Tiến Về Phía Nhau

Chương 79: Chương 79




Chu Nghi Ninh từ chối tham gia tuyên truyền Khúc mắc, cũng như sẽ không tham gia lễ công chiếu phim.

Trước đó, vụ án của Chu Giai Huệ cũng đã mở phiên tòa ở thành phố B, Chu Nghi Ninh và Tần Uyển cùng ra tòa, hai người lạnh lùng nhìn về phía Chu Lợi Huy và Hạ Vân ngồi ở đằng sau bị cáo Chu Giai Huệ.

Chu Lợi Huy cũng nhìn hai người, gương mặt đầy vẻ bất lực và khổ sở. Cuối cùng ông vẫn không tránh khỏi số phận, vẫn phải đứng khác chiến tuyến cùng hai mẹ con họ.

Mặc dù mời luật sư danh tiếng nhưng việc Chu Giai Huệ xúc phạm danh dự của Chu Nghi Ninh là sự thật không thể chối cãi, càng tranh luận, Chu Giai Huệ càng rơi vào thế bí, cô ta gần như sụp đổ, chỉ vào Chu Nghi Ninh, vừa khóc vừa hét: “Cô ta thì sao? Cô ta chĩa dao vào tôi, chuyện đó không được tính là làm tổn hại tinh thần tôi ư?”

Cô ta đã quên mất rằng thời gian trước chính cô ta đăng weibo nói Chu Nghi Ninh mắc bệnh tâm thần, mà bệnh nhân tâm thần sẽ không kiểm soát được hành động của mình, thậm chí cũng sẽ không bị chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu đả thương người khác.

Cuối cùng tòa phán quyết Chu Giai Huệ bị một năm hai tháng tù giam.

Chu Lợi Huy ngả người ra lưng ghế, giơ hai tay ôm mặt, Hạ Vân và Chu Giai Huệ ôm nhau khóc, Hạ Vân lay vai Chu Lợi Huy, “Không được! Tuyệt đối không được!”

Chu Lợi Huy nhìn Tần Uyển, còn Tần Uyển chỉ cười lạnh nhạt. Người phụ nữ này tàn nhẫn quá.

Chu Nghi Ninh chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, cô bước nhanh ra ngoài, Chu Giai Huệ lao ra kéo cô lại, vừa van xin vừa la mắng, Trương Nhiên vội vàng tách cô ta ra rồi đứng chắn trước mặt Chu Nghi Ninh. Hạ Vân vội vàng chạy tới, Chu Lợi Huy giữ chặt Chu Giai Huệ, tức giận mắng: “Làm gì thế hả?”

Chu Giai Huệ gào khóc: “Con không muốn ngồi tù! Bố ơi... Con muốn kháng án!”

Tần Uyển vô cảm nhìn bọn họ, giống như đang xem một vở hài kịch tẻ nhạt.

Chu Nghi Ninh lãnh đạm: “Vậy cô kháng án đi.”

Dứt lời, cô xoay người bỏ đi.

***

Chu Nghi Ninh tham gia buổi tuyên truyền phim đầu tiên ở thành phố B, phóng viên liên tục hỏi cô các vấn đề như nguyên nhân nhận vai, hoàn cảnh gia đình, quan hệ với nhiếp ảnh gia Joey... khiến cô trở thành trung tâm của đoàn phim, ngay cả Quý Đông Dương cũng không được hỏi nhiều như cô.

“Nghe nói cô Chu sẽ không tham gia các buổi tuyên truyền sau này, nguyên nhân có phải là vì bệnh tình không?”

“Có phải vì Joey mà quan hệ của cô và em gái không tốt không? Nghe nói hai ngày trước đã mở phiên tòa, cô có thể tiết lộ một chút về kết quả không?”

“Có phải cô đã diễn chính bản thân mình trong Khúc mắc không?”

...

Bị hỏi một đống câu hỏi, Chu Nghi Ninh khẽ nhíu mày, chỉ trả lời một vài câu: “Hiện tại tôi rất khỏe, đã khỏi bệnh từ lâu rồi. Trong phim Khúc mắc, quả thật có vài tình tiết giống với chuyện trước đây của tôi, đây là một bộ phim hay, hy vọng mọi người ra rạp ủng hộ.”

Phóng viên còn định hỏi tiếp thì Quý Đông Dương nhấn mạnh: “Xin mọi người hãy hỏi những vấn đề liên quan đến bộ phim.”

Lúc này phóng viên mới chịu đặt câu hỏi cho những diễn viên khác.

Buổi tuyên truyền đầu tiên kết thúc, đoàn phim cùng nhau ăn cơm, Chu Nghi Ninh vào nhà vệ sinh, Lục Linh cũng đi cùng.

Hai người đứng trước bồn rửa tay, Lục Linh nhìn cô: “Mấy ngày nữa cô qua Anh hả?”

Chu Nghi Ninh nhìn lại cô ấy: “Ừ, có chuyện gì không?”

Lục Linh cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.”

Cô ấy lấy một thứ từ trong túi ra: “Đây là đồ do giám đốc Thẩm nhờ tôi đưa cho cô.”

Chu Nghi Ninh nhìn tay Lục Linh. Lần đầu tiên Lục Linh gặp Thẩm Ngôn Quân chắc là lần ở nhà hàng sau buổi chụp hình cho tạp chí hồi năm ngoái. Thẩm Ngôn Quân thường xuyên đến trường quay, thỉnh thoảng anh cũng tham gia mấy buổi liên hoan của đoàn phim, anh cũng có mặt tại bữa tiệc mừng công, nhưng Chu Nghi Ninh không hề thấy Lục Linh và anh thân thiết với nhau nên lúc này cô rất ngạc nhiên: “Cô thân với Thẩm Ngôn Quân lắm hả?”

Lục Linh nói: “Không thân lắm, ra đây rồi nói.”

Hai người đứng trên hành lang, Lục Linh thấy không có ai mới nói: “Đêm tổ chức tiệc mừng công, giám đốc Thẩm muốn tự tay đưa đồ cho cô, nhưng thấy cô và Đông ca cùng đi vào thang máy nên thôi, đúng lúc ấy tôi đứng gần đó nên anh ấy mới đưa đồ cho tôi. Anh ấy nói cũng không phải cái gì đặc biệt, nhờ tôi đưa cho cô, nhưng gần đây tôi không gặp cô nên vẫn chưa đưa được.”

Chu Nghi Ninh nhận lấy quyển album ảnh từ tay cô ấy: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Lục Linh nghĩ đến khuôn mặt buồn bã của Thẩm Ngôn Quân, cô ấy nhìn Chu Nghi Ninh, cô ấy không hiểu lắm, tính của Chu Nghi Ninh không hẳn là quá tốt, lại mắc bệnh tâm lý, tại sao lại được một người thích đến nhường đó?

“Có rất nhiều người đoán ra quan hệ của cô và Đông ca, chỉ là họ không nói thôi.”

“Thế à? Vậy thì cảm ơn mọi người.”

Chu Nghi Ninh xoay người định bỏ đi, nhưng Lục Linh bất ngờ gọi cô lại, nói: “Thật ra... tôi thấy giám đốc Thẩm rất tốt.”

Chu Nghi Ninh sửng sốt, hỏi ngược lại: “Quý Đông Dương không tốt sao?”

Lục Linh: “Tất nhiên là anh ấy rất tốt, nhưng mà... giám đốc Thẩm thích cô nhiều lắm, trông anh ấy rất đau khổ.”

Chu Nghi Ninh cười: “Cô thích Thẩm Ngôn Quân?”

Lục Linh cắn môi không trả lời, Chu Nghi Ninh nói: “Thích thì theo đuổi đi, anh ấy chưa có bạn gái đâu.”

Nói xong, cô bỏ đi.

Ăn cơm với đoàn phim xong, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương cùng về nhà, ngày mai bọn họ sẽ lên đường đi Anh.

Về đến nhà, Chu Nghi Ninh ngồi trên sofa xem album ảnh do Thẩm Ngôn Quân đưa, đa số là hình của cô khi còn bé. Trong quãng thời gian không có Tần Uyển, không có ai ghi lại quá trình trưởng thành của cô, hình ít dần qua mỗi năm, bình thường bác gái Thẩm nhà hàng xóm chụp hình cho cả đám thì cũng chụp riêng cho cô mấy tấm, thế nên ở nhà họ Thẩm có rất nhiều hình của cô, tất cả đều được Thẩm Ngôn Quân đóng thành tập.

Mục đích Thẩm Ngôn Quân làm quyển album này là để sau khi cô gả cho anh, hai người sẽ cùng nhau xem. Nhưng cô sẽ không bao giờ gả cho anh, vậy nên anh đưa nó cho cô.

Quý Đông Dương ngồi xuống bên cạnh, Chu Nghi Ninh giơ quyển album lên trước mặt anh: “Muốn xem không?”

Quý Đông Dương nhận lấy quyển album, lật từng trang từng trang, cô bé trong ảnh rất đáng yêu, rất xinh xắn.

Chu Nghi Ninh hào hứng ôm cổ anh: “Hồi bé em xinh không?”

Anh gật đầu: “Có, đáng yêu lắm.”

Sau này có con gái giống cô thì tốt quá.

Đóng quyển album lại, Quý Đông Dương nhìn cô: “Thu xếp hành lý xong hết chưa?”

Chu Nghi Ninh gật đầu: “Rồi, cũng không đem gì nhiều, bên đó có sẵn quần áo rồi, không thì mua mới cũng được.”

Quý Đông Dương: “Ừ.”

Quý Đông Dương chỉ ở đó vài ngày nên cũng không mang gì nhiều, chỉ xếp theo mấy bộ quần áo.

Đến Anh, Chu Nghi Ninh đưa anh đến nhà mình, vừa mở cửa vừa nói: “Căn hộ này là do mẹ em mua cho em, vì để tĩnh dưỡng nên hoàn cảnh tốt lắm.”

Vì gần một năm không có ai ở nên nhà phủ đầy bụi.

Quý Đông Dương mở toàn bộ cửa sổ ra, Chu Nghi Ninh tìm chổi và khăn lau, sau một tiếng cả hai cùng dọn dẹp, căn hộ đã ở được.

Quý Đông Dương tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, Chu Nghi Ninh đi tới ôm anh, “Không tắm hả?”

“Em tắm trước đi.” Anh nói.

Mắt Chu Nghi Ninh sáng rỡ, cô kiễng chân ghé vào tai anh, mời mọc: “Cùng tắm nhé?” Cô ngừng lại một chút rồi nhỏ nhẹ nói tiếp: “Ở đây tốt quá, buổi tối chúng ta có thể đi dạo phố, không cần lo lắng bị nhận ra hay bị chụp hình.”

Quý Đông Dương bị cô trêu chọc khiến đầu óc nghĩ lung tung, anh kéo tay cô xuống, nhìn cô nói: “Chờ em về nước, chúng ta sẽ công khai.”

Chu Nghi Ninh nhìn anh: “Anh muốn công khai?”

Quý Đông Dương nói: “Ừ, không muốn giấu nữa.”

Có điều trước đó anh phải giải quyết xong chuyện của bố mẹ đã, anh không muốn kéo cô vào chuyện đó, anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Chu Nghi Ninh nói: “Vâng.”

Hai người ngủ một giấc, khi tỉnh lại trời đã tối, Quý Đông Dương bật đèn đầu giường, nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi rồi.

Chu Nghi Ninh mơ mơ màng màng ôm anh: “Mấy giờ rồi?”

Quý Đông Dương ngồi dậy, “Bảy giờ rưỡi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”

Chu Nghi Ninh dụi mắt, kéo tay anh ngồi dậy, vừa nheo mắt vừa cười. Cô vén chăn xuống giường, cơ thể mềm mại hoàn toàn bại lộ trước mặt anh, bên hông còn có dấu vết do anh lưu lại. Cô mặc đồ lót, mở tủ lấy hai cái váy ra hỏi anh: “Mặc cái nào đây?”

Quý Đông Dương giơ tay chỉ: “Màu trắng.”

Chu Nghi Ninh bĩu môi, quyết định chọn cái váy màu xanh dương. Quý Đông Dương cười, mặc quần áo rồi đi rửa mặt, sau đó ra sofa chờ cô.

Mấy phút sau, Chu Nghi Ninh đi ra khoác tay anh, “Đi thôi.”

Hai người không gọi xe mà đi bộ tới nhà hàng ở gần đó ăn tối, ăn xong thì đi dạo. Cô đi trước mặt anh, gió thổi bay mái tóc và làn váy của cô, trông cô tựa như một đóa hoa mới nở trên đỉnh núi, đầy tự do tự tại. Cô mỉm cười nhìn anh.

Quý Đông Dương đút tay vào túi quần, đứng một chỗ nhìn cô, tim đập loạn nhịp.

Ngày hôm sau, Quý Đông Dương đi cùng Chu Nghi Ninh tới gặp Mike, Mike ôm và hôn lên má Chu Nghi Ninh, cười thân thiện: “Khỏe không?”

Chu Nghi Ninh cười: “Rất khỏe.”

Mike lắc đầu: “Anh nghe Joey nói rồi, em không thành thật chút nào.”

Chu Nghi Ninh cười, lúc này Mike mới nhìn về phía Quý Đông Dương đứng ở sau cô, nhướn một bên lông mày: “Anh ta là ai thế?”

Chu Nghi Ninh bỗng nhiên như biến thành cô gái dễ xấu hổ, cô ghé vào tai anh ta nói nhỏ: “Anh chàng bật lửa của em.”

Mike vô cùng bất ngờ, cũng rất vui, “Ôi trời ơi, em tìm được anh ta thật hả?”

Hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, Quý Đông Dương nhìn Chu Nghi Ninh, lúc nãy cô nói “Anh chàng bật lửa của em”, xem ra còn có nhiều chuyện mà anh không biết.

Chu Nghi Ninh không ngại có Quý Đông Dương ở trong phòng khi Mike hỏi bệnh tình của cô. Lúc cô đi vệ sinh, Quý Đông Dương và Mike chuyện trò đôi câu, Mike nói: “Có thể thấy cô ấy rất yêu anh, cũng rất ỷ lại vào anh, tôi nghĩ chỉ cần có anh, lúc nào tâm trạng của cô ấy cũng sẽ vui vẻ.”

Quý Đông Dương cười rồi hỏi những vấn đề cần lưu ý thường ngày, cách để tránh kích động cô, Mike rất nhiệt tình giải đáp cho anh.

Chu Nghi Ninh quay lại, trò chuyện thêm một lát nữa với Mike.

Về nhà, Quý Đông Dương hỏi; “Anh chàng bật lửa?”

Chu Nghi Ninh buông tay anh ra, cô đi vào phòng sách nhỏ bên cạnh phòng ngủ, ôm một cái rương đi ra, mở ra cho anh xem. Trong rương toàn là bật lửa, đều là những cái rất đắt tiền hoặc là hàng giới hạn số lượng. Quý Đông Dương giật mình, nhìn cô: “Mấy năm nay sưu tầm được nhiêu đây?”

Chu Nghi Ninh gật đầu, những lúc không đập đồ, chỉ có sưu tầm bật lửa mới làm cô bình tĩnh, thấy vậy Mike cũng khuyến khích cô sưu tầm, dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu, cứ coi như sở thích là được.

Quý Đông Dương: “...”

Hồi lâu sau, anh kéo cô lại gần, “Cái bật lửa kia chỉ là loại bình thường thôi.”

“Ồ.”

“Nếu em thích, anh sẽ tìm xem có cái nào giống vậy không.”

“Vâng.” Chu Nghi Ninh gật đầu, “Nếu không có thì thôi.”

Quý Đông Dương: “Anh sẽ tìm.””

Hai ngày sau đó, trừ việc đi đến chỗ Mike tiếp nhận điều trị cùng Chu Nghi Ninh, Quý Đông Dương dành thời gian còn lại để đi tìm cái bật lửa, đến đêm cuối cùng cũng tìm thấy trong một siêu thị nhỏ. Siêu thị này do người Hoa mở, cô chủ nhận ra anh, kích động nói to: “Đông ca, là anh đúng không?”

Quý Đông Dương gật đầu, cô chủ vô cùng phấn khích, cô ấy xin được chụp ảnh chung, Quý Đông Dương đồng ý.

Cô chủ đăng hình lên mạng, thế là fans trong nước nhanh chóng biết Quý Đông Dương đang ở Anh.

“Đông ca đến Anh làm gì thế? Chụp hình?”

“Không phải, lịch trình gần đây của Đông ca không có việc gì phải đến Anh hết, chắc là chuyến đi riêng tư thôi.”

“Đừng nói là đi hẹn hò nhé? À đúng rồi, hình như Chu Nghi Ninh cũng đang ở Anh đúng không?”

“Đừng đoán mò có được không hả trời? Chỉ là đi Anh thôi mà.”

...

Chu Nghi Ninh nhận lấy cái bật lửa từ anh, cô sờ đủ đường vân của cái bật lửa rồi mới chịu cất vào cái rương trong phòng sách. Cô xoay người lại ôm anh, lưu luyến: “Ngày mai anh phải về rồi.”

Quý Đông Dương vuốt tóc cô, “Ừ, em phải nghe lời Mike đấy.”

Cô gật đầu: “Vâng. Ngày công chiếu phim em sẽ về.”

“Không cần đâu, xong việc anh sẽ lại sang đây.”

Chu Nghi Ninh không nói gì, Quý Đông Dương cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, Chu Nghi Ninh chăm chú nhìn anh một lát, sau đó ngẩng đầu hôn anh.

Hai người dựa vào mép bàn hôn nhau say đắm, vì là đêm chia xa nên vô cùng nhiệt tình.

Sau khi Quý Đông Dương về nước, hình của anh ở sân bay bị tung ra, anh chỉ đi một mình, không đưa theo cả trợ lý và quản lý khiến ai cũng thắc mắc, rốt cuộc Đông ca đi Anh làm gì?

Bộ phim quyết định khởi chiếu vào ngày 20 tháng 5, trừ Chu Nghi Ninh ra, đoàn phim vô cùng bận rộn đi tuyên truyền ở khắp nơi. Chu Nghi Ninh đóng vai giống với bản thân, lúc trước thu hút báo giới rất nhiều, mà chính cô cũng rất đặc biệt; Quý Đông Dương diễn vai nam chính; Vệ Trung đã chuẩn bị trong suốt ba năm... chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ khiến khán giả cực kỳ mong đợi, bộ phim nổi tiếng ngay trước khi khởi chiếu, đây là điều rất áp lực với các bộ phim được chiếu cùng thời điểm.

Cuộc cạnh tranh ngày càng khốc liệt, cách ngày khởi chiếu một tuần, điều mà Dương Huân lo lắng đã xảy ra.

Đầu tiên là một blogger nổi tiếng đã tung hình ảnh và clip Quý Đông Dương ra vào trại cai nghiện, sau đó là hình ảnh hồi xưa của bố mẹ Quý Đông Dương cùng hình ngày bị đưa vào trại cai nghiện.

“Quý Đông Dương vào trại cai nghiện để thăm ai? Lấy hình tượng chính trực lừa dối fans trong suốt thời gian qua.”

“Bằng chứng bố mẹ Quý Đông Dương nghiện ngập, không phải lời đồn.”

“Xác nhận mấy năm trước có tin bố mẹ Quý Đông Dương hút thuốc phiện là sự thật, hình tượng của Quý Đông Dương sụp đổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.