Xe đã tấp vào lề đường nhưng Thẩm Thanh vẫn còn đứng im, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Chị Thanh, chị sao thế?” Trợ lý thắc mắc.
Thẩm Thanh sực tỉnh, qua một lát mới nói: “Không sao.”
Lên xe, Thẩm Thanh vẫn không dám tin, Quý Đông Dương chọn Chu Nghi Ninh? Tại sao? Bởi vì cả hai cùng đóng chung phim Khúc mắc? Không đúng, Quý Đông Dương không phải là người sẽ yêu nữ diễn viên cùng đóng chung phim, nếu không thì lúc trước cô ta đã chẳng phải vô cùng vất vả mới theo đuổi được anh.
Thẩm Thanh đau khổ che mặt, nếu ban đầu cô ta không đề nghị chia tay, vậy người mà bây giờ anh đến đón sẽ là cô ta chứ không phải Chu Nghi Ninh.
Trợ lý dè dặt hỏi: “Chị Thanh, chị sao thế? Chị không khỏe ở đâu hả?”
Thẩm Thanh ngẩng đầu, giọng hơi khàn: “Không sao, chị hơi mệt thôi.”
Trợ lý cười, “Vậy chị ngủ một lát đi, tới nơi em sẽ gọi.”
***
Chu Nghi Ninh nhìn Quý Đông Dương, “Chúng ta đi đâu đây?”
Kể từ khi Tần Uyển đăng bài weibo, cô luôn bị phóng viên theo dõi, ngay cả căn hộ ở thành phố B cũng bị phát hiện, làm Quý Đông Dương cũng không thể về đó.
Quý Đông Dương nhìn thẳng đường: “Đến đường Vân Tây.”
Chu Nghi Ninh: “Là chỗ chúng ta đón tết?”
Quý Đông Dương: “Ừ.”
Về đến nhà, Chu Nghi Ninh phát hiện tủ lạnh chất đầy đồ, có rất nhiều thức ăn, Quý Đông Dương thấy cô lục tủ lạnh thì hỏi: “Đói bụng hả?”
Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu lại, “Không có, em chỉ xem thử thức ăn có đủ cho hai ngày không thôi.”
Quý Đông Dương nhướn mày: “Em muốn ở trong nhà suốt hai ngày?”
Chu Nghi Ninh được nghỉ hai ngày, vẫn chưa tới thời gian truyên truyền phim, Quý Đông Dương cũng đang trong kỳ nghỉ, bây giờ anh còn rảnh hơn cô nữa. Chu Nghi Ninh trả lời như đó là điều hiển nhiên: “Chúng ta còn chỗ để đi à?”
Ra ngoài rất dễ bị bọn chó săn bám đuôi, hơn nữa cô cũng thích ở nhà cùng anh.
Quý Đông Dương: “Có thể đi leo núi.”
Chu Nghi Ninh nghĩ ngợi, “Cũng được.”
Sáng ngày hôm sau, hai người đi leo núi, vẫn là ngọn núi lần trước, những cành cây khô héo giờ đã lấm tấm những chồi xanh, khắp nơi đều ngập tràn nhựa sống. Hôm nay Chu Nghi Ninh không bảo Quý Đông Dương cõng nữa mà tự đi lên đỉnh núi. Khi đứng ở nơi cao nhất, cô hít sâu một hơi, nhìn về phía thung lũng, “Quý Đông Dương, anh giữ em lại đi.”
Quý Đông Dương tiến tới, ôm eo cô từ phía sau, “Thích nơi này không?”
Chu Nghi Ninh gật đầu, “Có, thích lắm.”
Từ lần trước đã thích.
Một lát sau, Chu Nghi Ninh xoay mặt lại nhìn anh, “Nếu có kịch bản như Đen trắng, anh có đóng nữa không?”
Quý Đông Dương cúi đầu nhìn cô, “Không.”
Chu Nghi Ninh nhíu mày: “Tại sao?”
Quý Đông Dương kéo cô lùi lại một chút, nói: “Vì anh không đóng hai phim cùng một đề tài, anh sẽ không đóng vai cảnh sát phòng chống ma túy thêm lần nào nữa.”
Chu Nghi Ninh nhìn anh, rất muốn hỏi có phải là vì bố mẹ anh không, nhưng cô không tài nào hỏi được.
Bên dưới chân núi, ở trong xe, Chu Nghi Ninh dang chân ngồi trên đùi anh, hoàn thành việc lần trước chưa làm xong.
Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rất rạng rỡ, mọi thứ như được hồi sinh.
Quý Đông Dương nhìn Chu Nghi Ninh mềm mại tựa áng mây trên trời, anh có cảm giác như mình sẽ chết ở đây mất, Chu Nghi Ninh cũng thế. Trong giây phút cuối cùng, khoái cảm như cơn sóng cuốn trôi tất cả, vô cùng mãnh liệt, vô dùng dài lâu. Rất lâu sau, Quý Đông Dương mới ôm Chu Nghi Ninh đang dựa vô lăng vào lòng, hôn lên má cô.
Sau một lúc nữa, Quý Đông Dương chậm rãi mở miệng: “Anh, đạo diễn Vệ và Hoa Thần đã bàn bạc rồi, em không cần tham gia tuyên truyền đâu, ngày mai anh sẽ đưa em đi Anh, ở đó hai ngày rồi về. Chờ tuyên truyền xong, anh lại sang đó với em.”
Anh vừa nói vừa mặc áo ngực cho cô, sau đó mặc áo len rồi sửa sang lại váy cho cô.
Tần Sâm biết rõ bệnh tình của Chu Nghi Ninh, bên phía Hoa Thần, chỉ cần anh ấy nói một tiếng thì cô hoàn toàn có thể không tham gia tuyên truyền, mà Tần Uyển và ông cụ Tần đều không muốn cô tham gia tuyên truyền, chỉ cần Hoa Thần đồng ý, bên phía đoàn phim và Vệ Trung sẽ rất dễ bàn bạc. Có điều cô không ngờ Quý Đông Dương cũng muốn vậy.
Chu Nghi Ninh mím chặt môi, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn qua cơn khoái cảm, cô nhìn thẳng anh, “Tại sao em phải đi trước?”
Quý Đông Dương vuốt tóc cô, anh ấn đầu cô tựa vào vai mình, “Lâu nhất là hai mươi ngày sau anh sẽ qua Anh với em.”
Chu Nghi Ninh mở cửa xe ra, trượt xuống khỏi người anh, đi ra khỏi xe.
Quý Đông Dương nhanh chóng cài dây lưng, đi theo xuống xe, kéo cô lại.
Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn anh, hít sâu vài hơi, ánh mắt lạnh lẽo: “Anh thực sự muốn em đi trước?”
Quý Đông Dương nhìn mắt cô, kéo cô vào lòng, “Ừ, Vạn Vi cũng đồng ý rồi.”
Chu Nghi Ninh ngẩng mặt lên, “Em không đi. Cho dù có đi cũng không phải là ngày mai.”
Quý Đông Dương dời mắt, không biết nên làm gì: “Được rồi, không đi thì không đi.”
Trên đường về, trời đổ mưa, ông trời thay đổi nhanh thật đấy, mới hai tiếng trước còn nắng to, bây giờ đã mưa rồi.
Chu Nghi Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa rơi lộp độp trên cửa sổ xe, một lát sau, cô quay đầu lại nhìn anh: “Đầu tháng sau em sẽ về cùng mẹ, anh không cần phải đưa em đi đâu.”
Quý Đông Dương: “Ừ.”
Hai người không nhắc đến chuyện này nữa, Chu Nghi Ninh cũng không hỏi gì nữa, ngày hôm sau làm việc theo lịch trình mà Vạn Vi đã sắp xếp, thời gian gặp Quý Đông Dương càng ngày càng ít, chỉ liên lạc với nhau bằng cách gọi điện và nhắn tin.
Quý Đông Dương về thành phố H, Lục Tiêu đi đón anh.
Lục Tiêu khoác tay lên vai anh: “Ăn cơm trước hay qua đó luôn?”
Quý Đông Dương nói: “Ăn cơm trước đi, tối hẵng qua, chuyện bên đó xử lý lâu lắm.”
Không phải là xử lý lâu, mà là không có cách nào để xử lý.
Lục Tiêu thở dài: “Ừ, ăn cơm trước đã.”
Thành phố H là nơi mà Quý Đông Dương ra đời, anh lớn lên ở đây, tốt nghiệp trung học cũng ở đây. Sau khi tốt nghiệp trung học, anh đi làm xa quê, mấy năm nay càng ngày càng ít về, mà mỗi lần về cũng không ở lâu, nơi này chẳng có gì để anh lưu luyến.
Lục Tiêu nhìn gương chiếu hậu, nhíu mày nói: “Đằng sau có một chiếc xe cứ đi theo chúng ta từ sân bay.”
Quý Đông Dương nhìn vào gương chiếu hậu, thản nhiên nói: “Để họ đi theo đi.”
Lục Tiêu nhìn anh, “Cậu xác định là không cần cắt đuôi?”
“Có cắt đuôi cũng chẳng được gì, cắt đuôi được chiếc này thì cũng có người rình rập ở chỗ khác thôi, đường nào cũng bị chụp.”
“Mẹ nó, vậy cậu đừng đi nữa, kẻo bị chụp thì phiền.”
Quý Đông Dương hạ cửa sổ xe xuống, “Nhất định phải đi, không thể giấu cả đời được, bọn họ sẽ không tung tin vào lúc này đâu.”
Lục Tiêu nhíu mày: “Vậy họ sẽ đợi đến lúc nào?”
Quý Đông Dương: “Trước khi phim được khởi chiếu.”
Lục Tiêu chửi thề, đấm một cái lên vô lăng: “Vậy chẳng phải là muốn hủy hoại cậu sao? Mẹ nó, ông đây đã bỏ một đống tiền đầu tư vô phim rồi, bọn họ không những muốn hủy hoại cậu mà còn muốn đốt tiền của tớ nữa! Tớ không đồng ý.”
Quý Đông Dương cười, “Cậu yên tâm đi, doanh thu sẽ tốt thôi, cậu không chịu thiệt đâu, mục tiêu của họ là tớ, khi hình tượng của tớ sụp đổ thì sẽ không nhận được giải thưởng.”
Lục Tiêu không biết nên nói gì, chỉ biết an ủi anh: “Chả sao, cậu có đầy cúp rồi.”
Quý Đông Dương cười.
Ăn cơm xong, Quý Đông Dương về khách sạn nghỉ ngơi, tới buổi tối thì đi ra ngoài cùng Lục Tiêu.
Lục Tiêu đã chuẩn bị xong xuôi, bố mẹ Quý Đông Dương chờ anh từ sáng, khi anh vừa tới nơi, ông Quý liền mắng: “Thằng bất hiếu! Bây giờ mới tới, có phải định chờ tao chết rồi thì mày mới chịu tới thăm tao không?”
Quý Đông Dương đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn ông, “Nếu ông không hút chích thì không chết sớm vậy đâu.”
Đây không phải là lần đầu tiên ông bà Quý vào trại cai nghiện, mấy năm qua Quý Đông Dương không hề chu cấp đồng nào cho họ, họ sống dựa vào số tiền trước đây đã lấy từ Quý Đông Dương, sống cuộc sống sung túc, nào chịu khổ như bây giờ. Tính tình càng lúc càng nóng nảy, không chịu phối hợp cai nghiện, nhất là ông Quý, gặp ai cũng mắng chửi.
Ông Quý vẫn tiếp tục mắng, bà Quý cũng bắt chước mắng theo, càng mắng càng khó nghe, Lục Tiêu giận đến xanh mặt, cha mẹ gì mà khốn nạn quá thể! Xui tám đời mới làm con họ.
Lục Tiêu quay sang nhìn Quý Đông Dương, anh vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như hai người ở trước mặt không phải là bố mẹ mình. Anh ta thấy Quý Đông Dương cái gì cũng tốt, chỉ có một cái không tốt là có loại bố mẹ này thôi. Có một ngày chính họ sẽ hại anh.
Chờ bọn họ mắng xong, Quý Đông Dương mới lạnh nhạt nói: “Tôi tới thăm bố mẹ như bố mẹ mong muốn rồi đó, xong rồi thì tôi đi đây. Lục Tiêu, về thôi.”
Lục Tiêu sửng sốt, hả? Bây giờ về?
Quý Đông Dương nói: “Có về không?”
Lục Tiêu vội đáp: “Về chứ.”
Ông bà Quý thấy thế thì luống cuống, vội vã nắm song sắt nói, “Không được, mày muốn đi thì phải đưa bọn tao đi cùng.”
Quý Đông Dương không ngoảnh đầu lại.
Ra khỏi trại cai nghiện, Lục Tiêu mắng: “Mẹ nó, cậu tới đây để nghe chửi hả?”
Quý Đông Dương nhìn cậu bạn: “Nếu không thì sao? Thả bọn họ ra ngoài?”
Lục Tiêu: “Không phải. Vậy cậu tới đây làm gì?”
Quý Đông Dương nói: “Thì cậu bảo bọn họ náo loạn, đòi phải gặp tớ mà. Tớ đến một lần rồi thôi, không thể trốn tránh cả đời được.”
Lục Tiêu châm thuốc, đưa cho Quý Đông Dương một điếu, giận dữ nói: “Không biết họ có phải là bố mẹ ruột của cậu không nữa, ngàn đời mới thấy loại bố mẹ xuất sắc như thế này đấy.”
Quý Đông Dương cười chua chát, nhìn về chiếc Jeep màu đen đậu cách đó không xa, mở cửa lên xe, “Đi thôi.”
***
Sáng hôm sau Quý Đông Dương rời khỏi thành phố H, Dương Huân và A Minh cùng tới sân bay đón anh. Trên đường về, Dương Huân đỡ trán thở dài, nói: “Cứ đợi thôi, chắc là trước khi chiếu phim.”
Quý Đông Dương đeo bịt mắt lên, tựa vào lưng ghế, cúi đầu đáp ừ.
Dương Huân nói: “Ngày mai đoàn phim Khúc mắc sẽ có buổi tuyên truyền đầu tiên ở thành phố C, nếu Chu Nghi Ninh chỉ tham gia một buổi này thôi thì cậu phải di chuyển đến rất nhiều thành phố đó.”
Quý Đông Dương: “Tớ biết.”
Dương Huân thấy anh đã kiên quyết thì cũng không nói gì nữa.
Quý Đông Dương về nhà, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Chu Nghi Ninh đứng ở gần sofa thì sửng sốt. Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu lại, cười với anh: “Anh về rồi ạ?”
Quý Đông Dương đặt vali xuống, đi tới ôm cô, chống cằm lên vai cô, “Đến lúc nào thế?”
“Hồi sáng.”
“Lâu thế à, sao không gọi cho anh?”
Chu Nghi Ninh lắc đầu, “Em hỏi A Minh rồi, nên biết giờ anh về.”
Một lát sau, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh không đi tắm hả?”
Quý Đông Dương nhìn cô, vuốt tóc cô, “Anh đi tắm đây, lát nữa đưa em ra ngoài ăn.”
Chu Nghi Ninh gật đầu.
Trong lúc Quý Đông Dương tắm, Chu Nghi Ninh đặt thức ăn ngoài.
Đợi anh tắm xong, Chu Nghi Ninh kéo anh, “Em đặt thức ăn ngoài rồi, chúng ta ăn ở nhà thôi.”
Quý Đông Dương ngừng lau tóc, “Không muốn ra ngoài ăn hả?”
Chu Nghi Ninh ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên yết hầu anh, cô há miệng ngậm một cái, sau đó nâng mắt nhìn anh: “Không muốn, lãng phí thời gian.”
Ban đêm, Chu Nghi Ninh gỡ cánh tay Quý Đông Dương đang khoác lên hông mình ra, cô ra ban công gọi điện cho Tần Uyển.
“Mẹ, mấy hôm nữa con sẽ sang Anh cùng mẹ.”
“Tốt lắm.”
Tần Uyển không hỏi nhiều, hai người cúp điện thoại, Chu Nghi Ninh xoay người định đi vào phòng thì thấy Quý Đông Dương đứng ở cửa nhìn cô.
Cô cười với anh: “Làm anh thức giấc hả?”
Quý Đông Dương không ngủ sâu, lúc cô đứng dậy thì anh liền tỉnh. Anh biết cô luôn chờ anh giải thích, nhưng anh vẫn không nói gì cả.
Quý Đông Dương đi ra ban công, mím môi thành một đường thẳng, Chu Nghi Ninh hỏi anh: “Anh có muốn nói gì với em không?”
Cô chờ một câu nói của anh, nên mới đợi đến giây phút cuối cùng mới gọi cho Tần Uyển, nói rằng cô sẽ về cùng bà.
Quý Đông Dương nắm tay cô, kéo cô vào lòng, “Chừng nào đi? Đặt vé chưa?”
Tim Chu Nghi Ninh đau nhói, cô lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Quý Đông Dương nói: “Để anh đặt, xong rồi sẽ đưa vé cho em.”
“Không...” Chu Nghi Ninh từ chối theo bản năng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của anh, cô nói, “Vâng.”