Tiến Về Phía Nhau

Chương 63: Chương 63




Chu Nghi Ninh ôm eo anh, cọ nhẹ đầu vào lồng ngực anh, “Vâng, nhớ lắm.”

Quý Đông Dương không nói gì mà chỉ ôm chặt cô, khoảng một phút sau, anh ôm cô đi vào nhà.

Chu Nghi Ninh cởi áo khoác, đá tung giày rồi chui vào chăn, trong chăn vẫn còn hơi ấm của anh. Quý Đông Dương cũng nhanh chóng nằm xuống, ôm cô vào lòng, “Có thể ngủ thêm một tiếng nữa.”

Chu Nghi Ninh nghiêng người ôm anh, “Không muốn ngủ.”

Quý Đông Dương vuốt mái tóc dài của cô, im lặng hồi lâu, sau đó tắt đèn, cúi đầu hôn cô. Lúc đầu cả người Chu Nghi Ninh cứng đờ, sau khi dần dần trấn tĩnh lại, cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh. Cô ngoan ngoãn hơn những lần trước rất nhiều, nằm im để cho anh cởi quần áo của cô, hôn lên cơ thể cô. Cho đến khi ngón tay của anh thăm dò vào trong, người cô khẽ run rẩy, sau đó như sực tỉnh, cô bắt đầu trở nên sốt ruột, vội vàng cởi quần áo của anh, nhưng cởi mãi mà không được, cô thở hổn hển vì sốt ruột.

Quý Đông Dương có cảm giác như mình sắp bị cô giày vò đến chết, anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cô muốn giấu thì anh sẽ không hỏi. Chu Nghi Ninh không cởi được quần áo của anh, cô sốt ruột đến đỏ cả mắt, anh nâng người dậy, cởi quần áo của mình, sau đó giữ chặt tay cô ở bên gối, cúi đầu hôn lên môi, lên cằm, lên xương quai xanh của cô...

Trong cơn xúc cảm hỗn loạn, khi anh đột nhiên xông vào, với cô, đó là cảm giác đau đớn và kích thích vô hạn. Chu Nghi Ninh há to miệng, thở dốc liên hồi, ngón chân co lại. Quý Đông Dương nhìn cô, anh nâng mặt cô lên, trao cho cô nụ hôn chậm rãi, cho đến khi cô nhắm mắt lại, anh mới bắt đầu cử động.

Khi kết thúc, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.

A Minh gõ cửa, gọi Quý Đông Dương: “Đông ca, phải dậy rồi.”

Quý Đông Dương vẫn còn ở bên trong Chu Nghi Ninh, anh từ từ rút ra rồi nằm xuống bên cạnh cô. A Minh không nghe thấy tiếng trả lời thì gọi điện thoại, Quý Đông Dương bắt máy, giọng nói còn trầm khàn hơn bao giờ hết: “Biết rồi.”

A Minh nghe thấy giọng anh thì hết hồn, nhưng chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã ngắt máy.

Quý Đông Dương bật đèn. Mặt Chu Nghi Ninh đỏ ửng, cô vẫn còn trong cơn khoái cảm, cả người mềm oặt, đôi mắt lấp lánh nước mơ màng, qua một lát lâu sau, ánh mắt cô mới dần tỉnh táo, cô nhìn anh, rúc đầu vào lồng ngực anh, nói: “Phải làm sao đây, cai không nổi.”

“Hửm?”

“Cảm giác này nè, cảm giác mà anh cho em ấy, em nghiện mất rồi.”

Anh hiểu ý cô, đưa tay vuốt tóc cô, cúi đầu nói: “Tốt lắm.”

***

A Minh đợi gần nửa tiếng, Quý Đông Dương mới mở cửa, lúc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đằng sau Quý Đông Dương, A Minh suýt chết vì sợ, “Đông ca...”

Không cần hỏi cũng biết tối qua Chu Nghi Ninh ở trong phòng Đông ca.

Từ lúc gia nhập đoàn phim, đây là lần đầu tiên. Giờ này có người đi lại rồi, làm sao để Chu Nghi Ninh đi ra ngoài đây?

Hơn nữa anh ta có dự cảm xấu, tác phong của cô gái Chu Nghi Ninh này là nếu lần đầu tiên được như ý muốn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba... Quan trọng nhất là ngay ở lần đầu tiên, Đông ca đã dung túng cho cô ấy.

Dưới sự che giấu của Quý Đông Dương và A Minh, Chu Nghi Ninh đi ra khỏi phòng anh, lúc đứng đợi thang máy thì đụng phải Vệ Trung, phó đạo diễn cùng mấy người trợ lý. Phó đạo diễn ngạc nhiên: “Nghi Ninh, sao em lại ở đây?”

Đúng lúc này, Trương Nhiên từ đâu chạy tới, vội vàng nói: “Em ấy tới tìm em, hôm qua em cầm nhầm điện thoại của em ấy nên bây giờ đến lấy.”

Chu Nghi Ninh nhìn Trương Nhiên một cái rồi gật đầu: “Vâng, không có điện thoại thấy khó chịu lắm.”

Phó đạo diễn cũng cười đồng ý: “Đúng là không thể thiếu điện thoại được.”

Nhưng mà cũng không đúng, Trương Nhiên mới là trợ lý, tại sao Chu Nghi Ninh phải tới đây lấy điện thoại?

Chu Nghi Ninh cười: “Em mời mọi người ăn sáng nhé, gần đây có một nhà hàng Hồng Kông ngon lắm. Em khá thích ăn ở đó, tới đây lấy điện thoại chỉ là cái cớ thôi, ăn sáng ở nhà hàng đó mới là mục đích thực sự.”

Vệ Trung cười: “Được thôi, vẫn còn sớm.”

Đúng lúc này, Quý Đông Dương và A Minh cũng đi ra, Chu Nghi Ninh quay đầu lại, cười tươi rói: “Chào buổi sáng Đông ca.”

Quý Đông Dương không thể hiện thái độ gì: “Chào buổi sáng.”

A Minh và Trương Nhiên liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy không biết nên nói gì, kỹ năng diễn xuất của hai người họ siêu thật.

Tốp người kéo nhau đi ăn sáng, nhà hàng Hồng Kông không đông khách lắm, chỉ có lác đác vài người, nhân viên phục vụ thấy hai diễn viên đi vào nhà hàng, trong đó có một người vừa lên hot search vào tối qua là Quý Đông Dương, thì kích động đến ngẩn người, mãi đến khi Chu Nghi Ninh gọi to, nhân viên mới đưa thực đơn cho họ.

Có người đến xin chữ ký, Quý Đông Dương vui vẻ đồng ý.

Gần đến giờ cao điểm buổi sáng, Quý Đông Dương đi trước, bỏ lại đám người Chu Nghi Ninh, Vệ Trung và phó đạo diễn. Chu Nghi Ninh cảm thán: “Nổi tiếng phiền phức thế đấy.”

Vệ Trung cười: “Đợi đến khi bộ phim này được chiếu, cháu cũng sẽ gặp tình huống như thế này thôi.”

Chu Nghi Ninh nghĩ ngợi nhưng vẫn không tưởng tượng ra nổi cảnh fans đuổi theo xin chữ ký, đòi chụp ảnh chung với mình nên cô lắc đầu.

Vệ Trung rất tự tin với tác phẩm của mình, “Tin chú đi, nữ chính của phim Khúc mắc chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

Và còn là sự nổi tiếng mà không ai có thể thay thế. Từ ngày mở máy đến bây giờ, càng lúc càng thấy Chu Nghi Ninh sinh ra để đóng vai này. Bao nhiêu năm làm đạo diễn, những người tạo cho ông cảm giác đó, trừ Quý Đông Dương với phim Đen trắng vào năm năm trước, thì cũng chỉ có một mình Chu Nghi Ninh.

Hai đứa trẻ này cũng rất xứng đôi.

Trong thời gian nghỉ ngơi vào buổi chiều, Chu Nghi Ninh buồn ngủ không chịu nổi, cả đêm không ngủ ngon, cộng thêm hồi sáng cuồng nhiệt quá nên bây giờ rất mệt.

Trương Nhiên tới chỗ A Minh lấy ly cà phê, Chu Nghi Ninh uống xong lại bắt đầu quay tiếp.

Buổi tối vào tháng hai trời rất lạnh, Chu Nghi Ninh đứng ở một bên, ăn mặc mỏng manh, cả người cứng đờ vì lạnh.

Đúng lúc đó, trên weibo có hot search, nội dung là phân tích câu nói “Không cần đính chính” của Quý Đông Dương vào tối qua. Người viết nói đây là chiến lược truyền thông của Thời Quang, biết không thể mãi giấu giếm chuyện bố mẹ Quý Đông Dương nghiện ngập nên mới cho anh tham gia chương trình này, câu “Không cần đính chính” cũng không phải có ý không cần thiết làm sáng tỏ như khán giả nghĩ mà đó là sự thật nên không cần phải đính chính, cho dù có muốn đính chính cũng không được...

Sau đó là một đoạn dài phân tích tình trạng mấy năm gần đây của Quý Đông Dương, luận cứ rất thuyết phục.

Dương Huân đọc bài viết, hỏng rồi, biết ngay là có người sẽ mổ xẻ vào câu trả lời của Quý Đông Dương mà.

Bộ phận truyền thông họp suốt đêm, cuối cùng ông chủ của Thời Quang là Thời Vực cũng nói: “Quý Đông Dương trả lời tốt lắm, tôi nghĩ bộ phim sẽ được công chiếu trước lễ trao giải vào tháng sáu, đó cũng là lúc tin tức sẽ được xác thực, đối thủ đang chờ đợi thời cơ, điều đó có nghĩa là chúng ta cũng có thời gian để chuẩn bị.”

Dương Huân nhíu mày, vẫn rất lo lắng, “Hy vọng là thế.”

Quý Đông Dương là diễn viên giỏi hiếm có, hy vọng chuyện này có thể trôi qua êm đẹp.

Theo bình luận của cư dân mạng, có nhiều người tin tưởng bài viết, vì ai cũng hiểu đạo lý không có lửa thì sao có khói.

Trong một đêm, weibo của Quý Đông Dương tăng thêm mấy trăm ngàn bình luận, có người ủng hộ anh, nói tin tưởng anh, cũng có người mắng anh, cái gì cũng đều có đủ.

Bình thường Quý Đông Dương rất ít khi xem weibo và các tin tức giải trí, vì dù anh không xem thì Dương Huân và A Minh cũng tự nói với anh. Trong thời gian nghỉ ngơi, A Minh truyền những lời mà Dương Huân đã nói qua điện thoại cho Quý Đông Dương, anh nghe xong chỉ nói, “Biết rồi.”

A Minh vô cùng lo lắng, “Đông ca.”

Quý Đông Dương: “Ừ.”

A Minh nhìn về phía Chu Nghi Ninh, hạ giọng: “Sau này hai người đừng hẹn hò ở khách sạn nữa, trong khách sạn có tất cả nhân viên của đoàn phim, lỡ như bị bắt gặp thì khó giải thích lắm.”

Quý Đông Dương nhìn anh ta, không nói gì.

Anh nhìn Chu Nghi Ninh đang ôm túi giữ ấm ở gần đó, cô hắt hơi mấy cái liên tục, mắt dâng nước, bỗng nhiên nhìn về phía anh.

Chu Nghi Ninh chớp mắt mấy cái, cúi đầu lấy điện thoại ra.

Chỉ một lát sau, điện thoại Quý Đông Dương vang lên chuông báo tin nhắn.

A Minh đưa điện thoại, Quý Đông Dương mở tin nhắn.

“Mệt chết mất, tại anh cả đó.”

“...”

Quý Đông Dương ngước nhìn cô, nhét điện thoại vào túi quần, nói với A Minh: “Đi mua hai ly cà phê.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.