Mười mấy phút sau, Chu Nghi Ninh bưng ly cà phê, cô ngẩng đầu nhìn anh, con gái than mệt với anh, vậy là anh mua cà phê cho người ta, hay ghê cơ. Chả lãng mạn gì cả.
Thực sự Quý Đông Dương không biết nên nói gì, anh không thể bảo đảm sau này sẽ không mệt thế nữa, với cả anh biết là cô thích.
Dư Viễn Hàng nhìn thấy Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh bưng hai ly cà phê giống hệt nhau thì trêu: “Đông ca chỉ mời nữ chính của chúng ta uống cà phê thôi à, không có phần của bọn em ư?”
Quý Đông Dương cười: “Có.”
A Minh vội nói: “Đông ca mời mọi người ăn khuya, đã đặt xong xuôi rồi, tối nay sẽ giao hàng.”
A Minh nói to để mọi người đều nghe thấy, trong chớp mắt, trường quay trở nên rộn rã, “Hay quá.”
Ăn khuya xong lại tiếp tục làm việc, tinh thần của Chu Nghi Ninh tốt hơn nhiều, quay đến bốn giờ sáng mới xong, mắt cô đỏ quạch. Cô lấy cớ mệt quá nên không về nhà mà ở lại thuê phòng khách sạn.
Đợi rất lâu, cô lặng lẽ đi tới phòng Quý Đông Dương.
Quý Đông Dương vừa mở cửa, cô lập tức chui vào.
Chu Nghi Ninh cởi áo khoác, bên trong là chiếc váy ngủ được cột lên eo, bên dưới cô mặc quần jean. Cô cởi quần jean ra, cơ thể trắng nõn mềm mại chui vào lòng anh, tay chân quấn lấy anh, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Lại được ngủ với anh rồi. Anh có thấy chúng ta giống trộm không?”
Quý Đông Dương nhíu mày, anh không thích cách so sánh này, “Không giống.”
“Lén lén lút lút mà không giống hả? Em thấy rất giống.”
“Em muốn công khai không?” Anh đột ngột hỏi.
“Không, không muốn tí nào.”
Đối với cô, bây giờ rất tốt. Tình cảm là chuyện của hai người, cô không muốn bị người khác bàn tán, hơn nữa nếu Chu Giai Huệ biết cô và Quý Đông Dương yêu nhau, chắc chắn cô ta sẽ làm loạn. Nhưng bọn họ là người của công chúng, không thể giấu giếm mãi được, thôi, giấu được bao lâu hay bấy lâu.
Quý Đông Dương xoa đầu cô, định nói gì đó nhưng khi cúi đầu thì thấy cô đã nhắm mắt, hình như ngủ rồi.
Chu Nghi Ninh ngủ khá lộn xộn, cô thích gác chân lên người anh, đôi khi còn cọ trúng chỗ đó. Tuy cũng mệt vì phải quay phim cả đêm, nhưng lại dễ dàng bị cô khơi dậy ham muốn, phải dùng toàn bộ sức lực Quý Đông Dương mới có thể đè nén sự xúc động của mình.
Phim đã quay được một nửa, tiến độ ngày càng nhanh.
Hai người chỉ ngủ khoảng bốn, năm tiếng đã phải dậy đến trường quay, Chu Nghi Ninh lại lén lút chạy ra khỏi phòng Quý Đông Dương.
Ngày 23, Chu Nghi Ninh về thành phố B quay quảng cáo cho thương hiệu mỹ phẩm Z.
Triều đại thái bình đã phát sóng gần hết, Ninh phi ác độc đến mức ngày nào cũng có người vào weibo mắng cô, hôm qua “Ninh phi” lên hot search, thế là hôm nay bình luận trên weibo tăng gấp đôi so với ngày thường, tất nhiên cũng có người khen cô diễn tốt, diễn rất đạt vai Ninh phi độc ác.
Weibo của Chu Nghi Ninh đều do Vạn Vi xử lý, bình thường cô không ngó ngàng tới nó mà chỉ lướt weibo cá nhân của mình, còn weibo chính thức đều do Vạn Vi đăng bài, ngoài ra cô rất hiếm khi chủ động đăng bài hay tương tác với fans. Chỉ mới đây đã lên tới hơn một triệu fans, có khi là do Vạn Vi mua nick ảo cũng nên.
Kéo vali ra sân bay, Chu Nghi Ninh thấy Vạn Vi đến đón thì đi về phía chị.
Vạn Vi cũng đi về phía cô, “Đi chậm thôi, có phóng viên đấy.”
Chu Nghi Ninh sửng sốt, quay đầu nhìn xung quanh rồi bĩnh tĩnh nhìn thẳng, “Đi thôi.”
Vạn Vi gật đầu, nhắc nhở: “Nếu đã bị chụp rồi thì đi chậm cho người ta chụp, kẻo xấu.”
Chu Nghi Ninh: “Liệu em có chiếm nổi một góc nhỏ của trang báo không?”
Vạn Vi: “Tuy có lên cũng chỉ là lên báo nhỏ, nhưng một tháng nữa Khúc mắc sẽ đóng máy, lúc đó tin tức về bộ phim sẽ dồn dập. Diễn viên nữ sợ nhất cái gì? Đó là bị chụp ảnh xấu, không tốt chút nào, nhưng mà được cái là hôm nay em mặc đẹp đấy.”
Gu thẩm mỹ của Chu Nghi Ninh rất tốt, Vạn Vi suy nghĩ có nên để xây dựng hình tượng thời trang sân bay cho cô không.
Chu Nghi Ninh không nghĩ nhiều, thật ra bây giờ cô vẫn chưa quen với việc cuộc sống cá nhân bị phơi bày, cô không thích đi đâu cũng bị chụp ảnh.
Trên đường đi, Vạn Vi nói: “Hôm nay chỉ chụp hình thôi, cũng có Thẩm Thanh ở đó nữa. Lần trước hai người tranh vai nữ chính, Thẩm Thanh không giành được nên chắc chắn không phục, em là người mới, nếu lát nữa cô ta gây khó dễ với em thì em cố nhịn môt chút, không nhịn được cũng phải nhịn.”
Thẩm Thanh cũng là người đại diện cho nhãn hiệu mỹ phẩm Z. Chu Nghi Ninh chẳng những giành được vai nữ chính mà còn lấy được quyền đại diện nhãn hiệu ngang hàng nên chắc hẳn Thẩm Thanh rất khó chịu. Vạn Vi nói tiếp: “Chủ yếu nhất là do cô ta thích Quý Đông Dương.”
Từ lúc nói chuyện, thái độ của Chu Nghi Ninh luôn lạnh nhạt, nhưng khi nghe đến câu này thì cô ngồi thẳng dậy, nhìn Vạn Vi: “Thẩm Thanh thích Quý Đông Dương?”
“Hai người là nam nữ chính phim Đen trắng, hồi đó có tin đồn hai người họ hẹn hò, nhưng sau đó vì scandal về bố mẹ mà Quý Đông Dương ra nước ngoài một năm. Vốn dĩ sự nghiệp của hai người sẽ cùng phất lên, nhưng scandal kia ảnh hưởng rất nhiều tới Quý Đông Dương, chỉ cần nhìn vào việc anh ấy ra nước ngoài tới một năm cũng đủ hiểu mức độ nghiêm trọng đến đâu. Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Thanh luôn tránh nhắc tới Quý Đông Dương. Cụ thể thế nào thì chỉ có hai người họ biết, chuyện này em phải hỏi Quý Đông Dương.”
Chu Nghi Ninh cắn môi, ý của Vạn Vi là lúc nổ ra scandal của Quý Đông Dương, Thẩm Thanh sợ bị liên lụy nên đã tìm cách tránh xa, có lẽ hai người họ thực sự từng có gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước thực tế. Vạn Vi đang muốn cảnh tỉnh cô?
Chu Nghi Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, cười: “Chẳng có gì đáng để hỏi cả, Thẩm Thanh không xứng với Quý Đông Dương.”
Có những thứ nếu đã bỏ lỡ thì sẽ mãi bỏ lỡ.
Nếu Thẩm Thanh hối hận, muốn cướp anh thì cứ nằm mơ đi.
Vạn Vi thoáng sửng sốt: “Xem ra em đã hiểu rõ rồi.”
Chu Nghi Ninh cúi đầu cười, không nói gì.
Cô biết phân biệt mọi chuyện, Quý Đông Dương là Quý Đông Dương, bố mẹ anh là người như thế nào thì có liên quan gì tới anh? Scandal thì sao chứ, cô không quan tâm.
Lúc hai người tới nơi, Thẩm Thanh đang chụp ảnh, thợ trang điểm thấy Chu Nghi Ninh thì vội nói: “Nghi Ninh, đi theo tôi thay quần áo trước đã.”
Theo lịch là Thẩm Thanh chụp xong sẽ tới lượt cô.
Chu Nghi Ninh thay xong quần áo, thợ trang điểm tên Ken trang điểm cho cô, anh ta véo mặt cô: “Da mịn quá, tôi thích mấy cô gái trẻ như này nhất nè, mịn cứ như véo được ra nước í.”
Đằng sau truyền đến giọng khàn của Thẩm Thanh: “Ý của Ken là tôi già rồi nên da xấu chứ gì?”
Mặt Ken cứng đờ, vội cười, nói đùa: “Nào có, chị là nữ thần trong lòng mọi người, là quy chuẩn của nữ thần đấy.”
Thẩm Thanh cười, nhìn Chu Nghi Ninh: “Nhưng mà đúng là không bằng mấy cô gái trẻ thật.”
Chu Nghi Ninh hiểu cô ta đang nói đến chuyện nữ chính phim Khúc mắc, cô bình thản cười với cô ta: “Em chỉ là người mới, sao dám so sánh với chị Thanh đã từng diễn không biết bao nhiêu vai chính chứ.”
Gương mặt Thẩm Thanh khẽ biến sắc, nói: “Lúc mới vào nghề chị không được may mắn như em, nhưng được cái là cũng biết chịu khổ.”
Chu Nghi Ninh mím môi, không nói gì nữa.
Thẩm Thanh đã chụp xong một bộ quần áo, cô ta đi vào phòng hóa trang khác để trang điểm lại và thay đổi tạo hình.
Chu Nghi Ninh cười với Ken, Ken nhún vai xòe tay, tỏ ý không sao.
Đợi Thẩm Thanh quay xong đã tới xế chiều.
Chu Nghi Ninh ăn trưa xong mới bắt đầu chụp, tới bảy, tám giờ tối mới kết thúc, vẫn chưa ăn tối. Ăn tối với Vạn Vi xong, Chu Nghi Ninh sợ bị phóng viên theo dõi nên không về nhà mà tới nhà họ Tần ngủ nhờ một đêm.
Ngày thứ ba, hoàn tất việc quay quảng cáo, chiều đó cô lập tức bay về thành phố S.
Tới trường quay, cả Lục Tiêu và Thẩm Ngôn Quân đều có mặt. Chu Nghi Ninh nhìn Thẩm Ngôn Quân, từ lần ở sân bay, đã lâu rồi hai người không gặp nhau, cũng không gọi điện thoại, chắc là vì Chu Giai Huệ đã nói cho Thẩm Ngôn Quân biết bệnh tình của cô.
Chu Nghi Ninh nhớ tới cái ôm đột ngột và câu “Anh xin lỗi” của anh, lúc đó cô không hiểu gì cả, nhưng bây giờ mọi thứ quá rõ ràng.
Thẩm Ngôn Quân nhìn cô, cười khẽ, đi về phía cô, “Bây giờ rảnh không?”
Chu Nghi Ninh gật đầu: “Nửa tiếng.”
Thẩm Ngôn Quân cười: “Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”
Chu Nghi Ninh chỉ về một góc vắng người, “Qua bên kia nói.”
Thẩm Ngôn Quân gật đầu: “Ừ.”
Vừa đến chỗ đó, Chu Nghi Ninh liền nói trước, “Anh không cần áy náy đâu, đó là chuyện của riêng em, bệnh của em cũng không phải do anh gây ra, vì thế anh đừng thấy có lỗi với em.”
Thẩm Ngôn Quân không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, anh thoáng sửng sốt một chút rồi mới nói: “Lúc đó anh là người thân thiết với em nhất, nhưng ngay đến anh cũng không nhận ra thì đừng nói tới người khác. Anh cũng biết những chuyện đã xảy ra với em ở Anh, nhưng...”
Anh dừng lại, cười mỉa mai: “Anh thích em, nhưng có lẽ anh chưa từng dành cho em sự quan tâm mà em cần.”
Nếu anh phát hiện ra bệnh của cô sớm, có lẽ kết cục của hai người sẽ không như bây giờ.
“Em biết không phải chỉ là áy náy thôi mà.”
Trên hết là nỗi xót xa và hối hận.
Chu Nghi Ninh nhìn anh: “Thế cũng không cần, anh nhìn xem em có sao không? Em rất khỏe.”
***
Quý Đông Dương kết thúc cảnh quay, Lục Tiêu nhìn anh rồi hất cằm về phía Chu Nghi Ninh.
Quý Đông Dương nhìn theo ánh mắt của của bạn mình, Chu Nghi Ninh và Thẩm Ngôn Quân đều quay lưng về phía anh, hai người đứng trước cửa sổ sát đất, một cao một thấp, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngôn Quân, hình ảnh đó có hơi ngứa mắt.
Lục Tiêu đi tới chỗ anh, chậc lưỡi nói nhỏ: “Không có tớ thì cũng có người khác, xem ra góc tường của cậu không vững chút nào.”
Quý Đông Dương chống khuỷu tay lên quầy bar, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Lục Tiêu: “Tớ đâu có nghĩ nhiều, xem ánh mắt của Thẩm Ngôn Quân dành cho Chu Nghi Ninh kìa, vừa nhìn đã nhận ra đó là ánh mắt của đàn ông dành cho phụ nữ, đừng nói là cậu không nhận ra đó nhé.”
Quý Đông Dương nói: “Ý tớ là góc tường nhà tớ rất vững, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Lục Tiêu: “...”
Bình thường Quý Đông Dương khiêm tốn thì khiêm tốn thật đấy, nhưng đến khi tự cao thì Lục Tiêu chỉ muốn đấm thằng bạn thôi.
“Được thôi, không đào được thì tốt.”
Quý Đông Dương nhận ly nước do A Minh đưa tới, giọng rất nhỏ, rất lạnh nhạt: “Bố tớ thế nào rồi?”
Lục Tiêu xòe tay: “Còn thế nào nữa, làm loạn cả ngày, vừa nhắc tới cậu là mắng xối xả, đừng để ông ta ra ngoài, loại người đó ghim thù ghê lắm, lỡ như bị mất lý trí, không biết sẽ gây ra những chuyện gì nữa, có khi còn gài bẫy cậu cũng nên. Tớ rất chi là nghi ngờ cậu có phải con ruột của họ hay không.”
Quý Đông Dương nhếch mép đầy mỉa mai, không nói gì.
Lục Tiêu cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện đó, “Cậu đừng quan tâm, chuyện này đã có tớ lo rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
“Ngừng, muốn cảm ơn thì tớ phải cảm ơn cậu một vạn lần mất.”
“...”