Tiên Tuyệt

Chương 791: Chương 791: Tỷ đấu phá trận (Thượng)




Trong lòng Vũ La cũng hiểu được, chỉ là cho tới bây giờ hắn cũng không cho rằng Quảng Hải Sơn là nhân vật khó lường gì, hắn tín nhiệm mình hay không thì có quan hệ gì?

Nếu như chỉ có một câu hỏi như vậy Vũ La cũng không thèm để ý, sự tình cũng đã qua đi, thế nhưng Quảng Hải Sơn đứng ở trước rừng đá lại cố tình nói một câu:

- Mọi người làm chứng cho ta, nếu ta phá trận này, Vũ đại nhân đã đáp ứng là công đầu.

Sắc mặt của Vũ La có chút khó coi: Đây không phải là công khai nghi vấn uy tín của mình sao?

Hắn mặt không chút thay đổi nhìn xung quanh một chút, quả nhiên có không ít người vô cùng kinh ngạc, thế nhưng cũng có nhiều người lại có chút hả hê.

Cửu Đại Thiên Môn nắm trong tay toàn bộ Trung Châu, có thể nói chế độ “Cửu Đại Thiên Môn Trưởng lão hội” đã phát triển mấy vạn năm thâm căn cố đế, nhìn như đơn giản, trên thực tế rắc rối khó gỡ, các loại quan hệ đã cột tuyệt đại bộ phận các môn phái của Trung Châu lên chiến xa của Cửu Đại Thiên Môn.

Phía dưới Cửu Đại Thiên Môn có môn phái phụ thuộc. Phía dưới những môn phái phụ thuộc này còn có môn phái phụ thuộc của bọn họ. Dạng trục cấp như vậy giảm dần, tình trạng sinh tồn của toàn bộ Trung Châu chính là một cái kim tự tháp.

Những hành động của Vũ La tự nhiên thoải mái, nhưng cũng đắc tội với không ít người.

Những Đại Năng ở đây trên cơ bản đều có quan hệ với Cửu Đại Thiên Môn. Cửu Ân Đạo Nhân chỉ là do tính cách mới có thể nói mấy câu với Vũ La. Trên thực tế nếu như nói đến lập trường, hắn xuất thân Nga Mi, tuyệt đối là địch nhân của Vũ La.

Quảng Hải Sơn công khai nghi vấn Vũ La, tự nhiên người nhìn có vẻ hả hê chiếm đa số.

Vũ La tâm tư thoáng chuyển cũng đại khái hiểu được ý đồ của Quảng Hải Sơn khi làm như vậy: Lấy lòng Cửu Đại Thiên Môn.

Nói cách khác, lấy lòng những môn phái chiếm đa số trong Cửu Đại Thiên Môn đối địch với Vũ La.

Tình huống thực tế không sai biệt lắm so với suy đoán của Vũ La. Quảng Hải Sơn mấy năm nay khổ tâm tổ chức, muốn đưa Thiên Tinh môn gia nhập cảnh giới tiêu chuẩn tam lưu, thế nhưng mặc dù hắn là Đại Năng, trên phương diện tổ chức môn phái lại nhiều lần gặp phải trắc trở.

Mấy năm nay hắn cũng đã nhìn ra, cũng không phải mình không có năng lực, mà là bởi vì không có đủ sự ủng hộ. Thiên Tinh môn nhỏ yếu, công pháp nông cạn, tài nguyên không đủ, nếu như không có sự ủng hộ của những đại môn phái kia, muốn quật khởi chỉ là người si nói mộng.

Lúc trước hắn vẫn một mực quan hệ tốt với những đại môn phái này, thế nhưng người ta cũng không cảm kích.

Thế nhưng hành trình Tiên mộ Hoài Sơn Hà lần này hắn đã nhìn thấy cơ hội: Chỉ cần đứng ở mặt đối lập với Vũ La, những môn phái kia nhất định có thiện cảm lớn với mình.

Trong Tiên mộ Hoài Sơn Hà bảo vật rất nhiều, mình lấy những bảo vật này về, lại nghĩ biện pháp hoạt động một chút, nhất định có thể lôi kéo được mấy minh hữu mạnh mẽ.

Hành động nhìn như đơn giản này của Quảng Hải Sơn, trên thực tế ngầm có mấy tầng mục đích, tính toán sâu xa.

Vũ La cười nhạt trong lòng, những người này trong lòng tràn địch ý với mình, hắn cũng không chút sợ hãi. Nam Hoang Đế Quân năm đó là địch với cả thiên hạ hắn còn không sợ hãi, huống chi hiện tại?

Chỉ là sau khi phỏng đoán tâm tư của Quảng Hải Sơn, nếu như còn để loại tiểu nhân âm hiểm này thực hiện được ý đồ, Vũ La cũng tuyệt đối không cam lòng.

Hắn ho khan một tiếng, đứng ra nói:

- Lần này, bất luận là ai, chỉ cần có công, chúng ta sẽ lập tức luận công ban thưởng. Bảo vật trong Tiên mộ lệ thuộc trực tiếp vào người có công.

Hắn lại lạnh lùng liếc mắt quét qua mọi người:

- Thế nhưng, nếu như không chút đóng góp cũng đừng nghĩ rằng vào Tiên mộ một chuyến, ai ai cũng sẽ có phần!

- Người tầm thường, tay không đi vào thì để hắn tay không đi ra.

Xiêm trưởng lão thở dài, thấp giọng nói với như vậy Ngọc Cửu Long:

- Sợ là có trên bảy phần số người ở đây phải tay không đi ra.

Ngọc Cửu Long sửng sốt:

- Có nghiêm trọng như vậy không?

Xiêm trưởng lão thản nhiên gật đầu:

- Tiểu tử này đã nổi giận rồi. Tên Quảng Hải Sơn kia khôn khéo tính toán vì bản thân, lại không biết có một ít nhân vật tôn nghiêm không thể xúc phạm. Nếu như hắn biết điều một chút, Vũ La sẽ mở một mắt nhắm một mắt, để cho hắn đục nước béo cò. Thế nhưng hiện tại. . . hừ hừ, ngươi xem đi, tất cả những người vừa rồi nhìn có chút hả hê, Vũ La tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội.

Ngọc Cửu Long có chút kinh ngạc:

- Ý của ngài là, Vũ La sẽ xử lý tất cả những khó khăn tiếp theo?

Xiêm trưởng lão gật đầu:

- Có lẽ lúc trước hắn còn có ý niệm chia một phần cho mọi người, hiện tại đám người ngu xuẩn này lại chọc giận hắn, hắc hắc. . .

Ngọc Cửu Long trong lòng sợ hãi, nhưng lại cảm thấy có chút khó có thể tin: chẳng lẽ Vũ La ngươi lợi hại tới mức có thể bao cả thiên hạ?

Quảng Hải Sơn tự nhiên hiểu được ý tứ lời nói này của Vũ La, cũng không nói gì nữa, vươn tay chỉ một cột đá trong rừng đá:

- Mắt trận (trận nhãn) ở đây, xin các vị sư huynh trợ giúp ta một tay.

Mắt trận mà hắn chỉ ở phía trên một cột đá cực lớn, điêu khắc một thạch hổ ngửa mặt lên trời rít gào, ẩn trong rừng đá rậm rạp này không khác gì thạch điêu xung quanh. Nếu như không phải hắn chỉ ra, mọi người cũng sẽ không chú ý tới nó.

Cửu Ân Đạo Nhân âm thầm gật đầu, khen hắn cao minh.

Chỉ có Vũ La nhíu mày, không nhịn được chen một câu:

- Đây là mắt trận ư?

Quảng Hải Sơn gật đầu:

- Đúng vậy. Thế nào, Vũ đại nhân không tin sao?

Vũ La có chút nghi hoặc, lúc trước hắn nhìn Quảng Hải Sơn diễn xuất bộ dáng của một “Đại gia trận pháp”, ý vị trong lúc giơ tay nhấc chân giống như lĩnh vực trận pháp ngoài ta không còn ai, cho rằng tu vi của hắn thực sự không tồi.

Thế nhưng Quảng Hải Sơn chỉ ra “mắt trận” lại làm cho hắn thất kinh, cho dù Vũ La loại cao thủ trận pháp “gà mờ” này cũng nhìn ra được, cây cột đá này tuyệt đối không phải mắt trận.

Hắn cảm thấy có chút khó có thể tin chính là, đại gia trận pháp Quảng Hải Sơn được đám người Cửu Ân Đạo Nhân tôn sùng không ngờ là tiêu chuẩn này, mắt trận được Quảng Hải Sơn chỉ ra kia căn bản chính là một cái ngụy trang.

Vũ La lúc trước cũng dụng tâm quan sát qua trận pháp này. Toàn bộ trận pháp cực kỳ phức tạp, có ba tầng ngụy trang, nói cách khác có ba “Ngụy trận nhãn”. Nếu như người phá trận bị lừa, đưa tay phá trận từ ngụy trận nhãn sẽ dẫn phát trận pháp phản phệ cực kỳ mãnh liệt.

Vũ La có thể nhìn ra, phản phệ đầu tiên của ngụy trận nhãn chính là bảy mươi hai đạo Băng Phách Thiên Lôi, gần như có thể nhất cử diệt sát toàn bộ mọi người ở đây! Đương nhiên, Vũ La và Xiêm trưởng lão không tính trong số đó.

Phản phệ thứ hai của ngụy trận nhãn chính là Diệt Thiên Âm Hỏa Hải Khẩu duy trì liên tục ba khắc đồng hồ, uy lực so với cái thứ nhất không kém. Cho dù là Xiêm trưởng lão bất ngờ không kịp phòng ngự, chỉ sợ không chết cũng lột một lớp da.

Phản phệ thứ ba của ngụy trận nhãn lại càng thêm đáng sợ, chính là một trăm lẻ tám đạo Thông Thiên Thần Lôi. Ý tứ của Thông Thiên Thần Lôi này chính là nói, nếu như ngươi có thể chông đỡ được thì ngươi đã thông thiên không sai, đây chính là loại thần lôi của Thiên kiếp. Chẳng qua Thiên kiếp trong truyền thuyết cũng chỉ có ba đẳng cấp: ba, sáu, chín đạo. Thiên kiếp cực mạnh cũng không quá chín đạo thần lôi, cho dù như vậy cũng có chín phần số người độ kiếp đều hôi phi yên diệt trong thần lôi. Một trăm linh tám đạo, cho dù là Vũ La cũng chỉ có chạy trối chết.

Về phần sau ba tầng ngụy trang này còn có ẩn giấu sát trận khác hay không, trong lúc nhất thời Vũ La cũng không nhìn ra.

Thế nhưng theo hắn xem ra, ba tầng ngụy trang này đều rõ ràng dễ thấy, đại gia trận pháp chân chính hẳn là liếc mắt có thể nhìn ra, nhưng vị Quảng Hải Sơn này không ngờ coi đạo sát trận ẩn giấu thứ ba chết người kia trở thành thực.

Nếu như vị này thực sự bắt đầu phá trận từ trận nhãn này, Vũ La bảo đảm lập tức lui đến bên rìa quảng trường, hơn nữa thi triển thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.