Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn cửa rồi đi vào phòng tắm. Lúc tắm xong đi ra ngoài, Quý Đông Dương đang ở trong bếp nấu mì, cô đi tới ôm anh, “Nấu cho em hả?”
Quý Đông Dương quay đầu lại nhìn cô, “Ừ, tối nay em chẳng ăn gì cả, toàn uống thôi.”
Chu Nghi Ninh nhướn mày, “Nhưng em không đói, ăn khuya mập lắm.”
Quý Đông Dương nhéo cánh tay đang ôm eo mình, “Em rất gầy, gần đây lại càng gầy.”
Hơn hai tháng nay gần như ngày nào cô cũng ăn cơm cùng anh, cô ăn kha khá mà lại gầy hơn nhiều so với hồi đóng Triều đại thái bình, lúc bế lên cũng nhẹ hơn rất nhiều, không phải cô gặp trở ngại tăng cân mà vì cô bị áp lực tâm lý. Khó có thể tưởng tượng ra Chu Nghi Ninh đã chịu bao nhiêu áp lực trong quá trình quay phim Khúc mắc.
Chu Nghi Ninh cọ ngực mình lên lưng anh, cố ý nói: “Ngực không nhỏ đi là được rồi.”
Quý Đông Dương cứng người, giọng trầm xuống: “Ra bàn ăn chờ đi.”
Chu Nghi Ninh cười, nói: “Khó chịu thế?” Nói xong, cô tới bàn ăn ngồi chờ anh.
Một lát sau, Quý Đông Dương đặt bát mì xuống trước mặt cô, “Anh đi tắm đây.”
Chu Nghi Ninh kéo anh lại, “Anh ngồi với em đi.”
Quý Đông Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống cùng cô.
Mì rất ngon, Chu Nghi Ninh ăn được hơn nửa bát, má đỏ hây hây, trán đổ mồ hôi, một lát sau cô ngẩng đầu lên, “Ăn không hết.”
Quý Đông Dương nhìn cô, sau đó kéo cái bát về phía mình. Chu Nghi Ninh tưởng anh định đi rửa bát, nào ngờ anh cầm đũa lên, nhanh chóng ăn hết phần thừa rồi mới đi rửa bát.
Chu Nghi Ninh nhìn phía sau anh, cô mỉm cười, sau đó chạy đi đánh răng rồi lên giường chờ anh.
Một lúc sau, Quý Đông Dương mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, anh đứng ở cửa phòng tắm lau tóc, sau đó ném khăn vào phòng tắm rồi đi tới giường nằm đè lên cô. Chu Nghi Ninh ôm cổ anh, hỏi: “Nếu Chu Giai Huệ thực sự tiết lộ chuyện đôi mình thì phải làm sao?”
Chu Nghi Ninh không muốn chuyện hai người bị tiết lộ bởi Chu Giai Huệ. Cô nhìn anh, Quý Đông Dương cúi đầu hôn lên môi cô, nói: “Cô ta không dám đâu.”
Chu Nghi Ninh cọ vào đùi anh, nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh.
Nửa phút sau, Quý Đông Dương bỗng nhiên kéo tay cô xuống, Chu Nghi Ninh mở mắt ra, anh nói: “Uống thuốc chưa?”
Chu Nghi Ninh không trả lời, Quý Đông Dương đứng dậy, đi tới kéo ngăn tủ ra, bên trong có mấy lọ thuốc, anh lấy đúng lượng thuốc, đi rót nước rồi quay lại đặt thuốc vào lòng bàn tay cô, “Uống đi.”
Chu Nghi Ninh bỏ thuốc vào miệng, đón lấy ly nước, uống xong thì đặt ly lên tủ đầu giường. Quý Đông Dương ngồi bên mép giường, Chu Nghi Ninh vịn vai anh, cô dang chân ngồi lên đùi anh, ghé sát vào anh: “Tiếp tục được chưa?”
Quý Đông Dương ôm eo cô, hôn lên cổ cô, bàn tay vuốt ve thân thể cô, “Ừ.”
Cởi áo choàng tắm của nhau ra, Chu Nghi Ninh sờ cơ bụng của anh, sau đó tay dần di chuyển xuống phía dưới, nắm lấy thứ đã sớm có phản ứng. Cô vuốt nó mấy lần, sau đó bất ngờ ngồi lên.
Quý Đông Dương rên khẽ, anh không kịp ngăn cô lại, thấy cô nhíu mày, anh giữ chặt eo cô để cô không lộn xộn, giọng khản đặc: “Đau không?”
Chu Nghi Ninh nhắm mắt lại, cả người cứng ngắc, cô thở hắt ra, mở mắt nhìn anh, “Đau, nhưng em thích anh ở bên trong em.”
Quý Đông Dương mím chặt môi, đôi mắt chăm chú dõi theo cô, anh nhẹ nhàng mơn trớn thân thể cô để cô dần thích ứng.
Cô ngồi trên đùi anh, hơi thở dồn dập, ánh mắt mơ màng, cặp ngực lên xuống theo chuyển động của cơ thể.
Một lát sau khi cô chậm lại, Quý Đông Dương ôm cô rồi đặt cô nằm bên dưới người mình, anh hôn lên hình con mèo trên ngực cô, sau đó đâm mạnh vào.
...
Kết thúc, Chu Nghi Ninh nhìn anh, ánh mắt cô chăm chú và mềm mại.
Quý Đông Dương lật người nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, chờ hô hấp bình thường trở lại mới nói nhỏ: “Anh sẽ đi Anh cùng em.”
Chu Nghi Ninh tựa đầu vào cổ anh, không hề thấy bất ngờ, “Vâng.”
***
Quay về thành phố B, Chu Nghi Ninh tới nhà họ Tần, Tần Uyển đã ở đó.
Trừ Tần Uyển và Tần Sâm ra, không ai trong nhà họ Tần biết cô bị bệnh, lần này về, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng, mợ nắm tay cô thở dài: “Con bé ngốc nghếch, sao không nói cho mợ biết? Mấy năm qua khổ sở lắm phải không?”
Chu Nghi Ninh lắc đầu, “Không có, cháu rất tốt, mợ đừng lo cho cháu.”
Cho dù có khổ sở hơn nữa thì cũng qua rồi, bây giờ cô rất tốt.
Mợ vẫn đau lòng không thôi, “Cháu là cháu gái nhà họ Tần, sau này nếu có chuyện gì thì cứ dựa dẫm vào nhà họ Tần.”
Chuyện lần này khiến ông cụ Tần cực kỳ tức giận, mắng Tần Uyển rất nhiều, tự ý ra nước ngoài thì thôi, lại còn giấu giếm chuyện của Chu Nghi Ninh, làm cháu ngoại ông phải chịu khổ một mình.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Tần Uyển, cuộc hôn nhân thất bại khiến bà oán hận gia đình vì lúc trước đã ép hôn, bà ra nước ngoài mấy năm nhưng không về thăm nhà lần nào, quan hệ cha con trở nên rất xấu. Tần Uyển không thích kể khổ với gia đình, Chu Nghi Ninh thừa hưởng tính này của bà, nên cô cũng chưa từng than thở với ai.
Chu Nghi Ninh cười, nói: “Dạ.”
Khó khăn lắm mới chờ mợ càm ràm xong, Chu Nghi Ninh lên sân thượng hít thở không khí, Tần Uyển đi theo, “Đầu tháng sau mẹ về Anh, con đi cùng mẹ, mẹ đã đặt lịch hẹn với Mike rồi.”
Chu Nghi Ninh nghĩ ngợi, “Mẹ đi trước đi, cuối tháng con mới qua được, còn phải tuyên truyền cho phim nữa.”
Tần Uyển nhìn cô: “Tuyên truyền có Quý Đông Dương là đủ rồi.”
Chu Nghi Ninh: “Không được, con muốn ở lại.”
Tần Uyển không biết phải làm sao, bà châm thuốc, “Được rồi, mẹ chờ con về cùng.”
Nói xong, bà định đi xuống nhà thì bị Chu Nghi Ninh gọi lại, “Mẹ.”
Tần Uyển quay đầu lại nhìn cô, Chu Nghi Ninh nói: “Quý Đông Dương sẽ đi Anh cùng con.”
Tần Uyển sửng sốt, đáp: “Mẹ biết rồi.”
Ngày thứ hai trở về thành phố B, Chu Nghi Ninh tham gia sự kiện mùa xuân của nhãn hàng đại diện, cô gặp Thẩm Thanh trong phòng hóa trang, Thẩm Thanh thấy cô thì nói: “Xem ra tình trạng của em không tệ lắm.”
Chu Nghi Ninh lạnh nhạt đáp: “Đúng là rất tốt.”
Thẩm Thanh cười khẽ: “Chúc mừng em, sau khi công chiếu Khúc mắc, em sẽ nổi tiếng.”
Chu Nghi Ninh: “Cảm ơn.”
Thẩm Thanh đi ra ngoài, tới cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn cô, “Nếu những tin tức trên mạng không phải để lăng xê thì chị rất cảm thông với em.”
Dứt lời, cô ta bỏ đi.
Chu Nghi Ninh nhíu mày, Thẩm Thanh cho rằng tin tức trên mạng là do cô muốn lăng xê? Vì nổi tiếng mà không chừa thủ đoạn? Xem ra thời gian qua Thẩm Thanh sống không tốt lắm nên mới có suy nghĩ đó.
Lúc diễn ra sự kiện không tránh được câu hỏi của phóng viên, ban đầu họ hỏi: “Hiện tại mọi người đều biết nhiếp ảnh gia nổi tiếng Joey là mẹ của cô, vậy việc cô gia nhập showbiz có phải chịu ảnh hưởng từ bà ấy không?”
Chu Nghi Ninh mỉm cười: “Không phải.”
“Lúc trước trên mạng có tin tức về bệnh tình và em gái của cô, cư dân mạng rất đau lòng trước tình cảnh của cô, nhưng tới bây giờ cô vẫn chưa lên tiếng về sự việc, cô có muốn nhân lúc này nói câu gì đó với fans không?”
Chu Nghi Ninh vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng ánh mắt cô vô cùng lạnh lẽo, người dẫn chương trình thấy thế thì vội vàng giải vây: “Hôm nay là sự kiện của nhãn hàng, mong mọi người đặt câu hỏi liên quan. Nghi Ninh đã dùng sản phẩm mới nhất của chúng tôi rồi đúng không? Cảm giác thế nào?”
Lúc sự kiện kết thúc, điện thoại của cô ở trong tay Trương Nhiên vang chuông, là do Quý Đông Dương gọi đến.
Chu Nghi Ninh xuống sân khấu, Trương Nhiên đi qua nói nhỏ vào tai cô: “Xe Đông ca đang đậu ở bên ngoài, là chiếc Passat màu đen.”
Chu Nghi Ninh gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
Thay quần áo xong, Chu Nghi Ninh đeo khẩu trang đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Trương Nhiên cho cô xuống xe ở ven đường rồi lái xe đi, sau đó chiếc xe Passat màu đen nhanh chóng đỗ trước mặt cô, Chu Nghi Ninh vội vàng lên xe.
Thẩm Thanh không thay quần áo vì phải đi ngay cho kịp hoạt động tiếp theo, khi ra đến cửa khách sạn, cô ta lập tức bị fans vây quanh, có fans chờ Chu Nghi Ninh, nhưng không thấy cô đâu nên cũng chạy lên ngắm Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh vừa ký tên cho fans vừa đi ra xe dưới sự hộ tống của vệ sĩ và trợ lý. Cô ta nghiêng đầu nhìn sang một bên, vô tình nhìn thấy Chu Nghi Ninh đứng trên vỉa hè.
Trong khoảnh khắc Chu Nghi Ninh mở cửa xe ra, Thẩm Thanh nhìn thấy sườn mặt quen thuộc ngồi ở ghế lái.
Ba giây sau, cửa xe đóng lại.
Thẩm Thanh sững sờ, thầm nghĩ chắc là mình nhìn nhầm thôi.