Tần Uyển đi vào nhà đúng lúc Quý Đông Dương đang bưng món sườn dọn ra bàn, khi mắt hai người chạm nhau, Tần Uyển sửng sốt nhìn về phía Chu Nghi Ninh.
Chu Nghi Ninh nói: “Mẹ, đây là Quý Đông Dương.”
Tần Uyển nhíu mày: “Tất nhiên mẹ biết cậu ấy là Quý Đông Dương.”
Sau khi xuống máy bay, Tần Uyển liền tới nhà họ Chu, bà vẫn chưa biết quan hệ của Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương, nhưng nhìn tình hình này thì cũng không cần hỏi vì sao anh lại ở đây nữa. Có điều bà thực sự bất ngờ khi con gái mình hẹn hò với anh.
Quý Đông Dương cũng thoáng ngỡ ngàng, anh không ngờ mẹ của Chu Nghi Ninh lại là nhiếp ảnh gia Joey, anh lớn hơn Chu Nghi Ninh mười tuổi, Tần Uyển không lớn hơn anh bao nhiêu, cộng thêm trông bà còn rất trẻ nên anh khó lòng mà mở miệng gọi “cô” được. Anh nhìn về phía Chu Nghi Ninh, nhận ra cô rất giống mẹ, sao lúc trước anh không nghĩ tới nhỉ? Ngập ngừng một lát, anh nói: “Xin chào Joey.”
Chu Nghi Ninh nhìn hai người: “Hai người quen nhau?”
Quý Đông Dương: “Ừ, lúc trước qua Anh chụp quảng cáo, nhiếp ảnh gia là Joey, bọn anh đã hợp tác mấy lần rồi.”
Chu Nghi Ninh cũng nhớ ra chuyện anh sang Anh chụp quảng cáo lần trước, cô quay sang nhìn Tần Uyển. Tần Uyển bỏ hành lý xuống, đi tới nhìn bàn ăn, “Thức ăn bình thường quá.”
Chu Nghi Ninh hừ nhẹ: “Mẹ có thể ra tiệm ăn.”
Quý Đông Dương nói: “Còn rau nữa, cô ngồi xuống trước chờ một lát ạ.”
Tần Uyển xụ mặt: “Cậu cứ gọi tôi là Joey thôi.”
Quý Đông Dương cười, nói: “Cô là mẹ của Chu Nghi Ninh, gọi Joey e không phải phép.”
Tần Uyển: “...”
Chu Nghi Ninh cười, “Con đi xới cơm.”
Quý Đông Dương vào bếp xào rau, Chu Nghi Ninh bưng cơm ra, Tần Uyển gọi cô, “Con theo mẹ qua đây.”
Chu Nghi Ninh biết bà có chuyện cần nói nên ngoan ngoãn đi theo.
Tần Uyển ra phòng khách, nhìn tủ rượu trống rỗng, không khí còn vương mùi rượu, bà đứng trước cửa sổ hút thuốc, cách nhả khói cực kỳ tao nhã, hút được nửa điếu, bà mới quay lại nhìn Chu Nghi Ninh, nói: “Cậu ấy lớn hơn con mười tuổi.”
Chu Nghi Ninh không nói gì, Tần Uyển nói tiếp: “Chuyện nhà cậu ấy đã bị tung tin từ lâu, không có lửa làm sao có khói? Gia cảnh cậu ấy không tốt, con đừng hẹn hò cậu ấy nữa, hai đứa không hợp nhau.”
Chu Nghi Ninh cười khẽ: “Vậy thì sao? Con yêu anh ấy.”
Tần Uyển nhìn Chu Nghi Ninh, lần đầu tiên bà hợp tác cùng Quý Đông Dương là vào tám năm trước, dưới góc độ của nhiếp ảnh gia, ngoại hình và vóc dáng của anh rất hoàn hảo, nhưng quá lạnh lùng, bà thực sự thấy anh không hợp với Chu Nghi Ninh.
“Không tìm cái bật lửa đó nữa hả? Con quên anh ta rồi?”
Lúc mới phát bệnh, Chu Nghi Ninh điên cuồng sưu tầm bật lửa, có nhiều chuyện cô không nói với bà nhưng sẽ nói với Mike, sau đó bà sẽ thông qua Mike để tìm hiểu con gái mình.
“Chính là anh ấy.”
Tần Uyển buông tay xuống, ngạc nhiên: “Con nói chàng trai bật lửa chính là Quý Đông Dương?”
Quý Đông Dương đã bê rau ra, anh đứng bên bàn nhìn về hướng này. Chu Nghi Ninh cười với anh, “Là anh ấy.”
Tần Uyển đã hiểu ra, không nói gì nữa mà dập tắt thuốc: “Tối qua có uống thuốc không?”
Chu Nghi Ninh: “Có.”
Tần Uyển xoay người đi về phía bàn ăn, “Ăn cơm trước đã, mẹ đói rồi.”
Quý Đông Dương vừa dọn bát đũa ra thì hai mẹ con đi tới bàn, ba người cùng ngồi ăn cơm, trong lúc ăn rất ít nói chuyện. Cơm nước xong, Quý Đông Dương dọn bàn ăn, Chu Nghi Ninh đi vào phòng ngủ gọi điện cho Alice.
Chu Giai Huệ tung hình Trương Hội và Alice lên mạng làm bạn bè và người thân của họ đều biết hai người đồng tính, bố mẹ của họ cảm thấy xấu hổ, lo lắng sẽ bị mọi người xung quanh chỉ trỏ, mẹ Alice còn bị cao huyết áp phải nhập viện.
Alice đang thu xếp hành lý, hôm nay sẽ về nước.
Chu Nghi Ninh xin lỗi Alice, “Vì tớ mà cậu và Trương Hội bị lôi vô chuyện này.”
Giọng Alice nhẹ tênh: “Không sao, thật ra chuyện tớ và Trương Hội yêu nhau chẳng phải bí mật gì, cũng đâu gặp bạn học cũ nữa nên họ nói gì kệ họ, bọn tớ không quan tâm, nhưng mà cậu... Cậu không sao chứ?”
Chu Nghi Ninh biết Alice chỉ đang an ủi cô thôi, cô nhíu mày, “Tớ không sao, bố mẹ cậu... Mẹ cậu sao rồi? Khi nào cậu về tớ sẽ đi thăm cô cùng cậu.”
“Bố mẹ tớ chỉ có mỗi đứa con là tớ, bọn họ chỉ thấy mất mặt tí thôi, phải nói lần này nhờ có cậu mà chuyện của bọn tớ mới được công khai. Nói thật là ban đầu có hơi sợ, nhưng bây giờ thấy rất nhẹ nhõm. Nếu sau này bố mẹ tớ muốn có cháu ngoại thì tớ cho làm thụ tinh nhân tạo thôi, để bọn họ có đứa cháu lai tây đi.” Alice đùa, nói lảng sang chuyện khác, “Tối qua tớ gọi điện cho cậu nhưng Đông ca nghe máy, anh ấy ở nhà cậu hả?”
Chu Nghi Ninh biết Alice không muốn cô suy nghĩ nhiều, cô cũng đành hùa theo bạn mình: “Ừ, từ tối qua tới giờ anh ấy đều ở nhà tớ.”
Bên ngoài, Quý Đông Dương vừa ra khỏi phòng bếp, Tần Uyển liền quay đầu nhìn anh, chỉ vào tủ rượu trống rỗng, “Cậu biết bệnh của con bé không?”
Quý Đông Dương: “Biết.”
“Chứng kiến nó phát bệnh chưa?”
“Tối qua đã thấy rồi.” Quý Đông Dương nghĩ tới dáng vẻ tối qua của Chu Nghi Ninh, giọng anh trầm xuống, “Cháu biết cô muốn nói gì. Trong mắt cháu, cô ấy không phải là bệnh nhân, cô ấy chỉ là người bình thường thôi, nhưng nếu cô ấy là bệnh nhân tâm thần thật thì cháu vẫn cần cô ấy.”
Tần Uyển lặng lẽ nhìn anh, một lát sau, bà đứng lên, “Tốt lắm, nhớ lời cậu nói đó.”
Nói xong, bà đi ra cửa lấy vali.
Chu Nghi Ninh ra khỏi phòng không thấy Tần Uyển đâu cả, Quý Đông Dương giải thích: “Cô đi rồi.”
Chu Nghi Ninh thấy cứ rờn rợn khi nghe anh gọi Tần Uyển bằng “cô”, cô ngồi lên đùi anh, cười: “Mẹ em chỉ lớn hơn anh có mười lăm tuổi thôi, vậy em có nên gọi anh là chú Đông không nhỉ?”
Quý Đông Dương xụ mặt, nhìn cô đăm đăm.
Chu Nghi Ninh nhướn mày, “Thôi, em vẫn thích gọi tên anh hơn.”
Quý Đông Dương cũng thích cô gọi tên mình, vì như thế sẽ không cảm thấy hai người có sự chênh lệch tuổi tác quá nhiều. Trước mặt người khác, cô luôn gọi anh là Đông ca; khi không có ai, cô sẽ ôm cổ anh, gọi anh là Quý Đông Dương; những đêm ân ái, khi khoái cảm bủa vây, cô nằm dưới người anh gọi tên anh, đó là âm thanh mê hoặc nhất trần đời.
Quý Đông Dương siết eo cô một cái rồi nhẹ nhàng vuốt ve, “Lát nữa anh phải đi rồi, em ở một mình được không?”
Chu Nghi Ninh ngả đầu lên vai anh, “Vâng, không sao đâu.”
Quý Đông Dương nghiêng mặt qua hôn lên má, lên tai, lên cổ cô.
Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu lại, hôn lên môi anh.
Không biết ai châm lửa ai, hơi thở của cả hai dần trở nên nóng bỏng.
Chu Nghi Ninh bị Quý Đông Dương đè trên sofa.
Chuông điện thoại vang lên quấy rầy hai người, Chu Nghi Ninh đẩy anh, “Điện thoại của em.”
Quý Đông Dương cúi đầu đáp ừ rồi đứng dậy đi lấy điện thoại cho cô.
Là điện thoại của Vạn Vi.
“Chị đang qua đó, hơn mười phút nữa sẽ tới.”
“Dạ.”
Chu Nghi Ninh ngồi dậy, nhìn anh bằng vẻ tiếc nuối: “Không đủ thời gian.”
Quý Đông Dương nghẹn lời, anh vào bếp uống nước, một lát sau đi ra lấy điện thoại và chìa khóa, cúi đầu nhìn cô, “Anh đi đây.”
Chu Nghi Ninh đứng lên, “Em tiễn anh ra cửa.”
Chưa đầy nửa phút đã ra tới cửa, Quý Đông Dương nghiêng người hôn lên trán cô. “Được rồi, vào nhà đi.”
***
Vạn Vi nhanh chóng đến nơi, Chu Nghi Ninh rót nước cho chị, Vạn Vi nhìn cô hồi lâu, hỏi: “Hiện tại em có sao không?”
Chu Nghi Ninh không thích người ta nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ như thế, cô thản nhiên đáp: “Em rất bình thường.”
Vạn Vi nói: “Mẹ em vừa gọi điện cho chị, không ngờ mẹ em lại là Joey.”
Chu Nghi Ninh vẫn rất thản nhiên: “Mẹ em là ai có quan trọng không?”
Vạn Vi cười: “Quan trọng chứ, cô bảo chuyện này cứ để cô giải quyết, còn giải quyết thể nào thì mười giờ tối nay sẽ biết, trước mắt chúng ta cứ đợi thôi, em cũng đừng làm gì cả, lúc này tốt nhất là em nên im lặng.”
Chu Nghi Ninh không nói gì, cô không đoán được Tần Uyển sẽ làm gì.
Vạn Vi phân tích: “Bố em đã nói chuyện của em cho chị rồi, chị và bộ phận truyền thông đang thảo luận phương án, ban đầu định kiện đối phương tội phỉ báng vì chuyện em bắn người khác là để tự vệ nhưng vì đó là em gái của em nên bố em không đồng ý, ông ấy muốn đôi bên hòa giải, vừa có thể lấy lại danh dự cho em vừa giữ mặt mũi cho nhà em, chẳng hay ho gì khi hai chị em chém giết lẫn nhau.”
“Nó không phải em gái em.” Chu Nghi Ninh nói.
Vạn Vi nhìn cô, “Nói gì thì nói đây cũng là chuyện của nhà em, bố em còn là nhà đầu tư ban đầu của Khúc mắc nữa, sau đó ông ấy mới giao lại cho Thẩm Ngôn Quân và Lục Tiêu. Đứng trên lập trường của công ty và đoàn phim, chúng ta không thể đắc tội với ông ấy.”
Vạn Vi đã tìm hiểu rồi, bố mẹ Chu Nghi Ninh ly hôn khi cô vừa ra đời không bao lâu, chị cũng có nghe nói Joey làm việc rất quyết đoán, không hề kiêng dè điều gì, nên chuyện này để bà giải quyết sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chu Nghi Ninh hiểu ý Vạn Vi, “Vậy cứ chờ đến mười giờ tối xem sao.”
***
Quý Đông Dương lái xe đến công ty của Lục Tiêu, sau đó Lục Tiêu chở anh về khách sạn. Trên đường đi, Lục Tiêu hỏi: “Không sao chứ?”
Quý Đông Dương nhắm mắt tựa vào ghế, “Không sao.”
“Lúc trước tớ có tìm hiểu về Chu Nghi Ninh, nhưng không nghe ngóng được chuyện cô ấy từng bắn người khác, có nghĩa đó là bí mật, vậy có khi nào là do Chu Giai Huệ tung tin không? Cô ta độc ác thật đấy, ngay cả với chị ruột mà cũng đối xử như thế, đúng là sống lâu quá nên chuyện gì cũng gặp được.”
Quý Đông Dương mở mắt ra, cười lạnh nhạt: “Đúng là sống lâu thật.”
Lục Tiêu tặc lưỡi: “Mấy ngày trước Chu Lợi Huy còn muốn làm mối cho tớ và Chu Giai Huệ nữa mới ghê, tớ nhìn cô ta là thấy ngứa mắt.”
“Vẫn còn tơ tưởng Chu Nghi Ninh?” Quý Đông Dương đột ngột hỏi.
“Đúng là vẫn còn tơ tưởng.” Lục Tiêu đùa, “Nhưng con người tớ ấy mà, có đào góc tường nhà ai thì cũng không đào nhà cậu.”
Quý Đông Dương cười khẽ, “Cậu có đào cũng không được.”
“...”
Lúc sắp đến khách sạn, Lục Tiêu nói: “Bố mẹ cậu không chịu ở yên nữa rồi, mỗi lần tớ tới đó, họ cứ coi tớ như không khí ấy, cứ nằng nặc đòi gặp cậu.”
Gương mặt Quý Đông Dương hiện rõ sự mệt mỏi, nói nhỏ: “Chờ phim đóng máy tớ sẽ tới đó cùng cậu.”
Khi anh lên tới phòng khách sạn, Dương Huân và A Minh nhanh chóng qua phòng. Dương Huân hỏi: “Không bị chụp chứ?”
Quý Đông Dương bật máy tính, mở weibo, vào tài khoản của Joey. Hình đại diện là bức ảnh đằng sau một cô bé đang bỏ chạy, đó là bức ảnh đen trắng, cô bé mặc váy xòe, mái tóc tung bay, vừa chạy vừa lau nước mắt, cánh tay nhỏ bé được ống kính bắt được, xung quanh cánh tay như có những ngôi sao sáng lấp lánh, nhìn kỹ có thể thấy được đó là những giọt nước tựa như trân châu lơ lửng giữa không trung, chuyện gì đã khiến cô bé trông bi thương đến thế?
Tám năm trước anh đã xem bức ảnh này tại buổi triển lãm ảnh của Joey ở Hongkong, nó từng giúp Joey đạt được giải thưởng quốc tế lớn.
Dương Huân nhìn vào màn hình, “Cậu xem gì thế?”
Quý Đông Dương chăm chú nhìn bức ảnh, rất chắc chắn cô bé trong ảnh là Chu Nghi Ninh.
“Bức ảnh này là kinh điển đấy, mười mấy năm trước Joey gây tiếng vang lớn với bức ảnh này, nghe nói cô bé trong ảnh là con của chị ấy.” Dương Huân nói, “Sao đột nhiên xem bức ảnh này thế? Bình thường cậu không lướt weibo mà.”
Quý Đông Dương nói: “Cô bé trong bức ảnh là Chu Nghi Ninh.”
Dương Huân và A Minh trợn to mắt, Dương Huân thốt lên: “Cậu nói Chu Nghi Ninh là con gái của Joey?”
Quý Đông Dương: “Ừ.”
Dương Huân im lặng vài giây rồi nói, “Sốc quá.”
Mười giờ tối, nhiếp ảnh gia nổi tiếng Joey đăng một bài viết dài lên weibo.
Joey nói bà là vợ cũ của chủ tịch một tập đoàn lớn ở thành phố S, hai người có chung một đứa con gái, chính là người đã lên hot search vào hôm qua, là tội phạm giết người mà mọi người mắng chửi, Chu Nghi Ninh. Câu từ của Joey vừa điềm đạm vừa sắc bén, bà kể những gút mắt trong mối quan hệ của mình và Chu Lợi Huy cũng như môi trường mà Chu Nghi Ninh sinh sống đã làm cô bị bệnh. Bà nói con gái bà bị bệnh, nhưng không phải là bệnh tâm thần như cư dân mạng đã nói.
Joey thừa nhận mình không có tư cách làm mẹ khi để con gái gọi kẻ thứ ba là mẹ, khi để con gái sống trong một thế giới méo mó. Bà có một nửa trách nhiệm cho căn bệnh của con gái mình.
Nhưng con gái bà xưa nay đều rất lương thiện, về chuyện bắn người khác bị thương ở Anh, cảnh sát có ghi lại hồ sơ về vụ việc này, đó là trường hợp tự vệ chính đáng.
Ngay sau đó, phòng làm việc của Joey đăng văn bản của luật sư lên weibo, nói rõ sẽ kiện người tung tin lên mạng là Chu Giai Huệ cùng các báo đã đăng tin.
Công ty truyền thông Thời Quang nhanh chóng chia sẻ bài viết của Joey, tỏ ý cùng lập trường với Joey.
Ngay lập tức, Joey và Chu Nghi Ninh cùng lên hot search, trên mạng sôi sùng sục.
“Chắc là có nhiều người không biết Joey là ai, để tui phổ cập giáo dục cho. Joey là nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế, từng chụp rất nhiều hình cho các nhãn hiệu và ngôi sao quốc tế, trong đó có cả loạt ảnh quảng cáo đẹp ngời ngời của Đông ca được chụp ở Anh cách đây mấy tháng. Mười lăm năm trước, bà đã gây tiếng vang khi nhận được giải thưởng quốc tế lớn với tấm ảnh một bé gái, mọi người có thể lên Baidu để tìm hoặc có thể xem ngay ảnh đại diện weibo của bà, cô bé đó chính là Chu Nghi Ninh.”
“Mị mắng Joey được không? Nếu không cần con thì tại sao lại sinh ra? Chu Nghi Ninh bất hạnh tám đời mới có bố mẹ như vậy! Nhìn thôi cũng đau lòng!”
“Cho mị xin một vé để mắng Joey nhé, cả ông bố đê tiện nữa, cưới kẻ thứ ba thì thôi đi, còn sinh con gái nữa. Từ nhỏ Chu Nghi Ninh đã bị ngược đãi tinh thần rồi, bây giờ còn bị con gái của kẻ thứ ba làm trầm trọng thêm, lợi dụng bạo lực internet tổn thương Chu Nghi Ninh. Thực sự không biết phải nói gì nữa, chỉ muốn nói mị rất thông cảm và đau lòng cho cô ấy.”
“Cả nhà trừ Chu Nghi Ninh ra, ai cũng đê tiện. Tui cạn lời thực sự.”
...
Dư luận hoàn toàn đổi chiều.
Sau đó, có người nhanh chóng đăng hình của Chu Giai Huệ lên, cô ta thường xuyên ra vào quán bar, mỗi ngày ôm ấp một người đàn ông khác nhau, cư dân mạng tìm được weibo của cô ta, vào xem thì phát hiện cô ta là fan cuồng của Quý Đông Dương, tin tức gì của Quý Đông Dương cũng được cô ta chia sẻ.
Fans của Quý Đông Dương nói: “Thể loại fan này làm mất mặt Đông ca quá!”
Bên dưới bài đăng của Chu Giai Huệ đều là lời mắng chửi.
Quý Đông Dương rất hiếm khi hoạt động trên weibo, nhưng hơn mười giờ tối, anh lại nhấn “Thích” bài viết của công ty truyền thông Thời Quang, đồng thời cũng chia sẻ bài viết này.
Dương Huân không kịp ngăn lại, đỡ trán mắng: “Cậu cũng muốn lên hot search?”
Quý Đông Dương tắt weibo, “Chu Nghi Ninh và tớ cùng là nghệ sĩ của Thời Quang, lại cùng hợp tác đóng phim, fans sẽ hiểu mà.”
Hiểu cái rắm! Dương Huân lo sốt vó cả lên.
Quả nhiên, fans nổ tung.
Cũng may là nhiều nghệ sĩ cùng công ty, nhãn hàng mà Chu Nghi Ninh đại diện và các diễn viên chính trong đoàn phim Khúc mắc cũng chia sẻ bài viết nên không có thắc mắc nào về quan hệ của hai người.
Ngày hôm sau, công ty truyền thông Thời Quang trình đơn kiện Chu Giai Huệ với tội phỉ báng lên tòa án.
Chu Nghi Ninh nhận được sự thấu hiểu và thông cảm của cư dân mạng, tỏ ý sẽ ra rạp ủng hộ phim Khúc mắc, rất mong đợi biểu hiện của cô trong bộ phim.
Trong một đêm, weibo của Chu Nghi Ninh tăng thêm một trăm vạn người theo dõi.
Vạn Vi cực kỳ hài lòng với kết quả này, “Mẹ em làm lớn quá, ngay cả chuyện chồng mình ngoại tình mà cũng nói ra.”
Chu Nghi Ninh nhìn chị, lòng tự ái của Tần Uyển rất lớn, kết hôn cùng Chu Lợi Huy là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời bà, có lẽ khi đó bà cũng nghĩ sinh con cùng ông cũng là một vết nhơ nên mới không đưa cô đi cùng.
Bài viết của bà vào tối qua khiến cô bất ngờ.
Cô biết mấy năm qua, Tần Uyển muốn bù đắp cho cô, Chu Lợi Huy cũng vậy. Nhưng có chuyện mà Chu Lợi Huy không làm được, còn Tần Uyển lại làm được, bà quyết đoán hơn Chu Lợi Huy nhiều.
***
Tần Uyển ở cửa phòng, nhìn Chu Lợi Huy đứng bên ngoài, “Có chuyện gì?”
Chu Lợi Huy nhìn bà: “Tôi vào trong nói chuyện được không?”
Tần Uyển tránh sang một bên, “Xin mời.”
Chu Lợi Huy đi vào phòng, nhìn theo sau lưng bà, nói một cách mệt mỏi: “Tôi đã nhận được công văn của luật sư rồi, có thể nể mặt tôi mà rút đơn kiện không?”
Tần Uyển như được nghe truyện cười, bà quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông: “Rút đơn kiện? Ông nghĩ có thể không?”
Chu Lợi Huy biết là không thể, nhưng cho dù Chu Giai Huệ có sai trái thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là con gái ông, ông không thể nào bỏ mặc, quan trọng hơn là ông không muốn đối đầu với Tần Uyển, mà cho dù có đối đầu thật, chưa chắc ông sẽ giành chiến thắng, vì lần này ông cùng lúc đối đầu với Tần Uyển, nhà họ Tần và Thời Quang. Ông không có cửa thắng.
Chu Lợi Huy nói: “Dù sao Giai Huệ cũng là con gái của tôi, Tiểu Uyển, em nể mặt tôi một lần được không?”
“Không được.” Tần Uyển cắt ngang lời ông, “Chu Giai Huệ là con gái của ông thì liên quan gì tới tôi? Nó ăn hiếp con gái tôi thì tôi sẽ bắt nó phải trả giá, có trách thì chỉ trách Hạ Vân sinh cho ông đứa con gái ngu dốt.”