Tiên Tuyệt

Chương 200: Chương 200: Tuệ Nhãn Chúng Sinh (Thượng)




Rốt cục đám tu sĩ không kìm chế được nữa, nhất thời cùng nhau gào thét:

- Vì sao vậy, chỉ vì tên phế vật kia ăn đậu hủ của lão sao? Thật đúng là không ngờ, Thiên Nhai chỉ biết buôn bán kinh doanh như vậy.

- Câm miệng!

Rốt cục lão nhân gầy gò không nhịn được nữa, nghiêm mặt quát trầm.

Quách Hiểu xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, các tu sĩ tới Thiên Nhai lần này, e rằng tương lai sẽ là lương đống anh tài của Tu Chân Giới. Qua trăm năm sau, sẽ thành nhân vật trụ cột trong môn phái của mình, đây quả là một cỗ thế lực không nhỏ. Tuy rằng chống lại Thiên Nhai là không khôn ngoan, nhưng nếu mình đứng đầu ra mặt chuyện, này, vậy có thể tiến thêm một bước khiến cho những tu sĩ ở đây tán thành địa vị lãnh đạo của mình, như vậy vẫn có lời.

Sau khi quyết định xong chủ ý, Quách Hiểu bèn tiến lên một bước, ôm quyền nói:

- Tiền bối, chúng ta cùng nhau tiến vào Thiên Nhai, tự nhiên cũng phải cùng nhau ra ngoài, huống chi tiềm lực Vũ La thế nào, rốt cục mọi người cũng đã thấy rõ ràng, Cho dù tiền bối mở lượng bao dung, có lòng chiếu cố, hắn cũng sẽ không có được thành tựu gì nhiều.

- Đúng vậy, vì sao lại đối xử tốt với tên phế vật kia như vậy?

Mọi người nhao nhao phụ họa, ầm ĩ vô cùng.

Hán tử trung niên giận dữ quát lớn:

- Đúng là một bọn ngu xuẩn, các ngươi cho rằng không có hoa sen là không phẩm hay sao? Cho dù một người ngu xuẩn tới mức nào, cũng phải có chút tiềm lực, bất kể thế nào cũng sẽ có hoa sen xuất hiện, cho dù là nửa đóa, cho dù là một cánh, cũng vẫn phải có.

Quách Hiểu ngạc nhiên không hiểu:

- Vậy vì sao Vũ La không có?

Hán tử trung niên lạnh lùng nói:

- Đó không phải là không phẩm, mà là đạo Thiên Mệnh Thần Phù này không thể bình phẩm được tiềm lực của hắn. Nói cách khác, tiềm lực của hắn cao hơn tất cả các ngươi.

Tất cả tu sĩ bao gồm cả Quách Hiểu đều trợn mắt há mồm, khó lòng chấp nhận sự thật như vậy. Sau khi ngây ngẩn hồi lâu, tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn Vũ La, ánh mắt ai nấy cũng khác nhau.

Quách Hiểu mơ hồ cảm thấy lựa chọn của mình là sai lầm, Nếu nói như vậy, Vũ La rất có khả năng trở thành phù sư hùng mạnh nhất từ trước tới nay.

Trong lòng y vô cùng hối hận, không ngừng tự mắng mình: “ngươi là tên ngu xuẩn, ngươi có biết mình đã bỏ lỡ chuyện gì không?”

Lão nhân đậu hũ nhìn thoáng qua phản ứng của mọi người, thầm thở dài, phất tay áo nói:

- Phái ra một người tống bọn này đi, Vũ La, ngươi theo chúng ta đến đây.

Thợ rèn tiến lên, dẫn đám tu sĩ không cam lòng rời đi.

Mọi người cẩn thận đi từng bước một, ánh mắt nhìn về phía Vũ La lộ rõ vẻ ganh tị điên cuồng.

Quách Hiểu thất hồn lạc phách, vốn tưởng rằng mình thông minh tính kế một hồi, kết quả phát hiện ra mình lại là một kẻ vô cùng ngu xuẩn. Một món pháp bảo nhất phẩm hạ có năng lực thế nào, có thể sánh với một vị phù sư tuyệt đỉnh được sao? Nếu ngay từ đầu cùng chung hoạn nạn với Vũ La, tương lai Vũ La thành đạt, được một vị phù sư tuyệt đỉnh như vậy giúp đỡ, nói không chừng Long Hổ Sơn có thể nhảy vọt lên ngôi đệ nhất Cửu Đại Thiên Môn. Còn mình cũng có thể vững vàng nắm lấy ngôi vị Chưởng môn Long Hổ Sơn. . .

Bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, Quách Hiểu có cảm giác như lòng mình đang rỉ máu.

Bọn lão nhân đậu hũ dẫn Vũ La theo một con đường nhỏ vòng ra sau lưng ngọn sơn phong.

Ngọn núi thẳng đứng, giống như một tảng đá khổng lồ cắm sâu xuống đất. Ngoài ngọn núi ra, xung quanh toàn là bình địa, xa xa vẫn là một mảng mông lung mờ mịt không thấy rõ ràng.

Phía sau có một gian nhà đá, trước cửa có một cối xay bằng đá, hiển nhiên đây là chỗ ở của lão nhân đậu hủ, dưới hiên nhà còn có vài đống đậu. Nhìn qua giống như đây là nơi ở của nông phu, chứ không giống như nơi một cao thủ tuyệt thế tiềm tu.

Vừa vào nhà, mùi đậu đã ập vào mặt. Lão nhân đậu hủ tiện tay kéo một chiếc ghế đá ngồi xuống.

Lão nhân đậu hủ không nói với Vũ La trước, mà quay sang hán tử trung niên:

- Lẽ ra ngươi không nên vạch trần tiềm lực của Vũ La. Vừa rồi ngươi cũng thấy biểu hiện của bọn người kia, chuyện này là một ẩn họa rất lớn đối với Vũ La trong tương lai.

Hán tử trung niên bĩu môi:

- Thấy sắc mặt bọn tiểu nhân này, ta không nhịn được.

Lão nhân gầy gò bên cạnh cười ha hả khuyên giải:

- Đã là như vậy, cứ mặc kệ đi. Tính của y vốn là như vậy, bao nhiêu năm qua vẫn không thể thay đổi.

Lão nhân đậu hủ lắc lắc đầu bất đắc dĩ, nói với Vũ La:

- Ta họ Tần, là Tần Thời Nguyệt, lão nhân gầy kia gọi là Cổ Tinh Hà, tên lỗ mãng này là Trương Thái.

Vũ La nhất nhất thi lễ, miệng hô tiền bối.

Tần Thời Nguyệt lại nói:

- Thật ra bảo ngươi ở lại cũng không có bảo bối gì cho ngươi, chỉ là muốn kể cho ngươi nghe một số việc.

Vũ La không dám tham lam:

- Lần này vãn bối tới Thiên giới, đã có thu hoạch rất lớn.

Tuy rằng thứ mà hắn thật sự muốn tìm lại không thấy.

Trương Thái bên cạnh lên tiếng nói:

- Thủ đoạn của tên thợ rèn kia đã thất truyền trên thế giới này, bất quá truyền thừa của y cũng đến từ thế giới này, hiện tại từ tay y truyền lại cho ngươi, coi như là trả lại. Làm như vậy sẽ không hao tổn cơ duyên của ngươi, ngươi không cần lo lắng.

Vũ La gật gật đầu.

Tần Thời Nguyệt nhìn Vũ La:

- Nghe nói ngươi là người Nhược Lô Ngục ư?

- Đúng vậy.

Tần Thời Nguyệt gật đầu:

- Chẳng trách đám tiểu tử này không biết ngươi.

Nhược Lô Ngục không tiếp xúc nhiều với những môn phái bình thường, đám tu sĩ tự cho mình là “thanh niên tài tuấn” kia tự nhiên không biết Vũ La. Mà thanh danh của Vũ La, bởi vì Đồng trưởng lão cố ý che giấu, cho nên vẫn chưa lan tràn ra.

Chu Thanh Giang cũng là một kẻ tâm tư sâu sắc. Một đứa con rể tốt như vậy, tự nhiên lão chỉ muốn mình mình độc chiếm. Hiện tại xem ra đã có một Cốc Mục Thanh tranh đoạt cùng con gái mình, cho nên cũng không tiết lộ ra ngoài.

Vì vậy cho nên, dưới sự khống chế của hai vị trưởng lão này, đám thủ hạ tự nhiên không dám tự tiện truyền bá.

- Nhược Lô Ngục. . .

Lão nhân Cổ Tinh Hà bên cạnh buông lời cảm thán:

- Lúc chúng ta đến, Nhược Lô Ngục tồn tại hay chưa?

Quả nhiên Trương Thái là kẻ không có nhiều tâm cơ, buột miệng nói:

- Đã có, bất quá lúc ấy vẫn chưa được ai phát hiện, không biết đã bao nhiêu năm rồi. . .

Vũ La giật thót trong lòng, bọn người này xuất hiện lúc Nhược Lô Ngục còn chưa bị ai phát hiện, rốt cục bọn họ đã bao nhiêu tuổi?

Sức người có hạn, một con rùa sống mấy ngàn năm chưa chắc đã thông minh hơn con sống mấy trăm năm. Cho dù trí lực, tiềm lực đẩy lên tới cực hạn, chỉ cần thời gian trăm năm là có thể thực hiện được, sau đó thuần túy là quá trình tích lũy kinh nghiệm sống, sống quá lâu, tự nhiên có người ngộ ra, phản Phác Quy Chân, tính tình trở nên giống như trẻ con, trên thực tế là người ta không cần quan tâm điều gì nữa.

Tần Thời Nguyệt ôn hòa nhìn Vũ La:

- Bên trong Nhược Lô Ngục, chưa từng có người nào thoát ra được, phòng thủ kiên cố tới mức không cần cao thủ tọa trấn. Thế giới này cũng là như vậy.

Vũ La cau mày:

- Ý của tiền bối là. . .

Tần Thời Nguyệt nở một nụ cười khổ:

- Các ngươi thấy người Thiên Nhai trên cao chót vót, e rằng không ai ngờ được, trên thực tế chúng ta cũng chỉ là một bọn tù phạm mà thôi.

Vũ La giật mình kinh hãi:

- Tù phạm ư, thế nhưng các vị tiền bối. . .

- Chúng ta có rất nhiều tự do trong thế giới này, chỉ cần không can thiệp quá nhiều vào thế giới này, sẽ không ai để ý tới chúng ta. Vì sao lại buông lỏng như vậy? bởi vì thế giới này cũng giống như Nhược Lô Ngục, là một ngục giam phòng thủ kiên cố, cho dù không có cao thủ tọa trấn, chúng ta cũng không thể trốn thoát.

- Vì sao thế giới này không có Tiên Nhân? Một ngục giam làm sao có Tiên Nhân tồn tại?

- Chúng ta không thể can dự vào thế giới này, chỉ cần có dị động một chút, sẽ bị những người ở trên phát hiện. Cho nên mọi người không thể sử dụng pháp lực, đạo Thiên Mệnh Thần Phù kia là do các tiền bối liều mạng tìm về, vì chuyện này, chúng ta đã tổn thất mười chín người, trả giá đắt như vậy, chỉ vì lưu lại cho chúng ta một hy vọng nhỏ,

Tần Thời Nguyệt chậm rãi kể chuyện về thế giới này, một sự thật khiến cho người ta khiếp sợ dần dần hiện ra trước mắt Vũ La.

Ngọn núi này là Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Tuệ Nhãn Chúng Sinh, có thể chọn lựa tu sĩ có năng lực tu luyện tới cảnh giới tối cao, đột phá được xiềng xích của thế giới này. Các tù phạm trong Thiên Nhai mang tới rất nhiều pháp môn, có thể thông qua Tuệ Nhãn Chúng Sinh để truyền thụ cho kẻ thích hợp tu luyện.

Khi những người này thật sự tu luyện có được thành tựu, có thể phá vỡ thế giới này, xông ra Thiên Ngoại, bọn họ cũng sẽ có một hy vọng đào tẩu.

Để có được từ Tuệ Nhãn Chúng Sinh, cho tới trận pháp Đẩu Chuyển Tinh Di bên ngoài Ma Nhai Lĩnh, các tù phạm Thiên giới đã phải trả giá bằng ba mươi mốt tính mạng.

Bất cứ ai trong số những người này đều có thể tung hoành trên toàn Tu Chân Giới, nhưng chỉ vì làm việc này, bọn họ đã bị một lực lượng hùng mạnh hơn xóa sổ khỏi thế giới này.

Cũng may sau khi có Tuệ Nhãn Chúng Sinh che chở, lúc bọn Tần Thời Nguyệt chế tạo Thiên Nhai Yêu Bài, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không bị những người ở trên phát hiện.

Bất quá cũng chỉ có ở những thời điểm nhất định mới có thể tránh thoát sự dò xét của bọn họ. Cho nên ngoại trừ những lúc luyện chế Thiên Nhai Yêu Bài, các tù phạm không dám khinh suất vận dụng linh nguyên. Cũng giống như lúc nãy Trương Thái gầm lên một tiếng dạy dỗ tên tu sĩ không biết phải trái kia, chỉ sử dụng lực lượng nhục thể đơn thuần, bằng không tên tu sĩ ấy đã bị bạo thể mà chết.

Cũng vì như vậy, tất cả nhu cầu cần thiết của Thiên Nhai đều phải sử dụng vàng bạc mua từ thế giới bên ngoài, vốn Thiên Nhai giam giữ tù phạm, tuy rằng những người này hùng mạnh thật, nhưng cũng không có khí khái của cao thủ. Hơn nữa bọn họ bị giam cầm quá lâu, tính tình trở nên kỳ quái, cho nên mới có biểu hiện giống như con buôn vậy.

Trên thực tế cũng là bọn họ thấy bọn Quách Hiểu chướng tai gai mắt, cho nên tìm cớ làm khó dễ mà thôi.

- Tiềm lực của ngươi quá lớn, ngay cả Tuệ Nhãn Chúng Sinh cũng không thể nhìn thấu, chúng ta cũng không biết nên cho ngươi tu luyện công pháp loại nào.

Tần Thời Nguyệt tỏ ra khó xử.

Lão muốn cầu Vũ La, tương lai nếu có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích của thế giới này, ngao du Thiên Ngoại, chiếu cố cho bọn lão một chút, nhưng Vũ La chưa nhận lợi ích gì của bọn lão, tự nhiên cũng không có nghĩa vụ này. Lão thân là tiền bối, cho nên khó bề mở miệng.

Đương nhiên Vũ La biết hung hiểm trong chuyện này, “người ở trên” theo lời Tần Thời Nguyệt rõ ràng cao hơn thế giới này một cấp. Cho dù tương lai mình có thể ngao du Thiên Ngoại, cũng chỉ là người mới, vừa ra đã giúp những trọng phạm trong lao này đào tẩu, những người kia cũng sẽ không nhân từ với hắn.

Chuyện này không phải là hành động giơ tay nhấc chân, cho nên Vũ La cũng vô cùng do dự.

Không khí khó xử kéo dài một lúc, bỗng nhiên Vũ La thoáng động linh cơ: Ba người trước mắt chính là bảo tàng, mình không thể coi thường bọn họ. Hắn bèn nhìn ba người, mỉm cười hỏi:

- Ba vị tiền bối có biết địa phương nào sinh trưởng thiên tài địa bảo hay không?

Mắt Tần Thời Nguyệt chợt sáng lên:

- Để ta nhớ lại xem. . .

Bọn họ tới thế giới này đã rất lâu, có những chuyện cũng không nhớ hết, năm xưa lúc vừa tới đây, còn nhớ có một cây Linh chi còn non, e rằng lúc này có thể đã kết quả.

Ba người hợp kế, cuối cùng tìm được năm chỗ sinh trưởng thiên tài địa bảo, bởi vì thời gian quá dài, rất có khả năng vài chỗ trong đó đã bị người khác phát hiện, cho nên tìm nhiều một chút.

Bọn họ nói những địa phương này cho Vũ La biết, sau khi Vũ La nghe xong bèn ôm quyền thi lễ:

- Xin ba vị tiền bối bất tất phải nhọc lòng, nếu như Vũ La có ngày đó, nhất định sẽ không quên các vị tiền bối ở Thiên Nhai.

Tần Thời Nguyệt hài lòng mỉm cười.

Vũ La lại nói bóng gió về chuyện năm xưa Tiên Nhân biến mất khỏi thế giới này, muốn tìm hiểu về Phượng Nhãn Thần Văn một chút, đáng tiếc bọn Tần Thời Nguyệt cũng không biết.

Vũ La tính toán một chút, bọn họ tới sau khi Tiên Nhân biến mất, không biết cũng là bình thường.

Thợ rèn đưa bọn Quách Hiểu tới đầu Thiên Nhai, chính là địa phương mà hai ngày trước bọn họ xuất hiện, sau đó khẽ khoát tay, xoay người rời đi. Bọn Quách hiểu còn đang buồn bực, trước mắt bỗng nhiên nổi lên sương mù dày đặc. Khi thân hình lùn thấp cường tráng của thợ rèn tiến vào trong làn sương mù kia, bọn Quách hiểu quay lại, đã thấy cảnh vật xung quanh đại biến.

Một bức tường đỏ cao cao dường như kéo dài tới cuối chân trời, đầu tường là ngói xanh. Vài phàm nhân cổ quái cung kính đứng trước mặt, nhìn thấy bọn chúng lập tức phủ phục quỳ gối, rõ ràng là nam nhân, nhưng thanh âm nghe the thé:

- Cung nghênh pháp giá tiên quan.

Bọn Quách Hiểu còn đang ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, phương hướng Thiên Nhai trước kia xuất hiện một cung điện sừng sững lạnh lùng. Cung điện nọ cao lớn vô cùng, do gang đen kịt đúc thành, toát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo khiến cho người ta kinh sợ.

Cửa chính cung điện đóng chặt, hai cánh đại môn ánh lên nước thép bóng loáng.

Trên đại môn có một tấm biển bằng sang, trên có bốn chữ Tá Thiên Nhất Ngưng, (mượn một góc trời)

Quách Hiểu quay lại nhìn đám phàm nhân đang quỳ, lập tức hiểu rõ. Mình đang ở bên trong hoàng cung, bức tường đỏ thật dài kia chính là tường cung điện. Những người trước mặt tuy có bề ngoài nam nhân, thật ra là hoạn quan. Phía sau chính là Thiên Nhai, chẳng qua là sử dụng một ít thủ đoạn của người tu chân, mở ra một không gian độc lập.

Thiên Nhai chính là một con đường nằm trong một địa phương mượn của hoàng cung Thiên tử.

Thông thường chỉ có đám tán tu theo phò hoàng thất, những tu sĩ có môn phái tuyệt đối sẽ không tạo ra quan hệ cùng hoàng thất. Hoàng thất liên quan tới đại vận thiên hạ, nếu bị liên lụy sẽ rất khó thoát thân, giống như bị hãm vào một cơn trốt xoá. Nhìn qua ích lợi không nhỏ, nhưng trên thực tế bị ràng buộc khắp nơi. Bọn tán tu không có cách nào, mới buộc phải bước vào con đường này.

Nhưng hiển nhiên những người trong Thiên Nhai không nằm trong số tán tu này, bọn họ dám mượn một địa phương của Thiên tử, mở một con đường hẻo lánh bên trong hoàng cung, đây là khí phách tới bậc nào?

Chẳng trách bao nhiêu năm qua, không ai tìm được vị trí của Thiên Nhai, quả thật khó lòng ngờ tới.

Phía sau đám hoạn quan vang lên tiếng bước chân thúc giục, đám hoạn quan cất giọng the thé mời bọn Quách Hiểu đi theo bọn họ, sắc trời đã tối, đám hoạn quan cũng không muốn đắc tội với các vị tiên quan này, luôn miệng nói đã sớm có an bài.

Những tiếng bước chân thúc giục kia là của Ngự Lâm quân tinh nhuệ, bước nhanh như bay, không bao lâu sau đã ra khỏi hoàng cung, an trí tất cả mọi người trong một tòa trạch viện cách đó không xa.

Bọn họ vừa tiến đến, lập tức có người thu xếp tiệc rượu, chỉ là bọn Quách Hiểu không còn lòng dạ nào uống rượu, sắc mặt lạnh nhạt ai về phòng nấy.

Khéo léo từ chối hai tỳ nữ mà đám hoạn quan ân cần an bài cho mình, Quách Hiểu đóng cửa phòng lại ngồi trên ghế. Sau một lúc ngây người, y mới lấy ra quả Bạch Ác Châu.

Nếu không có Vũ La, y mới là kẻ được lợi lớn nhất trong hành trình Thiên Nhai lần này.

Bằng vào quả Bạch Ác Châu này, y có thể thuận lợi trở thành nhân vật thủ lĩnh trong lớp thanh niên Cửu Đại Thiên Môn, nhưng Vũ La lại bất ngờ xuất hiện, nếu nói Quách Hiểu không ganh tị, đó là nói dối.

Quách Hiểu còn đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Cũng vì y tâm thần thất thố, bằng không chắc chắn sẽ cảm ứng được có người tới gần phòng mình.

Quách Hiểu ra mở cửa, ngoài cửa là một tu sĩ quen biết với y, Quách Hiểu mỉm cười, mời người nọ tiến vào:

- Thì ra là Loan Xạ huynh, mau mời vào.

Loan Xạ xuất thân từ một môn phái phụ thuộc vào Long Hổ Sơn, bản thân là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Cung Đình, coi như là một nhân tài. Lần hành trình Thiên Nhai này, y là một trong những người cười nhạo Vũ La nhiều nhất.

Trên thực tế Loan Xạ cũng chính là loại người như Quách Hiểu, Tứ Phương phái của y bám gấu quần Long Hổ Sơn, là một môn phái nhị đẳng, ngẩng lên không bằng ai, cúi xuống không ai bằng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.