Tiên Tuyệt

Chương 890: Chương 890: Tuyệt không nhượng bộ (Thượng)




Mà theo Vũ La đột phá đến Đạp Thiên đỉnh phong, Ngọc Lục Hợp cùng Hiên Viên Thế Hoành lập tức đối diện với một vấn đề vô cùng cấp bách: Vũ La có thể phi thăng. Kế hoạch một khi mình phi thăng, lập tức giết chết Vũ La mà lúc trước chúng đã chuẩn bị hiện tại đã hoàn toàn phá sản. Hai bên vốn là cừu địch, nếu Vũ La phi thăng, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

Hai người cũng tranh thủ thời gian khổ tu hy vọng có thể nhanh hơn Vũ La một chút trong lúc phi thăng, đây cũng là cơ hội cuối cùng của chúng.

Mà lúc này, sâu trong Yên sơn. hai người cuối cùng cảm thấy hối hận chính là Biên Nhất Huy và Tả Lư đạo nhân.

Hai người tụ cùng một chỗ đấm ngực giậm chân:

- Trời ơi, thiệt thòi rồi! Vì sao lúc đầu không nghe theo lời Vũ Đại nhân, nếu chúng ta nghe theo hắn mở đánh cuộc, lúc này đã là phú hộ Côn Luân rồi, cho dù là bọn chưởng môn cũng phải kém chúng ta. . . .

Cửu Long Thôn Nhật đúng như Vũ La lường trước, hắn chẳng qua chỉ đột phá đến cảnh giới Thần Đàn, cũng đã là Đạp Thiên đỉnh phong rồi. Trên thực tế lần này hắn cũng một hơi đột phá hai cảnh giới như lần trước, từ Phong Vân trung cấp thẳng đến Thần Đàn sơ cấp.

Đây là chuyện hết sức bất đắc dĩ, tu luyện Cửu Long Thôn Nhật đến Chân Long Tam Cảnh, mỗi một lần đột phá cần có năng lượng thực sự quá khổng lồ, Vũ La không thể làm gì khác hơn là luyện hóa khối Thần Huyết Thạch này, năng lượng khổng lồ nhanh chóng đưa hắn vượt qua liên tục hai cảnh giới.

Hắn lại trải qua nỗi đau đớn như lần trước, kinh mạch toàn thân không chịu được tan tác. Không có lối đi, lực lượng của Thần Huyết Thạch tự mở ra lối đi cho nó, khiến cho Vũ La đau đớn không thể nào tả nổi, thật khó lòng diễn tả cho người khác hiểu.

Liên tục hao tổn hai khối Thần Huyết Thạch, dù là Vũ La cũng cảm thấy có chút đau lòng.

Từ chuyện này có thể nhìn ra chỗ bất phàm của Cửu Long Thôn Nhật. Nếu đổi lại là một loại công pháp khác, chỉ đột phá tới cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong, ngay cả một khối Thần Huyết Thạch cũng không dùng hết.

Mặc dù hiện tại đã có thể dẫn tới Thiên kiếp phi thăng, nhưng trên thực tế Vũ La cũng chưa đạt tới cảnh giới tối cao của Cửu Long Thôn Nhật, dù sao đây cũng là một bộ Tiên quyết.

Vũ La không dám lãng phí thời gian. Thậm chí bọn Ngọc Lục Hợp cũng không đủ tư cách làm đối thủ của mình, vì vậy hắn cũng không có hứng thú đi thưởng thức vẻ mặt thất bại của bọn Ngọc Lục Hợp. Hắn tiếp tục ở lại trong nhà gỗ, vùi đầu khổ tu, hy vọng vào lúc thiên môn rộng mở có thể đạt tới Thần Đàn đỉnh phong.

Trong lòng Vũ La thủy chung cảm thấy không chắc chắn, Thiên môn rộng mở họa phúc khó dò, trước đó hắn phải làm hết sức để đạt được lực lượng hùng mạnh hơn nữa.

Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, Vũ La đã tiến tới gần Thần Đàn đỉnh phong. Không biết có phải vì cảnh giới hiện tại của Vũ La đã vượt qua cực hạn của thế giới này không, mà lần đột phá này của hắn lại không có dị tượng gì cả. Bọn Ngọc Lục Hợp cũng không phát hiện được gì, bằng không nhất định bọn chúng sẽ sinh lòng nghi ngờ: đã là Đạp Thiên đỉnh phong rồi, làm sao còn có thể đột phá?

Cửu Long Thôn Nhật chính là Tiên quyết, hơn nữa là một bộ công pháp hết sức kiệt xuất, ảo diệu vô cùng trong số Tiên quyết. Thực lực của Vũ La bây giờ thực sự đã vượt qua sức chịu đựng của thế giới này, nhưng Vũ La cũng không biết tại sao mình lại có thể sống vô cùng yên ổn trên Ngũ Phương giới.

Lực lượng nền tảng của Ngũ Phương giới không thể chịu đựng được cường giả cao hơn cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong, qua cảnh giới này sẽ phải phi thăng. Mà hiện tại thiên môn chưa mở, lẽ ra Vũ La phải làm cho lực lượng nền tảng của Ngũ Phương giới sụp đổ mới phải, nhưng Ngũ Phương giới vẫn bình thường, Vũ La cũng hoàn hảo không tổn hao gì.

Bí mật trong chuyện này, e rằng sau khi Vũ La phi thăng Tiên giới mới có thể hiểu được.

Ngày hôm ấy, Hỏa Ấn đạo nhân vẫn hay khoác lác đạo tâm “bất động như núi” cũng mất ngủ, sâu trong Yên sơn, từng đạo nguyên hồn tỏ ra phấn khởi vô cùng.

Đáng tiếc ông trời không đẹp, sáng sớm đã có tầng mây rất dày che phủ trên trời, mặt trời cơ hồ không thể ló dạng.

Dưới tầng mây dày nặng, tòa thiên môn khổng lồ càng toát ra hào quang vạn trượng.

Phong ấn kết giới mà lúc trước bọn Ngọc Lục Hợp liên thủ bày ra, hiện tại đã triệt hồi. Bởi vì ai cũng biết rằng dưới Thiên kiếp, những phong ấn này giống như giấy mỏng, không chịu nổi một đòn.

Vũ La cùng Hỏa Ấn đạo nhân sóng vai đứng chung một chỗ, Biên Nhất Huy cùng Tả Lư đạo nhân đứng ở phía sau hai người.

Cuối cùng hai người không thể đột phá đến Đạp Thiên đỉnh phong, nhưng vì hai người vốn không hề có hy vọng xa vời, vì vậy lúc này trên mặt không thấy vẻ buồn bã cô đơn, ngược lại tỏ ra vô cùng hưng phấn. Vài ngàn năm qua, Ngũ Phương giới cũng không có ai có thể phi thăng, chỉ cần tận mắt chứng kiến thịnh hội này, cũng đã có vốn để khoác lác cả đời.

Tất cả tu sĩ cũng từ từ đi ra khỏi chỗ ở của mình, sâu trong Yên sơn vô cùng rộng lớn, tuy rằng mọi người không nhìn thấy nhau, nhưng cũng có thể cảm ứng được rõ ràng.

Hỏa Ấn đạo nhân quay đầu lại, lưu luyến nhìn Biên Nhất Huy cùng Tả Lư đạo nhân phía sau. Tuy rằng lúc nào lão cũng tỏ ra bất cần đời, nhưng lúc này cũng có chút sầu não.

- Sư thúc. . .

Hai người cũng biết sắp sửa chia tay. Lên Tiên giới nếu không phải thành tiên chính là tan thành mây khói, bất kể như thế nào cũng là vĩnh biệt.

Hỏa Ấn đạo nhân cố nén bi thương, cất giọng hắc hắc cười nói:

- Khóc cái rắm, đây là chuyện đáng mừng. . .

Nói tới đây, thanh âm lão cũng không nhịn được trở nên nghẹn ngào.

Đây thật là chuyện đáng mừng, nhưng cũng giống như nữ nhi xuất giá, lưu luyến không nỡ rời xa phụ mẫu của mình.

Vũ La thở dài một tiếng, nhưng lại không thể không phá không khí hưng phấn vào lúc này:

- Ba vị, đến lúc phi thăng ngàn vạn lần phải cẩn thận, nói không chừng có chuyện gì bất trắc phát sinh.

Ba người sửng sốt:

- Bất trắc?

Vũ La nhìn thiên môn ở xa xa:

- Vì sao hàng vạn năm qua tiên tuyệt, hiện tại thình lình có thể phi thăng, hơn nữa còn bày ra cục diện như vậy, chẳng lẽ Ngũ Phương giới may mắn tới mức vậy sao? Ta thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Hỏa Ấn đạo nhân chìm trong trầm tư, Biên Nhất Huy cùng Tả Lư đạo nhân cũng tỏ ra nửa tin nửa ngờ.

Chuyện cần nói Vũ La đã nói hết tất cả, hắn cũng không thể đưa ra chứng cớ gì, có tin hay không tùy ở bọn họ mà thôi.

Hỏa Ấn đạo nhân khoát tay:

- Vũ La, chúng ta đi thôi.

Lão cùng Vũ La bay lên không, mạnh ai nấy chiếm cứ một ngọn núi, khoanh chân ngồi xuống. Không riêng gì hai người, mười tên tu sĩ Đạp Thiên đỉnh phong tu sĩ còn lại cũng mạnh ai nấy chiếm cứ một ngọn núi. Mọi người giữ khoảng cách với nhau như vậy, Thiên kiếp giáng xuống sẽ không làm vạ lây tới người bên cạnh.

Mười hai tu sĩ cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong cũng đã chuẩn bị xong, nhưng thiên môn này vẫn không có động tĩnh gì cả.

Cũng không biết là người nào thiếu kiên nhẫn, trước tiên phát ra khí thế lực lượng bản thân, bất quá nửa canh giờ đã tăng lên tới cảnh giới cao nhất.

Cỗ khí thế kia giống như khói của núi lửa bạo phát, hết sức nồng đậm, cuồn cuộn xông lên thẳng tận trời cao.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng không nhịn được nữa, rất nhanh từng đạo khí thế phóng vút lên cao. Hai canh giờ sau, không nhiều không ít đã là mười một đạo khí thế.

Duy chỉ có Vũ La ngũ tâm hướng thiên, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá khổng lồ đầy rêu xanh, không hề cử động.

Dường như mười một đạo khí thế kia đã đánh thức thiên môn, đến giữa trưa, trên thiên môn thình lình bạo phát một đạo hào quang. Trong nháy mắt trong phạm vi ngàn dặm trở thành một vùng sáng trắng như tuyết, cách mười bước không thấy rõ bóng người.

Sau khi hào quang tất đi mọi người mới thấy rõ ràng, thiên môn khổng lồ kia đã mở ra một khe hở

Hai cánh đại môn đang chậm rãi mở ra, trục cửa chuyển động, thanh âm phảng phất từ hàng vạn năm trước xuyên qua năm tháng truyền đến, lộ vẻ tang thương cổ kính khó diễn tả bằng lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.