Tiên Tuyệt

Chương 201: Chương 201: Tuệ Nhãn Chúng Sinh (Hạ)




Phương châm sống của Loan Xạ từ trước tới nay lúc nào cũng là lấy lòng những kẻ có lợi cho mình, chèn ép đám phế vật.

Không ngờ lần này đi Thiên Nhai một chuyến, Vũ La mà ai cũng tưởng là phế vật lại có tiềm lực cao nhất trong tất cả mọi người, còn cao hơn cả Quách Hiểu vài cấp.

Sau khi Loan Xạ tiến vào, thi lễ cung kính, sau đó mới nói:

- Không biết Quách huynh thấy tên Vũ La kia thế nào?

Quách Hiểu không nhịn được nhìn y một cái, bất động thanh sắc nói:

- Tiền đồ bất khả hạn lượng.

Loan Xạ lập tức nói:

- Tiền đồ của hắn càng rộng lớn, càng hung hiểm đối với chúng ta.

Quách Hiểu thoáng động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi lại:

- Nói như vậy là sao?

- Chúng ta ở Thiên Nhai đã từng châm chọc tên tiểu tử ấy nhiều lần, nhất định hắn sẽ ghi hận trong lòng. Nếu tương lai hắn một bước lên trời, nhớ lại chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ trả thù chúng ta.

Đây gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bất quá tầm mắt của Loan Xạ cũng chỉ có thể nhìn được tới đó mà thôi.

Thật ra Quách Hiểu có tính toán riêng của mình. Y hiểu rõ với tính cách của Vũ La, hẳn sẽ không vì chuyện ở Thiên Nhai mà trả thù bọn chúng. Bất quá chỉ là vài câu châm chọc ngoài miệng, huống chi kẻ chịu thiệt vẫn là bọn chúng, Vũ La mới là kẻ được lợi lớn nhất.

Nhưng lời tục nói giấy không thể nào gói được lửa. Y từng chịu qua đại ân của Vũ La, tuy rằng Vũ La không nhớ, nhưng nói không chừng sau này Vũ La cũng sẽ biết được. Lúc ấy Vũ La sẽ nhớ lại, hành vi của Quách Hiểu y ở Thiên Nhai rõ ràng là lấy oán báo ân.

Cao thủ có khí độ của cao thủ, sẽ không so đo với nhân vật nhỏ như bọn Loan Xạ, nhưng e rằng không có vị cao thủ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người khác lấy oán trả ơn.

Nếu tương lai Vũ La thật sự trở thành phù sư đỉnh cấp, muốn giết mình có lẽ chỉ cần một câu.

Quách Hiểu nhìn nhìn Loan Xạ:

- Ý Loan huynh là chờ Vũ La ra, giải thích xin tội với hắn ư?

Loan Xạ bị y nói cho tức tối, vội vàng hoa tay múa chân:

- Chẳng lẽ Quách huynh chịu nhận lỗi sao? Huynh cho rằng chuyện này chỉ cần nhận lỗi là có thể xí xóa được sao? Phú quý chỉ có thể cầu từ trong hiểm cảnh, muốn đạt được Đại Đạo phải liều mạng, Vũ La ra khỏi Thiên Nhai, nhất định mang theo công pháp trân quý của Thiên Nhai, chúng ta không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Giết chết hắn đi, công pháp chia đều cho mỗi người một phần, tương lai có thể tu luyện tới cảnh giới nào, vậy phải xem tạo hóa của mỗi người, Chăng hay ý Quách huynh thế nào?

Quách Hiểu thầm khinh thường trong lòng, bằng vào đám phế vật các ngươi, không có Tuệ Căn, tiềm lực cao nhất chỉ có ngũ phẩm thượng, cũng muốn tu luyện công pháp tối cao ư? Ta sợ rằng các ngươi đọc còn không hiểu. . .

Ngoài mặt y lại tỏ vẻ như động lòng:

- Quả thật công pháp Thiên Nhai khiến cho người ta động lòng, nhưng làm như vậy không phải là quá đáng hay sao?

Thình lình Loan Xạ đứng bật dậy:

- Quách huynh, ta thấy huynh cũng là một hán tử, chuyện này cần sát phạt quyết đoán, sao thể đắn đo do dự như vậy? Ta không ngại nói cho huynh biết, ngoại trừ huynh ra, những người khác đều đã tham gia vào chuyện này. Ta đến báo cho Quách huynh một tiếng, chính là muốn chia cho huynh một phần ích lợi. Nếu Quách huynh không dám tham gia, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy không giết được một Vũ La sao?

Quách Hiểu lập tức làm ra vẻ đã hiểu:

- Nếu đã là như vậy, chúng ta cứ quyết định tiến hành.

Sát tâm của Quách Hiểu đã nổi lên, Y vẫn là thủ lĩnh của đám người này, không ngờ mới vừa ra khỏi Thiên Nhai, Loan Xạ đã ngầm móc nối sau lưng y, được đám người này tán thành. Tên Loan Xạ này, tuyệt đối không thể lưu lại được.

Thấy y đã bằng lòng, Loan Xạ mừng rỡ, Quách Hiểu chính là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn,ra thực lực bản thân hùng mạnh, chỗ dựa vững vàng. Cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, có một Đại ca như vậy đứng mũi chịu sào, bọn chúng cũng sẽ không có chuyện gì.

Lập tức Loan Xạ nói ra một lượt kế hoạch của y, Quách Hiểu nghe xong lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, bố trí như vậy, cho dù là mình cũng khó lòng thoát chết.

ánh mắt y nhìn Loan Xạ đầy vẻ khen ngợi:

- Mưu kế của Loan huynh giỏi thật, Vũ La chết chắc rồi, truyền thừa Thiên giới là của chúng ta, ha ha ha. . .

Loan Xạ cũng cười to, lại không biết trong lòng Quách Hiểu đã này sinh kiêng kị với mình, đã hạ quyết tâm lần này phải trừ khử y.

Lúc Vũ La ra khỏi Thiên Nhai, phát hiện ra nơi này là hoàng cung Đại Chu, cũng hết sức bất ngờ.

Mặc dù Thiên Nhai bên trong hoàng cung, nhưng tất cả chi phí cũng không phải do hoàng thất cung cấp, hoàn toàn là tự cấp tự túc. Đây như là một quy tắc, bọn họ không muốn hoàng thất can thiệp vào Thiên Nhai, tránh cho mắc nợ nhân tình, tương lai không trả nổi.

Vũ La ở trong Thiên Nhai thêm một ngày. Hiện tại không có người ngoài, hơn nữa Tần Thời Nguyệt đã dặn dò rõ ràng, cho nên thợ rèn cũng truyền hết các kỹ xảo Bát Hoang Đoán Tạo cho hắn, không hề giữ lại chút nào.

Thợ rèn khổ luyện đạo này không biết đã bao nhiêu năm, y mang hết hiểu biết của mình về pháp môn này ra giảng giải, khiến cho Vũ La được nhiều lợi ích. Mà lão nhân ở phường thi họa cũng giảng giải về Xi Vưu Ma Văn cho Vũ La một phen.

Chuyến hành trình Thiên Nhai lần này, Vũ La có thể nói là thu hoạch sung túc.

Mà Vũ La cũng vui mừng phát hiện, chính là dường như Bát Hoang Đoán Tạo này được tạo ra dành riêng cho hắn.

Giống như muốn luyện chế pháp bảo phải có đỉnh lô, phải có Tam Muội Chân Hỏa, muốn rèn trước hết phải có thiết chùy cùng hỏa diễm, cả hai thứ này, Kỳ Lân Tý của Vũ La cũng có thể làm được.

Chỉ cần tu luyện một chút, lực lượng của Kỳ Lân Tý có thể thông qua tay hắn hóa thành một thanh chùy trên có hỏa diễm, hoa văn Kỳ Lân. Đương nhiên vì Kỳ Lân Tý nằm trên tay trái, cho nên không được thuần thục, sau này còn phải luyện tập nhiều hơn.

Bên ngoài Thiên Nhai cũng có một đám hoạn quan đang chờ, Nhìn thấy Vũ La đi ra, lập tức bọn chúng a dua nịnh hót một trận, sau đó đưa Vũ La ra khỏi hoàng cung.

Đại Chu Nhân Hoàng là người vô cùng cẩn thận, e rằng các vị tiên quan thủ đoạn vô cùng này ở lại trong hoàng cung của mình, sẽ giở trò gì đó đưa mấy vị phi tử tịch mịch thâm cung cùng nhau lên giường. Dưới tình huống thông thường, đám phi tử này dù có cơ hội cũng không dám ra ngoài. Dù sao nếu như sự tình bại lộ, lửa giận của Nhân Hoàng đủ để thiêu rụi tất cả.

Nhưng đối mặt đám tiên quan không hề kiêng kỵ chuyện gì này, Nhân Hoàng cũng không có cách nào làm gì được người ta, lại còn có thể nhân cơ hội này thoát khỏi nhà giam, chỉ sợ cho dù đám tiên quan không thông đồng, đám phi tử cũng sẽ chủ động gợi ý.

Dọc đường Vũ La hỏi thăm hoạn quan vị trí tẩm cung của Băng Ca Công chúa, mới biết Chu Thanh Băng quả thật được hoàng thất vô cùng sủng ái, cho nên không ở cùng với mọi người trong cung, mà được Nhân Hoàng ban thưởng một tòa Công chúa phủ độc lập, ở một mình bên ngoài. Ngoài ra, Chu Thanh Băng còn có một trang viên vô cùng rộng lớn ở ngoài thành, nghe nói mấy ngày nay, nàng vẫn ở trang viên ấy, không trở về thành.

Sau khi đưa Vũ La tới một viện lạc, hoạn quan biết Vũ La có quen Băng Ca Công chúa, bèn cố ý an bài cho hắn ở một mình một viện, còn điều tới bốn nữ tỳ hầu hạ hắn chu đáo.

Bị một đám thái giám nhìn chằm chằm, Vũ La cảm thấy không được tự nhiên. Sau khi tiễn bước đám hoạn quan này, ở chung với nữ nhân chân chính, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

Mấy tên tỳ nữ hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu một phen, thay đổi quần áo, nhất thời cảm giác tinh khí thần tăng lên một bậc.

Bỗng nhiên một tiếng cười dài truyền đến, Quách Hiểu từ bên ngoài tiến vào.

- Vũ huynh, chúc mừng chúc mừng. . .

Quách Hiểu thấy đãi ngộ của Vũ La tốt hơn mình, trong lòng lại càng tức tối, đúng là bọn khốn này ai ai cũng lấy mắt chó nhìn người.

Vũ La khẽ mỉm cười hỏi:

- Vị huynh đài này. . .

Quách Hiểu liền ôm quyền:

- Tại hạ Long Hổ Sơn Quách Hiểu.

- Quách huynh. . .

Vũ La khách sáo vài câu, có vẻ không muốn nhiều lời với Quách Hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.