Trong lúc Chu Nghi Ninh đợi đèn đỏ, điện thoại có thông báo từ weibo, cô nhìn lướt qua thì thấy có nhắc đến Quý Đông Dương.
Cô cầm điện thoại, mở tin tức. Là chương trình talkshow mà Quý Đông Dương đã tham gia, có tóm tắt và video kèm theo.
Đèn xanh, Chu Nghi Ninh đặt điện thoại xuống, đạp ga, trong đầu nghĩ về những gì mình vừa đọc.
Người dẫn chương trình: “Fans lo rằng anh đã bí mật kết hôn, anh có muốn nói gì về vấn đề này không?”
Quý Đông Dương: “Không có việc đó.”
Người dẫn chương trình: “Vậy anh có dự định kết hôn không? Khi kết hôn có thông báo không?”
Quý Đông Dương: “Có, còn thông báo hay không phải chờ xem tình hình lúc đó.”
Chu Nghi Ninh nhoẻn miệng cười, kết hôn? Với ai? Đã hỏi ý của cô chưa?
Đỗ xe xong, Chu Nghi Ninh không lên nhà ngay mà ngồi trong xe mở clip ra xem. Chỉ là clip ngắn được cắt ra từ chương trình, dài khoảng năm phút hai mươi sáu giây, tổng hợp những đoạn ấn tượng nhất.
Cuối cùng, người dẫn chương trình hỏi: “Chuyện bố mẹ của anh nghiện ngập đã bị lan truyền từ rất nhiều năm nay, anh có muốn nhân cơ hội này để đính chính không?”
Cả trường quay im thin thít, máy quay lia xuống dưới khán đài, vẻ mặt ai cũng tập trung, không khí vô cùng yên tĩnh.
Quý Đông Dương nâng mắt lên, cười bình thản: “Không cần đính chính.”
Câu trả lời quá lập lờ. Người dẫn chương trình thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng, cười nói: “Cũng đúng, nếu mỗi tin đồn đều cần đính chính thì làng giải trí mỗi ngày có bao nhiêu thông báo cho đủ.”
Quý Đông Dương vẫn thản nhiên như cũ, người dẫn chương trình chuyển đề tài, hỏi về cuộc sống cá nhân của anh.
Chu Nghi Ninh xem xong đoạn video rồi mở cửa xuống xe, vừa đi vừa đọc bình luận.
“Tốt quá, Đông ca chưa kết hôn, mị vẫn còn cơ hội!”
“Không kết hôn đâu có nghĩa là không hẹn hò. Hôm nào tung tin Đông ca có bạn gái chắc mị không biết phải phản ứng thế nào luôn quá.”
“MC cố ý đúng không? Chẳng phải chuyện bố mẹ anh ấy đã đính chính từ lâu rồi ư? Đông ca kín tiếng quá mà, nên chuyện từ tám trăm năm trước vẫn bị đào lên để nói cho có chuyện.”
“Không có lửa thì sao có khói? Nói thật là tớ rất sợ ngày nào đó đột ngột có tin gì đó kinh khủng lắm.”
...
Chu Nghi Ninh nhét điện thoại vào túi áo, hơi đâu mà quan tâm bố mẹ anh là người như thế nào, chỉ cần Quý Đông Dương là Quý Đông Dương là đủ rồi.
Đằng sau đột nhiên có người gọi cô.
Cô ta gọi: “Chị.”
Cửa thang máy mở ra, Chu Nghi Ninh đi vào, không thèm nhìn cô ta lấy một cái mà bấm nút đóng cửa thang máy lại. Chu Giai Huệ vội vàng chen vào, “Chu Nghi Ninh, tôi gọi chị mà sao chị không đáp?”
Chu Nghi Ninh lạnh lùng liếc cô ta, “Tôi không phải chị cô.”
Ở đây không có ai khác nên Chu Giai Huệ cũng không vờ vịt gọi cô là chị nữa, “Anh Ngôn Quân đi tìm cô đúng không? Có phải anh ấy đã nói gì với cô không?”
Kể từ hôm cô ta nói chuyện đó với Thẩm Ngôn Quân thì không gặp anh nữa, chỉ biết anh đi thành phố B, cô ta đoán chắc hẳn là anh đi tìm Chu Nghi Ninh. Cô ta gọi điện thoại nhưng anh không nghe máy, những tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy bể. Thẩm Ngôn Quân không hề đoái hoài gì tới cô ta.
Chu Nghi Ninh cười: “Tại sao tôi phải cho cô biết anh ấy nói gì với tôi?”
Chu Giai Huệ cứng họng, xét về độ nhanh mồm nhanh miệng thì ngay từ nhỏ cô ta đã không bằng Chu Nghi Ninh. Cô ta cố phản bác: “Chắc chắn là cô đã nói gì nên anh ấy mới không để ý tới tôi.”
Thang máy lên tới nơi, Chu Nghi Ninh bước ra ngoài, không thèm quan tâm tới cô ta.
Chu Giai Huệ cũng đi theo, khi thấy Chu Nghi Ninh mở cửa nhà, cô ta cũng muốn đi vào nhưng bị cô ngăn lại: “Đây là nhà tôi, tôi có cho cô vào không?”
Chu Giai Huệ: “Nhà này là do bố mua.”
Chu Nghi Ninh lạnh lùng nhìn cô ta, mấy giây sau, cô đi vào nhà, vẫn để cửa mở, cũng không thèm đoái hoài gì tới cô ta nữa. Trước kia cũng vậy, mỗi khi Chu Giai Huệ tìm cô gây chuyện, hoặc là cô sẽ để mặc cô ta, khi nào chán thì cô ta tự khắc bỏ đi, hoặc là cô sẽ đánh cô ta một trận, đến khi nào cô ta khóc lóc bỏ chạy mách bố mẹ mới thôi.
Chu Giai Huệ tin chắc Chu Nghi Ninh đã nói cái gì đó với Thẩm Ngôn Quân thì anh mới không để ý tới cô ta nữa. Hồi nhỏ cũng vậy, vì Chu Nghi Ninh nói không thích cô ta mà có đôi khi Thẩm Ngôn Quân sẽ né tránh cô ta. Cô ta thực sự không hiểu rốt cuộc Chu Nghi Ninh tốt ở điểm gì, từ bé đã kỳ quái, xấu tính, bạo lực, thỉnh thoảng mới ngoan ngoãn lấy lòng người khác. Qua bấy nhiêu năm mà không một ai nhận ra sự khác thường của chị ta, hóa ra chị ta mắc bệnh tâm thần, nhưng tại sao đến cả như thế mà Thẩm Ngôn Quân vẫn thích chị ta? Nghĩ thế, sắc mặt Chu Giai Huệ trở nên rất xấu.
Chu Nghi Ninh ngồi trên sofa gọt táo, nhìn cô ta: “Cô còn đứng ì ở đó làm gì? Thẩm Ngôn Quân không có ở đây đâu.”
Chu Giai Huệ nhìn cô chằm chằm, bỗng nói: “Anh Ngôn Quân biết bệnh của cô rồi, cho dù anh ấy có thích cô đến nhường nào đi nữa thì hai bác Thẩm sẽ không chấp nhận cô đâu.”
Toàn thân Chu Nghi Ninh cứng đờ, quả táo trong tay rơi xuống đất. Cô nhìn Chu Giai Huệ, ánh mắt ghim thẳng vào cô ta: “Ai nói cho cô biết?”
Trừ bạn bè ở Anh, Chu Lợi Huy và Tần Uyển ra, không một ai biết bệnh tình của cô. À đúng rồi, hôm trước sau khi ra khỏi thư phòng của Chu Lợi Huy, cô bắt gặp Chu Giai Huệ đứng ngoài cửa.
Chu Giai Huệ: “Cô nghĩ có thể giấu được chuyện đó ư? Bên Anh, cô ở chung nhà với đám les(1), uống rượu, hút thuốc, đi bar... Có mấy lần bố sang Anh rất lâu, thời gian đó tôi và mẹ rất khổ sở, bây giờ nghĩ lại mới biết hóa ra là bố đi xử lý mấy chuyện đó của cô. Nhưng mà cô cũng gan thật, dám diễn lại chính bản thân mình trong Khúc mắc, cô nói xem, nếu như người khác biết cô là bệnh nhân tâm thần...”
(1) Les: viết tắt của từ lesbian, có nghĩa là đồng tính nữ.
“Cút!”
Chu Nghi Ninh đứng bật dậy, nhìn Chu Giai Huệ bằng ánh mắt bình tĩnh, “Cút ra khỏi nhà tôi.”
Chu Giai Huệ ngừng nói, thấy Chu Nghi Ninh cầm con dao gọt trái cây từ từ tiến về phía mình, cô ta hoảng hốt: “Cô, cô định làm gì?”
Cô ta lùi về sau, sợ hãi nhìn chằm chằm con dao trong tay cô.
Chu Nghi Ninh nói một cách nhẹ nhàng: “Chẳng phải cô nói tôi là bệnh nhân tâm thần ư? Bệnh nhân tâm thần giết người không bị ngồi tù.”
Chu Giai Huệ hét toáng lên rồi chạy trối chết, vì chạy nhanh quá nên bị va vào cạnh tủ. Cô ta ngã xuống đất, sau đó vội vã đứng dậy, liếc thấy Chu Nghi Ninh vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cô ta mắng “Đồ điên” rồi bỏ chạy mất hút.
Chu Nghi Ninh nắm chặt con dao, đứng đó rất lâu, mãi tới khi điện thoại vang chuông.
Cô đi tới chỗ đặt điện thoại, nhìn thấy tên Quý Đông Dương, cô lập tức bỏ con dao xuống, lau tay rồi mới cầm điện thoại lên. Cô không nói gì, Quý Đông Dương nói: “Về chưa?”
“Rồi.” Cô đằng hắng rồi nói tiếp, “Anh đang ở đâu?”
Quý Đông Dương nhìn Lục Tiêu đang ngồi đối diện mình, “Anh ở bên ngoài, em ngủ sớm đi, tối mai phải quay cả đêm đấy.”
Chu Nghi Ninh đáp dạ, hai người nói thêm mấy câu rồi cúp máy.
Chỉ một lát sau, Chu Lợi Huy gọi điện tới, Chu Nghi Ninh không nghe máy, cô đoán ắt hẳn là chuyện của Chu Giai Huệ.
Chu Lợi Huy gọi mấy cú điện thoại nhưng không ai nghe máy, ông thấy bất an nên muốn đi tới nhà Chu Nghi Ninh xem sao nhưng bị Chu Giai Huệ cản lại: “Bố muốn đi gặp chị ta đúng không? Bố đừng đi, đáng sợ lắm, lỡ chị ta nổi điên đả thương bố thì biết làm sao?”
Chu Lợi Huy nghiêm mặt: “Sao con biết?”
Chu Giai Huệ cúi đầu: “Hôm trước con nghe bố và chị ta nói chuyện.”
Sau đó cô ta điều tra, không ngờ lại phát hiện ra chuyện như vậy, ban đầu cô ta cảm thấy khiếp sợ, nhưng sau đó lại thấy khinh thường.
Chu Lợi Huy im lặng một lát rồi lạnh giọng cảnh cáo: “Sau này không được nhắc tới chuyện này nữa, cũng không được nói lung tung với bên ngoài, nghe không?”
Chu Giai Huệ lớn tới ngần này, trừ lần vứt mèo của Chu Nghi Ninh ra, Chu Lợi Huy chưa bao giờ nói chuyện với cô ta bằng thái độ đó. Cô ta sửng sốt, Hạ Vân cũng không nhịn được nữa: “Nghi Ninh suýt dùng dao đả thương Huệ Huệ, sao mình lại mắng con? Chuyện này là lỗi của Nghi Ninh, không phải của con.”
Chu Lợi Huy liếc bà ta: “Nó không đi gây rối với Ninh Ninh thì có gặp chuyện gì không?”
Chu Giai Huệ: “Con không gây rối, con chỉ nói sự thật thôi!”
Chu Lợi Huy lạnh lùng nói: “Câm miệng! Không được loan tin chuyện này, cũng không được nhắc tới trước mặt Ninh Ninh.”
***
Tối đó, Chu Nghi Ninh không ngủ ngon giấc, lúc mơ lúc tỉnh, toàn thấy những cơn ác mộng, từng gương mặt lần lượt xuất hiện trước mắt cô: lạnh lùng, thương hại, khinh miệt, chán ghét. Sau đó, họ đều rời xa cô. Cuối cùng, cô mơ thấy cảnh tượng mình giơ súng về phía một người, đùng, máu loang lổ, chỗ nào cũng có máu.
Cô ngồi bật dậy, thở hổn hển, cả người toàn mồ hôi.
Khẩu súng đó là do Quý Đông Dương cho cô vào buổi tối hôm ấy. Cô luôn giữ bên người, không ngờ tới một ngày cô lại dùng nó để đả thương người khác. Cô không cố ý, chỉ tại hắn ta muốn xâm hại cô, cô không khống chế được nên mới nổ súng, nhưng không ai tin cô cả, họ nói cô là bệnh nhân tâm thần, vì không kiểm soát được tâm trạng nên mới bắn hắn ta.
Chu Nghi Ninh cực kỳ bướng bỉnh, cô chỉ muốn làm theo ý mình, nếu ai đó muốn ép cô làm gì, cô thà chết còn hơn.
Đúng vậy, lúc đó cô chính là con người như thế.
Cô không biết Chu Lợi Huy và Tần Uyển đã giải quyết chuyện đó ra sao, chắc hẳn là đã dùng rất nhiều tiền, bọn họ không bao giờ thiếu tiền. Sau này, không ai nhắc tới chuyện đó trước mặt cô nữa, cô cũng suýt quên rồi, cho đến khi Chu Giai Huệ nhắc nhở cô.
Cô dùng mấy năm mới có thể biến mình trở thành Chu Nghi Ninh của bây giờ. Cô thích mình bây giờ. Cô thích một Chu Nghi Ninh có Quý Đông Dương.
Cô thở hổn hển, mò lấy điện thoại xem giờ, bốn giờ rưỡi sáng.
Cô ôm chăn co người lại trên giường, nghĩ về quãng thời gian mình phát bệnh.
Cô đột ngột vén chăn lên, để chân trần đi tìm hòm thuốc mà Tần Uyển đã mang về, đôi tay run lẩy bẩy lấy thuốc cho vào miệng rồi nuốt xuống.
Cô dựa vào tường ngồi bệt dưới sàn, ngẩn ngơ nhìn mũi chân mình.
Không biết qua bao lâu, cô đứng dậy, mở tủ thay quần áo, vơ lấy chìa khóa xe trên bàn.
***
Năm giờ mười phút sáng, điện thoại của Quý Đông Dương reo chuông.
Anh bực bội lấy điện thoại, không lấy bịt mắt xuống, giọng khó chịu: “Ai đó?”
Đầu dây bên kia không nói gì, Quý Đông Dương tỉnh táo hơn đôi chút, anh tháo bịt mắt ra nhìn màn hình điện thoại, thấy thời gian, anh thoáng sửng sốt: “Sao thế?”
Rốt cuộc Chu Nghi Ninh cũng nói chuyện, giọng cô rất nhỏ: “Mở cửa.”
Quý Đông Dương nhận ra tâm trạng khác lạ của cô, trong chớp mắt anh hoàn toàn tỉnh táo. Anh lập tức vén chăn lên, đi nhanh ra mở cửa.
Cửa mở ra, Chu Nghi Ninh không nhào vào người anh ngay mà vẫn để điện thoại bên tai. Quý Đông Dương hạ tay xuống, màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi vẫn còn được kết nối.
Anh nhìn cô, môi mím chặt. Ngay sau đó, anh kéo cô vào lòng, một tay ôm eo cô, một tay đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc được anh ôm, Chu Nghi Ninh cảm thấy cả người như được bao phủ bởi cảm giác an toàn.
Quý Đông Dương vuốt tóc cô, giọng nói nhỏ nhẹ hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ: “Muộn lắm rồi, nhớ anh hả?”