Vũ La vô cùng kinh ngạc nhìn Quảng Hải Sơn một chút:
- Ngươi xác định ngươi không nói đùa chứ?
Hắn còn có chút không tin, đường đường đại gia trận pháp lại phạm phải sai lầm rõ ràng như vậy.
Không ngờ một câu nói này lại chọc giận Quảng Hải Sơn, chưởng môn Thiên Tinh môn cười lạnh một tiếng, nghiêng mắt liếc nhìn Vũ La một cái:
- Vũ đại nhân nói như vậy là không tin Quảng mỗ sao? Hay là Vũ đại nhân lo lắng Quảng mỗ chiếm công đầu, không chịu chia phần cho tại hạ, cho nên cố ý như vậy?
Lòng người khó đoán, Vũ La ngàn vạn lần không ngờ rằng, mình có lòng tốt nhắc nhở một câu, không ngờ tới tai của Quảng Hải Sơn lại thành manh tâm phản trắc như vậy.
Nhất thời lông mày của hắn giương lên giống như hai thanh lợi kiếm, toàn thân trở nên sắc bén:
- Nói như vậy Quảng tiên sinh không phải đang nói đùa, thực sự nhận định đây chính là trận nhãn?
- Đúng vậy!
Quảng Hải Sơn nói to:
- Nếu như Đại nhân cảm thấy không đúng, không ngại cũng chỉ ra một trận nhãn, hai người chúng ta so một lần, để xem rốt cuộc ai chính xác.
Cửu Ân Đạo Nhân thấy tranh cãi, vội vàng tiến lên khuyên can:
- Vũ đại nhân, tạo nghệ trên phương diện trận pháp của Hải Sơn huynh, ở trong toàn bộ Tu Chân Giới cũng có thể xếp trong năm vị trí đầu. Hắn nói nơi này là trận nhãn nhất định có đạo lý của hắn, xin ngươi đừng nổi giận. . .
Vũ La lắc đầu:
- Ngày hôm nay ta thật sự phải so với hắn.
Cửu Ân Đạo Nhân:
- Cái này. . .
Vũ La liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, hắn đã đoán ra đại khái tâm tư của Quảng Hải Sơn, trong lòng cũng có chút căm tức. Tiên mộ này vô cùng hung hiểm, nếu như mọi người không thể đồng tâm hiệp lực, nhiều người đi vào ngược lại là một trói buộc.
Vừa hay nhân chuyện này loại bỏ tất cả những người tâm mang ý xấu.
Hắn đi về phía mảnh rừng đá kia, chăm chú quan sát.
Quảng Hải Sơn đứng một bên, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Trận pháp này đích xác phức tạp, Vũ La càng nhìn càng nhíu mày, thời gian đủ ba khắc hắn còn chưa suy nghĩ rõ ràng, lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên mặt đất.
Lúc này hắn thật nhớ đồ đệ Vu Thiên Thọ của mình, nếu như Vu Thiên Thọ ở đây, sợ rằng chỉ cần một khắc là có thể phá giải trận pháp này.
Tiên mộ Hoài Sơn Hà lần này đúng lúc ba người Hướng Cuồng Ngôn đều đang bế quan, cũng không đi cùng.
Lại qua một lát, hắn mới coi như đã tính toán ra. Mặc dù không thể hoàn toàn xác định, nhưng ít ra có tám phần nắm chắc. Vạn sự không có tuyệt đối, đã nắm chắc tám phần thì có thể đánh cuộc một phen.
Vũ La đứng lên, thở ra một hơi:
- Ta đã tìm ra rồi.
Quảng Hải Sơn lại cười nhạt một tiếng, bất âm bất dương nói:
- Vũ đại nhân, ngài nếu như ngài muốn tỷ thí, vậy chúng ta phải có chút tiền cược, bằng không cũng không có ý nghĩa, ngài nói có đúng không?
Vũ La gật đầu:
- Phải nên như vậy, nói vậy ngươi muốn tiền cược gì.
- Ta muốn cũng không nhiều lắm, nếu như đại nhân thua, hành trình Tiên mộ Hoài Sơn Hà lần này, chia cho ta một phần trong thu hoạch của đại nhân, như vậy đủ rồi.
Lông mày của Vũ La nhướng lên, thầm nghĩ khẩu vị thật lớn, chỉ sợ ngươi ăn không vô.
- Có thể!
Hắn hoàn toàn đáp ứng:
- Vậy nếu như ngươi thua thì sao? Ngươi có thể lấy ra thứ gì khiến ta động tâm?
Quảng Hải Sơn sửng sốt, hắn chỉ một lòng một dạ lo lấy ích lợi từ chỗ Vũ La, mà đã hoàn toàn quên tiền đặt cược của mình. Hắn thân là Đại Năng, hơn nữa là đại gia trận pháp đích xác cũng có mấy thứ tốt, thế nhưng những “thứ tốt” này đối với Vũ La mà nói đều không đáng nhắc tới.
Hắn đành phải kiên trì nói:
- Ta cũng lấy ra một phần thu hoạch của ta ở trong Tiên mộ làm tiền đặt cược.
Vũ La lắc đầu:
- Không công bằng.
Quảng Hải Sơn cắn răng một cái:
- Ba phần!
- Ta không tiếp nhận.
Cửu Ân Đạo Nhân ở bên khuyên:
- Vũ đại nhân, ba phần cũng không ít rồi. . .
Vũ La thầm nghĩ, ta không phải là ngại ít, mà là tên đại gia trận pháp ngu ngốc này, đợi đến khi phá trận cho dù không hình thần câu diệt, thì ít nhất cũng phải hủy đi nhục thân, căn bản sẽ không theo chúng ta tiến vào Tiên mộ, làm gì có thu hoạch chứ?
Về phần những thứ bỏ đi kia của Thiên Tinh môn, Vũ La lại càng không có hứng thú.
Hắn suy nghĩ một chút, đơn giản vẫn là muốn lợi ích thực tế nhất:
- Trên người ngươi mang theo bao nhiêu Ngọc Tủy?
Quảng Hải Sơn thấy hắn bất ngờ tiếp nhận Ngọc Tủy vô cùng vui mừng, Ngọc Tủy đâu thể so được với thu hoạch trong Tiên mộ? Hắn vội vã tính toán một chút, cuối cùng nói:
- Còn có mười vạn Ngọc Tủy.
Vũ La bĩu môi một cái:
- Thì ra là một tên nghèo kiết hủ lậu.
Quảng Hải Sơn mặt già đỏ lên, toàn bộ Thiên Tinh môn đều phải dựa vào hắn, tiền thu vào trong ngày thường của hắn đích xác cũng không ít, thế nhưng quanh năm suốt tháng trợ cấp Thiên Tinh môn, tự nhiên cũng không có khả năng gom góp được bao nhiêu Ngọc Tủy.
- Các vị đạo hữu, có thể nể khuôn mặt già của Quảng mỗ cho ta mượn một ít Ngọc Tủy không?
Hắn chắp tay hướng mọi người xung quanh:
- Chỉ là mượn dùng một lát sẽ trả lại cho mọi người.
Hiển nhiên hắn rất có lòng tin đối với chiến thắng của trận đánh cuộc này.
Quảng Hải Sơn chính là đại gia trận pháp, người như vậy đến đâu cũng rất được hoan nghênh, vừa mở miệng mọi người vội vã “Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, chỉ trong chốc lát đã mượn được trăm vạn Ngọc Tủy.
Hắn tập hợp những Ngọc Tủy này vào trong một giới chỉ trữ vật đặt ở trước mặt Vũ La:
- Thế nào?
Vũ La bĩu môi một cái:
- Không có gì béo bờ, chẳng qua miễn cưỡng cũng chấp nhận được. Được, ta đánh cược với ngươi.
Quảng Hải Sơn nói:
- Tốt lắm, Vũ đại nhân, trận nhãn của ngài tìm được ở nơi nào, cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi? Ha ha ha!
Trong giọng điệu của hắn không còn chút tôn kính, một bộ dạng chế giễu.
Vũ La lại tiện tay chỉ:
- Ở chỗ này.
Đó là một cây cột đá bình thường không có gì đặc biệt, phía trên cột đá điêu khắc một con quái thú đầu chim thân báo.
Quảng Hải Sơn sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả:
- Ở đây? Không ngờ là ở đây? Ha ha ha! Vũ đại nhân, ngài thực sự cho rằng là nơi này? Ngài không có nói đùa chứ?
Vũ La lắc đầu, lẳng lặng nhìn Quảng Hải Sơn đã đắc ý tới nỗi có chút phát cuồng.
Sau khi Quảng Hải Sơn cười to một trận, mới nói với mọi người:
- Ta nghĩ các vị cũng đều có thể nhìn ra, trận nhãn này căn bản chính là một bẫy rập.
Cửu Ân Đạo Nhân cũng hơi có nghiên cứu đối với trận pháp, trận nhãn của Vũ La chỉ ra này đích thật là một “bẫy rạp”. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Vũ đại nhân, hay là thôi đi, thuật nghiệp có chuyên công, chuyện phá trận cứ giao cho Hải Sơn huynh đi.
Không chỉ Cửu Ân Đạo Nhân, không ít người ở đây đều nhìn ra được, trận nhãn này tuyệt đối là một bẫy rập, hơn nữa là một bẫy rập nông cạn nhất, dễ dàng bị nhìn ra nhất.
Bản thân Vũ La cũng hiểu rất rõ.
Trận nhãn này chính là tầng thứ nhất của ba tầng trận pháp phản phệ mà lúc trước hắn nhìn ra.
Thế nhưng sau khi Vũ La trải qua một phen tính toán lại phát hiện, trận nhãn này mới là trận nhãn chân chính.
Chẳng qua chỉ không thể dựa theo trận nhãn bình thường mà xử lý đơn giản như vậy. Nếu xử lý đơn giản như vậy, đây chính là một cái bẫy. Nếu nghiên cứu thấu triệt toàn bộ rừng đá trận pháp, nơi này chính là lỗ hổng phá trận.
Mãi đến hiện tại Vũ La cũng chưa thể hiểu được, vì sao đại gia trận pháp như Quảng Hải Sơn lại bị bẫy rập tầng thứ ba đánh lừa. Cho dù là mình cũng có thể nhìn ra đạo lý trong đó.
Mà tên Quảng Hải Sơn này, tất cả hành vi lúc trước nhìn qua cũng không giống với người chỉ có hư danh.
Trên thực tế là một loại lý niệm tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ) của hắn.
Sau khi Vũ La sống lại đã không ngừng tiếp xúc các loại trận pháp thượng cổ, về sau lại gặp gỡ Vu Thiên Thọ trận pháp đệ nhất nhân của Trung Châu, tầm mắt về trận pháp của hắn tự nhiên cũng cao hơn. Hắn cảm thấy tạo nghệ trận pháp của mình không được, đó là vì hắn so sánh với đại gia trận pháp đứng đầu Trung Châu như Vu Thiên Thọ.