổ Hồng Hoang kia bị chín Thần Tướng này liên thủ đánh cho một chưởng tan tác.
Hướng Cuồng Ngôn lộ vẻ đắc ý, chỉ nghe Thượng Trảm Đạo cười lạnh một tiếng:
- Hướng Cuồng Ngôn, Độc môn của ta không sợ linh phù giải độc của lão, lão tới Lão Lang cốc ta thật sự là thất sách. Hôm nay Nam Hoang đệ nhất phù sư chắc chắn phải ngã xuống tại nơi này.
Trong tám cái giếng kia ngân quang cuồn cuộn, trụ sáng trông như cột nước phun lên càng ngày càng cao. Mãi đến độ cao trăm trượng, từ trong trụ sáng này bay ra tám con Thần Long màu bạc, khẽ uốn mình giữa không trung, lại hóa thành tám thanh phi kiếm dáng vẻ cố kính.
Bề ngoài phi kiếm trông vô cùng mạnh mẽ, trong lúc bay lượn giống như rồng lượn hổ vô, khí tượng bất phàm.
Thượng Trảm Đạo chỉ vào chín Thần Tướng quát to một tiếng:
- Giết!
Tám thanh phi kiếm bắn ra một lượt, trên bầu trời nhất thời xuất hiện tám đạo cầu vồng. Sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn khẽ biến, cũng không dám chậm trễ, pháp quyết trong tay biến đổi. Chín Thần Tướng rút binh khí sau lưng ra, bắt đầu chém giết cùng tám thanh phi kiếm kia.
Thượng Trảm Đạo lại cười lạnh một tiếng, Độc Long Mạch trên đầu gầm thét, chậm rãi đi về phía Vũ La:
- Độc môn Lão Lang cốc ta đúng sừng sững Nam Hoang mấy trăm năm không ngã, trải qua biết bao mưa gió, há để cho bọn nhãi các ngươi mạo phạm? Quả nhiên là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Giọng Thượng Trảm Đạo vô cùng kiêu ngạo, Vũ La cũng chỉ cười lạnh khinh thường:
- Đứng vững mấy ngàn năm không ngã ư? Vậy ngươi đưa bản đồ Lão Lang cốc cho Đế Quân Thôi Xán làm gì, bất quá là Đế Quân bệ hạ coi thường Lão Lang cốc khỉ ho cò gáy của ngươi mà thôi, ha ha ha!
Thượng Trảm Đạo giận tím mặt, năm xưa Đế Quân Thôi Xán quá mức hùng mạnh, dù là Thượng Trảm Đạo cũng cảm thấy không ngăn nổi, cho nên mới cố làm ra vẻ thần phục, vẽ bản đồ Lão Lang cốc đưa cho Thôi Xán. Đây có thể nói là chuyện vô cùng nhục nhã đời này của Thượng Trảm Đạo, vốn y cho rằng nỗi nhục này đã được rửa sạch, không ngờ bị Vũ La vạch trần ra như vậy.
- Càn rỡ!
Thượng Trảm Đạo gầm lên một tiếng:
- Ngươi là ai, cũng dám càn rỡ trước mặt bản tọa!