Bảy giờ sáng, A Minh gọi điện thoại tới, Chu Nghi Ninh đá Quý Đông Dương một cái, giọng rất khó chịu: “Ồn quá.”
Tối qua hai người hơi điên cuồng, Quý Đông Dương không kiềm chế được mà phóng túng cả đêm, lăn lộn suốt mấy tiếng đồng hồ nên bây giờ không ai ngủ đủ giấc.
Quý Đông Dương nhíu mày, lấy điện thoại, nhân tiện xem thời gian, lát nữa phải ra sân bay, anh tỉnh táo hơn nhiều, trả lời điện thoại bằng giọng trầm trầm: “Biết rồi.”
Cúp điện thoại, Quý Đông Dương co một chân dựa vào đầu giường chờ tỉnh ngủ, anh cúi đầu nhìn Chu Nghi Ninh, khom người xuống nói bên tai cô: “Chúng ta phải chuẩn bị ra sân bay rồi.”
Chu Nghi Ninh nằm bất động, Quý Đông Dương không nói gì nữa mà ôm cô dậy. Lúc này Chu Nghi Ninh mới mở mắt ra, mày nhíu hết cả lại, một lát lâu sau mới nói: “Vâng.”
Quý Đông Dương vén chăn lên đi vào phòng tắm.
Chu Nghi Ninh chăm chú nhìn lưng anh, trước kia cô từng thử rất nhiều phương thức để giải tỏa, chẳng hạn như đua xe, uống rượu, hút thuốc, bắn súng, học karate để đánh nhau, thậm chí nghiêm trọng nhất là tự làm mình bị thương.
Mấy năm đó, vô số lần cô nghĩ tới việc buông thả bản thân, Trương Hội đã khuyên cô: “Bây giờ cậu không được tỉnh táo, nếu ngày nào đó cậu khỏe lại, cậu sẽ hối hận.”
Nhớ tới sự kích thích đầy khoái cảm tối qua, cô nghĩ mình đã đắm chìm vào nó, thậm chí là nghiện nó rồi.
Quý Đông Dương khiến cô nghiện.
Quý Đông Dương ra khỏi phòng tắm, thấy cô vẫn đang ôm chăn ngồi ngẩn ngơ thì gọi cô: “Chu Nghi Ninh.”
Chu Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn anh, cười bẽn lẽn rồi vén chăn xuống giường.
Chân mềm nhũn, suýt nữa là ngã, cô nhíu mày nhìn anh, “Anh bế em đi.”
Quý Đông Dương đi tới bế cô vào phòng tắm.
Anh đặt cô xuống, vén mái tóc dài của cô, hôn lên trán cô, “Tắm đi, sẽ đỡ hơn đấy, vẫn còn thời gian.”
Lúc Chu Nghi Ninh tắm xong đi ra ngoài thì A Minh đã đợi ở phòng khách, Trương Nhiên đợi dưới bãi đỗ xe.
Cô không cần đem nhiều đồ lắm, về nhà thu xếp một tí là xong.
Chu Nghi Ninh không khóa cửa, lúc xoay người lại thì thấy Quý Đông Dương đứng ở phòng khách nhà cô từ bao giờ.
Cô cười với anh, đi qua chỗ anh: “Xong rồi.”
Quý Đông Dương mở khóa kéo ba lô trên lưng cô, trong đó đựng rất nhiều tiền, anh hỏi một câu mà tối qua chưa kịp hỏi, “Mang theo tiền mặt là vì chuyện đó hả?”
Chu Nghi Ninh gật đầu, đáp nhỏ.
Quý Đông Dương lấy mấy xấp tiền mặt ra ném lên sofa, “Thế này nhẹ hơn nhiều.”
Chu Nghi Ninh nhíu mày, không vui: “Bỏ vào cho em, em muốn đeo.”
Quý Đông Dương nhìn cô đăm đăm, mở ví tiền đưa cho cô một tấm thẻ, “Cầm lấy, thẻ này không giới hạn.”
Chu Nghi Ninh há hốc mồm, nhìn tấm thẻ trong tay anh, cô bật cười: “Đưa thẻ cho em làm gì? Tối qua làm anh sảng khoái nên bây giờ trả tiền cho em?”
Không ngoài dự đoán, Quý Đông Dương nhíu mày.
Quý Đông Dương không nói gì, nhét tấm thẻ vào tay cô, nói mật mã cho cô, “Đưa cho em thì em lấy đi.”
Chu Nghi Ninh vẫn cười, “Em cũng có thẻ, có tiền, chỉ là thói quen thôi.”
Lúc đó cô còn quá nhỏ, mặc dù không thích nhà họ Chu, không thích Chu Lợi Huy nhưng không thể phủ nhận cô cần Chu Lợi Huy nuôi mình. Khoảng thời gian đó Chu Lợi Huy cho cô rất nhiều tiền, đưa cô đủ loại thẻ, chưa bao giờ cô phải lo lắng tiền ăn ở chi tiêu, những khi thấy chán nản, cô sẽ đi quẹt thẻ của ông, vui cũng quẹt mà buồn cũng quẹt, những tấm thẻ đó chưa bao giờ hết tiền. Nhưng đến ngày xảy ra chuyện, thẻ bị khóa, tất cả các thẻ đều bị đóng băng.
Quý Đông Dương không cho cô cơ hội từ chối, anh xoay người đi ra khỏi nhà, “Tới giờ rồi, anh xuống trước đây.”
Chu Nghi Ninh nhìn cái thẻ trong tay rồi lại nhìn mấy xấp tiền trên sofa, hình như tấm thẻ mỏng manh này thực sự tạo cảm giác an toàn hơn mấy xấp giấy nặng trịch kia.
Cô ra khỏi nhà.
Trên sofa vẫn còn mấy xấp tiền.
Quý Đông Dương và A Minh đi trước cô, hai người lần lượt ra sân bay.
Đến thành phố S còn chưa tới buổi trưa, Chu Nghi Ninh về nhà, buổi trưa mới đến trường quay, tới nơi đúng lúc mọi người đang nghỉ trưa.
“Không biết Đông ca nói gì trong chương trình nhỉ, tò mò ghê.”
“Đúng đó, mặc dù ngày nào cũng gặp ở trường quay nhưng tớ vẫn thấy anh ấy rất kín đáo và thần bí, trừ những lúc quay phim và thảo luận với đạo diễn ra, bình thường anh ấy ít nói kinh khủng. À, hôm bữa tớ cãi nhau với bạn trai, lúc đứng khóc ở bồn rửa tay thì bị Đông ca nhìn thấy, tớ sợ đến mức quên luôn cả khóc.”
“Thế anh ấy có nói gì không?”
“Không nói gì hết. Với tính cách của Đông ca, nói gì mới là lạ.”
...
Chu Nghi Ninh ngồi trên ghế dựa sát tường vừa xem kịch bản vừa nghe hai cô gái ở bên kia vách tường bàn luận về Quý Đông Dương.
Chuyện như thế cũng thường xảy ra ở đoàn phim Triều đại thái bình, đi đâu cũng có thể nghe mấy cô gái bàn luận về anh. Lúc đó cô thấy Quý Đông Dương rất lạnh lùng và có phần giả tạo, nhưng thật ra đó là tính cách thực sự của anh, không quá dịu dàng, không quá thân thiết, cũng không nói những lời ngọt ngào. Nhưng ánh mắt của anh, hành động của anh lại khiến người ta xao lòng còn hơn cả lời nói.
***
Vệ Trung chỉ đạo cảnh quay giữa Chu Nghi Ninh và Lục Linh, “Chu Nghi Ninh, lát nữa cháu đẩy Lục Linh mạnh một chút, còn Lục Linh, lúc lùi về sau, cháu thuận thế ngã xuống luôn, cố gắng chân thật một chút.”
Lục Linh đóng vai Bành Di, là trợ lý của Lục Duyên Châu. Bành Di yêu thầm Lục Duyên Châu, tính tình cẩu thả, nhưng đó chỉ là bề ngoài, thực chất cô ta là người rất tinh vi, sau lưng Lục Duyên Châu, cô ta giở trò với rất nhiều phụ nữ có tình cảm với Lục Duyên Châu. Nhưng Bùi Diên thì khác, cô không giống với những người phụ nữ trước kia. Cô là bệnh nhân, Lục Duyên Châu đối xử rất khoan dung với bệnh nhân, nếu cô ta làm gì quá đáng, chắc chắn Lục Duyên Châu sẽ đuổi việc cô ta.
Lục Duyên Châu càng ngày càng quan tâm Bùi Diên, đến khi chứng kiến cảnh hai người hôn nhau, Bành Di không chịu nổi nữa.
Lục Linh suy nghĩ một chút rồi nhìn Chu Nghi Ninh: “Lát nữa cô cứ đẩy thật đi.”
Chu Nghi Ninh: “Cô không ngại chứ?”
Lục Linh: “Không sao đâu.”
Bắt đầu quay.
Bùi Diên bị kích động trước câu nói “Cô không xứng với anh ấy” của Bành Di, cô đột ngột đứng lên, tiến tới gần cô ta, ánh mắt lạnh lẽo của cô làm cô ta thấy hoảng sợ, sau đó, cô ta nói thêm những lời tổn thương cô. Cô ta quên mất rằng cô gái trước mặt là bệnh nhân mắc hội chứng rối loạn lưỡng cực(1), không thể chịu nổi kích thích.
(1) Rối loạn lưỡng cực: còn được biết đến với tên gọi bệnh hưng – trầm cảm, biểu hiện đặc trưng thường thấy của bệnh là sự thay đổi rõ rệt tâm trạng, cảm xúc, hành vi cũng như năng lực cá nhân.
Ngay lập tức, Bành Di bị đẩy mạnh, Bùi Diên từ trên cao cúi xuống nhìn cô ta đang ngã ngồi dưới sàn: “Cô càng không xứng.”
Vệ Trung nhìn máy quay, “Cắt, Lục Linh sao thế? Vẻ mặt không đúng.”
Mặt Lục Linh trắng bệch, “Đạo diễn, hình như cháu bị trẹo chân rồi.”
Chu Nghi Ninh mím môi, mày nhíu lại, khom người vừa định đỡ Lục Linh đứng lên vừa nhìn mắt cá chân của cô ấy.
Lục Linh lùi về sau, “Cô đừng đụng vào tôi.”
Tay Chu Nghi Ninh cứng đờ giữa không trung, sau đó từ từ thu tay lại, cô đứng thẳng dậy, nhìn cô ấy nói: “Tôi xin lỗi.”
Sắc mặt Lục Linh tái nhợt: “Không sao, sự cố thôi, là do tôi bất cẩn, lùi về sau nhanh quá.”
Vệ Trung đi tới hỏi thăm mấy câu, trợ lý của Lục Linh đem ghế tới cho cô ấy ngồi rồi mình cũng ngồi xổm xuống tháo giày cao gót của cô ấy ra, Lục Linh khẽ than một tiếng, trợ lý nói: “Bị sưng rồi, không biết có ảnh hưởng tới xương không.”
Vệ Trung thở dài, khoát tay: “Dừng ở đây thôi, đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Sau đó, Lục Linh được trợ lý đỡ ra ngoài.
Chu Nghi Ninh vẫn đứng ở chỗ cũ, trông cô rất bối rối.
Quý Đông Dương đứng ở ngoài xem cảnh quay từ nãy giờ thì bây giờ cũng tiến tới gần, anh cúi đầu nhìn cô: “Không sao đâu, lúc quay phim thường xảy ra sự cố lắm.”
Đến cả Quý Đông Dương cũng mở lời, Vệ Trung cười: “Đúng đó, không sao đâu, va chạm trong quá trình quay phim là chuyện bình thường, hồi quay Đen trắng, trong suốt ba tháng, không có chỗ nào trên người Quý Đông Dương mà không bị xây xát, mà không chỉ có mình cậu ấy đâu, những diễn viên khác cũng vậy.”
Chu Nghi Ninh lấy lại tinh thần, cười: “Cháu biết ạ, nhưng cháu sợ ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.”
Vệ Trung: “Thế hả, mà cháu nói cũng đúng, vậy thì chuẩn bị đi, chúng ta sẽ quay phần của cháu và Quý Đông Dương trước.”
Vệ Trung giải thích cảnh quay cho họ xong thì lập tức bắt đầu quay.
Cảnh hôn thứ hai của phim. Chỉ một lần là qua, ăn ý đến lạ.
Quay xong, ánh mắt Vệ Trung nhìn hai người như mang theo nét cười: “Tốt hơn lần trước nhiều.”
Chu Nghi Ninh nhìn đạo diễn, cô có cảm giác... hình như ông ấy đã nhận ra điều gì đó.
Cô đứng đối diện Quý Đông Dương, thưởng thức dư vị nụ hôn.
Lục Linh nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau đến trường quay.
Chu Nghi Ninh gặp cô ấy trong thang máy, thấy cô ấy đi cà nhắc thì hỏi: “Có sao không?”
Lục Linh lạnh nhạt đáp: “Không sao.”
Chu Nghi Ninh mím môi, không nói gì nữa.
Tới thứ năm, chương trình mà Quý Đông Dương tham gia phát sóng.
Chu Nghi Ninh đồng ý ăn cơm cùng Chu Lợi Huy nên không thể xem ti vi. Hai bố con đặt phòng ăn ở nhà hàng lần trước, Chu Lợi Huy nói với cô vài chuyện trong công ty, Chu Nghi Ninh không hứng thú nên chỉ cúi đầu ăn cơm, cũng không biết có đang nghe hay không.
Cuối cùng, Chu Lợi Huy lấy một túi văn kiện ra, lật giấy tờ: “Ninh Ninh, ký đi con.”
Chu Nghi Ninh đọc tờ giấy, là văn bản chuyển nhượng cổ phần công ty, cô đẩy lại cho ông: “Không cần đâu, bố vẫn nên giữ lại cho Chu Giai Huệ thì hơn.”
Chu Nghi Ninh không có hứng thú tranh giành tài sản với Chu Giai Huệ.
Chu Lợi Huy nhíu mày: “Cái này vốn dĩ là của con, Giai Huệ có rồi.”
Chu Nghi Ninh nhìn ông, không nói gì nữa mà ký tên, sau đó đưa cho ông: “Xong rồi đó.”
Chu Lợi Huy thở phào nhẹ nhõm, qua một lúc lâu mới nói: “Ninh Ninh, con có thể tha thứ cho bố chuyện năm đó không?”
Mặt Chu Nghi Ninh biến sắc, cô im lặng.
Năm đó gặp cướp mà thẻ bị khóa, tất cả đều do Chu Lợi Huy làm. Kể từ khi ra nước ngoài, cô không chịu trở về nhà họ Chu, khi đó Hạ Vân đã nói: “Mình cho nó nhiều tiền quá, ở nước ngoài nó quẹt thẻ mua sắm, chi tiêu thoải mái nên không muốn về đâu. Mình khóa thẻ của nó lại đi, không có tiền thì con bé tự khắc về thôi.”
Rồi Chu Giai Huệ nói vô mấy câu nữa, thế là Chu Lợi Huy thực sự khóa thẻ của cô.
Đó chính ngòi nổ châm lên cảm xúc vốn đã bị đè nén quá lâu của cô, không lâu sau, cô phát bệnh.
Lúc Chu Lợi Huy bay qua Anh, Tần Uyển đã cho ông một bạt tai.