Quách Hiểu lập tức nói:
- Chúng ta có thể cùng tiến vào Thiên Nhai, có thể coi là có duyên, Chúng ta không có tài như Vũ huynh, tay trắng trở về, tương lai mong rằng Vũ huynh dẫn dắt nhiều hơn, Chúng ta đã chuẩn bị một bàn tiệc, coi như là cảm tạ trước, mong Vũ huynh nể mặt.
Trước kiêu ngạo, sau cung kính.
Trong lòng Vũ La cảm thấy khinh thường, nhưng ngẫm nghĩ lại, tu sĩ Tu Chân Giới này ai không như vậy, cần gì phải trách móc bọn chúng?
Bất quá Vũ La chỉ uống rượu với người hợp ý, những người này thì xin miễn.
Hắn bèn ôm quyền đáp:
- Hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm, nói cảm tạ tức là khách sáo, Ta thấy hay là khỏi cần, ta vốn thích thanh tĩnh, ý tốt của Quách huynh, ta xin tâm lĩnh.
Quách Hiểu vội vàng nói:
- Xin Vũ huynh đệ ngàn vạn lần chớ chối từ, Quách mỗ đã khoác lác trước mặt các vị huynh đệ, nhất định sẽ thỉnh được Vũ huynh tới dự tiệc. Nếu trở về một mình, ắt sẽ hứng cơn thịnh nộ của các huynh đệ.
Nhưng chân chính làm cho Vũ La bất đắc dĩ phải dự tiệc chính là những lời kế tiếp của Quách Hiểu:
- Nếu Vũ huynh đệ không đi, e rằng đám người kia sẽ cùng nhau đăng môn. Tuy rằng chất liệu cửa này không tệ, chỉ sợ cũng sẽ bị sụp đổ. . .
Cảm thấy không tránh khỏi phiền phức này, Vũ La đành phải bằng lòng.
Yến tiệc vô cùng thịnh soạn, trong đó có môn phái của một tên tu sĩ rất gần đế đô Đại Chu, y bèn vận dụng quan hệ của mình, khiến cho một tửu lâu danh tiếng dành ra riêng một tầng chiêu đãi mọi người.
Thức ăn không nhiều lắm, nhưng rất tinh tế, rượu ủ lâu năm.
Trong tiệc rượu, tất cả mọi người cố ý nịnh bợ, Vũ La ứng phó một cách nhẹ nhàng. Đến cuối yến tiệc, cả bọn nhao nhao đòi ngày mai ra ngoài thành chơi một phen. Bọn chúng nói nhiều người tụ tập lại với nhau như vậy không dễ dàng gì, muốn đoàn tụ lần nữa hầu như là không có khả năng, vốn lúc tiến vào Thiên Nhai, bọn chúng đối địch với nhau, khinh thường lẫn nhau, lúc này bỗng nhiên tình cảm trở nên thâm hậu như bằng hữu xa cách lâu ngày gặp lại, lưu luyến không rời.
Nhiều người ồn ào huyên náo như vậy, tuy rằng Vũ La không muốn, nhưng không tiện nói thẳng là không đi, đành phải miễn cưỡng bằng lòng.
Sáng sớm hôm sau, Quách Hiểu cùng Loan Xạ lập tức đăng môn, Loan Xạ thuộc hạng người khi nam hiếp nữ, một thân bảo bối. Vừa ra sân, y đã phóng xuất một cỗ xe ngựa, dùng Bạch Mao mộc năm trăm năm tạo thành, linh khí toát ra bốn phía, Hai con tuấn mã cũng là vật thông linh, là do Ngũ Hành Kim Tinh rèn nên, sau đó giết chết hai con mã yêu, rót hồn phách chúng vào trong đó. Một khi phóng xuất ra, thần tuấn vô cùng, chẳng khác gì ngựa thật, lại không biết mỏi mệt, không cần ăn, có thể chạy mãi không ngừng.
Tuy rằng món đồ chơi này không thể dùng trong chiến đấu, nhưng đối với người bình thường chính là đồ chơi hiếm lạ. Đối với tu sĩ chỉ là vật hưởng thụ xa xỉ, không có tác dụng thực tế gì.
Tốt xấu gì Loan Xạ cũng là đệ tử danh môn, đương nhiên không rảnh hao phí tâm tư tế luyện thứ này, cũng không biết là y đã cướp của người nào.
Đến cửa, mọi người đã chờ sẵn, Vừa thấy Vũ La, mọi người chào hỏi, sau đó có người cưỡi ngựa, có người ngồi xe, tất cả bắt đầu xuất phát.
Hiện tại là thời cường thịnh nhất của Đại Chu vương triều, hoàng thành này vô cùng rộng lớn, hơn nữa ở trong thành cũng không thể chạy nhanh, cho nên nửa canh giờ sau mới ra ngoài thành.
Hôm qua mọi người đã bàn tính trước, ra tới đây gặp đâu vui đó. Cho đến khi nào tận hứng, mọi người giải tán sau này gặp lại, vì vậy cho nên hết sức tùy tiện. Xe ngựa của ba người Vũ La đi theo sau mọi người, thỉnh thoảng có người tiến lại bắt chuyện vài câu.
Ra khỏi đế đô trăm dặm, phía trước xuất hiện một ngọn núi lớn như một con rồng nằm ngang, vươn cổ lên trời.
Đám người phía trước bàn tính với nhau một chút, sau đó gào thét một tiếng, chạy về phía ngọn núi kia.
Núi này cũng khá nổi danh, trong lịch sử Đại Chu, vô số tao nhân mặc khách ôm chí lớn trị quốc an bang lên đế đô, hoặc từ đế đô nghèo túng trở về, bất kể là ra hay vào đều có thể nhìn thấy ngọn núi này. Bất kể oai phong hay ủ rũ, đi qua núi này cũng sẽ có vô số cảm ngộ, để lại rất nhiều thi từ có liên quan tới núi này.
Núi này ban đầu có tên là Phúc cảnh sơn, sau khi Đại Chu hoàng triều đánh hạ thiên hạ, không biết nghĩ như thế nào, bèn đổi tên thành Nhạc cảnh sơn.
Mọi người vào núi du ngoạn một vòng, Vào thời điểm này không phải là lúc cảnh sắc trong núi đẹp nhất, cho nên Nhạc cảnh sơn to như vậy dường như chỉ có mấy người bọn họ.
Sau khi vào núi, tất cả mọi người ai nấy tản ra, tự tìm cảnh sắc mà mình thích. Tới nơi này rồi, mọi người cũng không sợ làm cho kinh thế hãi tục, ai nấy phóng xuất pháp bảo của mình, đỉnh núi mà phàm nhân phải vất vả trèo lên mất nửa ngày, bọn họ chỉ cần giậm chân một cái là có thể lên tới đỉnh.
Rất nhanh, những người trước đó vẫn vây quanh xe ngựa cũng không thấy đã nữa, Quách Hiểu cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ:
- Vũ huynh, chúng ta không cần đi theo bọn họ làm gì, tùy tiện đi đâu đó một chút cũng được.
Vũ La gật gật đầu.
Nếu là xe ngựa tầm thường, vào trong núi tự nhiên không thể di chuyển được, nhưng xe ngựa của Loan Xạ chẳng những vô cùng kiên cố, mà còn sử dụng hồn phách mã yêu kéo xe, sức mạnh vô cùng. Dù là đỉnh núi cũng có thể lên tới, di chuyển trong núi rất thoải mái.
Ba người tán gẫu với nhau, không bao lâu sau, xe ngựa đi vào một sơn cốc, Vũ La thấy cảnh sắc nơi này tuyệt đẹp, còn đang muốn ngắm thêm một chút, chợt thấy Quách Hiểu cùng Loan Xạ cùng nhau nhìn hắn, nở một nụ cười cổ quái:
- Vũ La, tái kiến.
Bồ đoàn mà hai tên này đang ngồi thình lình phóng xuất một vòng sáng màu xanh, chỉ thấy khẽ chuyển, hai người lập tức biến mất không thấy.
Mắt Vũ La giật giật liên hồi, nhưng xung quanh không thấy dao động linh khí gì cả. Bên ngoài xe ngựa, suối trong cốc vẫn đang chảy rì rào, chim trong núi bay lượn hót vang, không có gì khác thường để cho Quách Hiểu cùng Loan Xạ phải hao tốn tâm huyết đưa mình tới nơi này.
Vũ La rống to một tiếng, phóng xuất linh nguyên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, xe ngựa tan thành từng mảnh, Vũ La phóng xuất pháp khí thuyền ba lá định bay đi, thình lình một cỗ lực lượng hùng mạnh không thể nào chống cự nổ tung bên trong sơn cốc.
Cỗ lực lượng này nổ được một lúc, mới có một tràng tiếng ù ù vang lên dưới lòng đất như sấm động. Dường như có một cự thú khổng lồ từ dưới sơn cốc xoay người đứng dậy, khiến cho bùn đất trong sơn cốc cuồn cuộn trào lên, những tảng đá lớn bằng căn nhà giống như những viên bi đồ chơi trẻ con, bắn tung va vào vách núi xung quanh. Thảm thực vật bị những tảng đá này va chạm tróc lên từng màng, từ xa nhìn lại chỉ thấy loang lổ những điểm trắng.
Lực nổ vô cùng đáng sợ hoàn toàn phá hủy sơn cốc, ngay cả một ngọn núi nhỏ gần đó cũng sụp đổ một nửa.
Toàn thân Vũ La đau đớn như muốn tan thành từng mảnh, trong lúc nhất thời ngay cả đầu ngón tay hắn cũng không thể cử động. Hắn bị lực nổ mạnh mẽ bắn tung lên không cao vài vạn trượng, chỉ thấy xung quanh mình gió lạnh thấu xương, mây trắng lững lờ, trong lúc mơ hồ tưởng chừng như hồn mình đã lìa khỏi xác.
Chợt Vũ La bừng tỉnh, nếu lúc này nguyên hồn ly thể, gặp cuồng phong trên chín tầng mây thối mạnh, e rằng sẽ lập tức tiêu tan.
Vũ La cố gắng trấn tĩnh, thân thể đã bắt đầu chịu không được nữa, từ từ rơi xuống, tiếng gió thổi vù vù qua bên tai. Cùng rơi xuống với Vũ La còn có đất đá, cây cối gãy nát đầy trời, trong tiếng vút vút liên hồi, rơi xuống trở lại trong sơn cốc lúc này đã hoàn toàn biến dạng.
Rầm. . . Vũ La rơi xuống đất thật mạnh, suýt chút nữa gãy hết xương cốt toàn thân.
Hắn thở hổn hển một hồi, lồm cồm bò dậy, ánh mắt tán loạn nhìn quanh. Hẳn là bọn Quách Hiểu sắp sửa đánh tới, tuy rằng hiện tại tình hình Vũ La không ổn, nhưng muốn vận dụng Bách Vạn Nhân Đồ và thần kiếm Thiên Tinh là không thành vấn đề. Ngoài ra hắn còn nhiều thủ đoạn khác, cho dù bọn chúng kéo hết tất cả tới đây, Vũ La cũng thừa sức chém giết bọn chúng tơi bời hoa lá.