“Vinh quang của tôi thuộc về anh ấy.”
“Thành tựu của tôi, vinh quang từ trước kia cho đến sau này của tôi đều thuộc về cô ấy.”
Hai câu này nhanh chóng tạo nên một làn sóng trên mạng xã hội.
“Người đàn ông như Đông ca thực sự khiến người ta rung động mà, mỗi lần Chu Nghi Ninh nói gì thì anh ấy đều đáp lại mạnh mẽ hơn cô ấy nữa. Đây chính cách mà người đàn ông đáp lại người phụ nữ của mình, nghe cưng chiều thế không biết.”
“Đây là điều Nghi Ninh đáng được nhận. Thời điểm công khai quan hệ của hai người hoàn toàn không có lợi cho cô ấy. Mọi người còn nhớ chuyện Thẩm Thanh không? Sáu năm trước có tin Đông ca và Thẩm Thanh yêu nhau, nhưng khi Đông ca có scandal, Thẩm Thanh liền chia tay với anh ấy, chắc chắn là do sợ liên lụy.”
“Tui rất thích tính cách của Chu Nghi Ninh, cực kỳ khí phách, Đông ca đáp lại cô ấy còn khí phách hơn, tui ủng hộ CP này.”
Sau lễ trao giải, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương chiếm hầu hết các bản tin, bài phát biểu của Chu Nghi Ninh vô cùng thu hút fans, cư dân mạng cảm thấy cô rất to gan khi dám ngang nhiên nói ban tổ chức không công bằng, có nhiều người bắt đầu bênh vực Quý Đông Dương, không ai quan tâm đến giải thưởng của Liêu Nghị mà chỉ cảm thấy đáng tiếc cho Quý Đông Dương.
Tiếc không? Quý Đông Dương nghĩ kể từ lúc Chu Nghi Ninh nói rằng anh xứng đáng nhận được giải thưởng, nói rằng vinh quang của cô thuộc về anh thì anh còn gì để tiếc nuối.
Tại buổi tiệc mừng sau lễ trao giải, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương ngồi cùng một bàn, vì cô là người đoạt giải nên có rất nhiều người tới bắt chuyện, sau một hồi, cô kiếm cớ đi vệ sinh mới được thoát thân một chút. Ra khỏi nhà vệ sinh, cô gặp Thẩm Thanh ở bên ngoài sảnh tiệc.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Chu Nghi Ninh cười xã giao với cô ta rồi đi lướt qua.
Thẩm Thanh xoay người lại: “Đợi đã.”
Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu lại: “Chị Thanh có chuyện gì ư?”
Thẩm Thanh nhìn cô: “Chúng ta... nói chuyện một lúc đi.”
“Nói về cái gì?”
“Quý Đông Dương.”
Chu Nghi Ninh cười: “Chúng ta nói về anh ấy? Tôi hiểu rõ anh ấy hơn chị, nên không cần phải nói gì đâu.”
Dứt lời, cô đi vào hội sảnh.
Sắc mặt Thẩm Thanh rất phức tạp, nhìn theo tấm lưng kiêu ngạo của Chu Nghi Ninh, cô ta vừa không cam tâm vừa hâm mộ, hâm mộ cô không chút sợ hãi, không hề chùn bước nên cuối cùng mới có được Quý Đông Dương.
Thẩm Thanh bần thần đứng tại chỗ, một lát sau đi tới một góc hút thuốc.
Đúng lúc này cô ta gặp Quý Đông Dương, đằng sau anh còn có cậu trợ lý A Minh. Mắt hai người chạm nhau, Quý Đông Dương điềm tĩnh nhìn cô ta rồi gật đầu chào, bước chân vẫn không hề dừng lại. Thẩm Thanh lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng gọi anh: “Đông Dương.”
Quý Đông Dương quay đầu lại: “Có việc gì?”
Thẩm Thanh nhìn xung quanh rồi nhìn A Minh, “Em nói riêng với anh mấy câu được không? Không làm mất thời gian của anh đâu, chỉ mấy phút thôi.”
Quý Đông Dương đứng lại, lạnh nhạt nói: “Cô nói đi.”
A Minh thấy tình hình như vậy thì nói: “Đông ca, em vào trong chờ anh.”
Quý Đông Dương gật đầu, A Minh nhanh chóng rời đi.
Lúc sắp tới cửa, A Minh quay đầu lại, có nên nói cho tiểu ma nữ biết không nhỉ?
Thẩm Thanh nhìn anh, cảm thấy rất khó để mở lời, nhưng nếu không nói thì sẽ mãi mãi không cam tâm, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu như, em nói là nếu như, nếu như lúc đầu em không hề do dự mà ở bên anh như Chu Nghi Ninh thì có phải chúng ta sẽ...”
Quý Đông Dương cắt đứt lời cô ta: “Chuyện này không có nếu như.”
Sắc mặt Thẩm Thanh tái nhợt nhìn anh.
Quý Đông Dương: “Cô ấy không giống cô. Nếu cô muốn nói chuyện này thì không cần phải nói nữa đâu, tôi đi đây.”
Thẩm Thanh đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới tỉnh lại.
Bữa tiệc kết thúc, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương không về khách sạn vì bên ngoài khách sạn có rất nhiều phóng viên. Chu Nghi Ninh bảo A Minh đưa họ về nhà cô, đến khu chung cư mới phát hiện ở đây cũng có phóng viên chờ sẵn, cũng may có bảo vệ ngăn họ lại nên hai người mới thuận lợi vào nhà.
Chu Nghi Ninh đặt cúp lên bàn, quay người lại hỏi anh: “Anh cất cúp ở đâu?”
Quý Đông Dương đóng phim mười mấy năm, giải thưởng lớn nhỏ không đếm xuể, Chu Nghi Ninh tới hai căn hộ của anh nhưng không thấy cúp đâu hết.
Quý Đông Dương: “Hôm nào sẽ dẫn em đi xem.”
Chu Nghi Ninh bĩu môi: “Rốt cuộc anh có mấy căn nhà?”
Quý Đông Dương cười: “Năm.”
“... Được rồi.”
Thấy cô ngẩn người nhìn cúp, Quý Đông Dương ôm cô từ phía sau: “Đang nghĩ gì thế?”
Chu Nghi Ninh thành thật: “Nếu tối nay anh cũng chiến thắng thì tốt biết mấy.”
“Đã thống nhất là không nói tới việc này nữa rồi mà.”
“Vâng, không nói nữa.” Chu Nghi Ninh xoay người lại trong lòng anh, nâng cằm lên, “Vậy nói về chuyện Thẩm Thanh nói gì với anh đi.”
A Minh lắm mồm.
Quý Đông Dương nhìn cô, không thể nói dối nên đành kể hết cho cô nghe.
Chu Nghi Ninh cắn môi dưới, vòng tay qua cổ anh, “Vậy anh trả lời thế nào?”
Quý Đông Dương: “Anh nói không có nếu như.”
“Vậy nếu có nếu như thì sao?”
Mỗi khi phụ nữ so đo thì chẳng ai đỡ nổi.
Trước khi cô hỏi, thực sự Quý Đông Dương chưa từng nghĩ đến nếu có “nếu như” thì sao. Khoảng thời gian anh và Thẩm Thanh hẹn hò không dài, còn đang trong quá trình bồi dưỡng tình cảm, nhưng không thể phủ nhận anh thực sự nghiêm túc trong mối quan hệ đó. Lúc Thẩm Thanh muốn chia tay, anh rất tôn trọng quyết định của cô ấy chứ không hề níu kéo, bởi vì khi đó anh hiểu trong hoàn cảnh của Thẩm Thanh, sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu.
Quý Đông Dương im lặng một lát rồi cúi đầu hôn lên trán cô, “Em và cô ấy khác nhau, không so sánh được.”
Cô hỏi tiếp: “Khác chỗ nào?”
“Em cần anh.”
Thẩm Thanh có thể dễ dàng buông tay là vì anh không đủ quan trọng, ít nhất trong lúc đó anh không quan trọng bằng sự nghiệp của cô ấy. Cô ấy không cần anh.
Chu Nghi Ninh thì khác, cô cần anh, cô không thể rời xa anh, cô yêu anh.
“Còn gì nữa không?” Cô không muốn buông tha dễ dàng cho anh.
Quý Đông Dương cười, nói: “Anh cũng cần em.”
Chu Nghi Ninh nhoẻn miệng cười, rời khỏi lòng anh, “Em đi tẩy trang, tắm rửa đây.”
Đêm khuya, hai người ôm nhau ngủ, Chu Nghi Ninh nằm trên ngực anh, nói nhỏ: “Em xin lỗi, hôm nay trên sân khấu em thiếu suy nghĩ quá, chẳng may ảnh hưởng đến anh...”
Quý Đông Dương cụp mắt nhìn cô: “Đừng nói xin lỗi với anh.”
Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, Quý Đông Dương nói tiếp: “Không có ảnh hưởng gì đâu, em yên tâm.”
Chu Nghi Ninh cọ đầu vào ngực anh, đáp, “Vâng.”
***
Tối hôm sau, Chu Nghi Ninh hẹn Chu Lợi Huy ăn cơm, vẫn là nhà hàng họ thường tới.
Chu Lợi Huy tới trước giờ hẹn nửa tiếng nên khi Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương tới nơi thì ông đã ngồi chờ gần nửa tiếng rồi. Ông đứng lên, mỉm cười nhìn Chu Nghi Ninh: “Con tới rồi đó à, bố đã gọi mấy món con thích rồi, Quý...”
Quý Đông Dương: “Chào chú, chú gọi tên cháu là được rồi ạ.”
“Được.” Chu Lợi Huy cười, “Đông Dương, cháu thích ăn gì thì gọi thêm nhé.”
Nhân viên phục vụ không ngờ lại gặp hai người đang nằm trên hot search là Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương, cô nàng đỏ mặt nhìn Quý Đông Dương, đưa thực đơn lên.
Quý Đông Dương gọi thêm vài món rồi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, “Được rồi, mấy món đó thôi.”
Nhân viên phục vụ đỏ mặt cầm thực đơn ra ngoài, suýt thì hét toáng lên rồi, giọng Đông ca hay quá, anh ấy đang ra mắt bố của Nghi Ninh ư? Chẳng lẽ Đông ca sắp kết hôn? Ôi ôi ôi, đau lòng quá!
Chu Lợi Huy quan sát Quý Đông Dương, Chu Nghi Ninh gọi ông: “Bố.”
Chu Lợi Huy nhìn cô: “Chừng nào về bên kia?”
“Sáng mai ạ.”
“Thời gian tới có bận lắm không? Đừng để mệt quá con nhé.”
“Không bận lắm ạ, con sẽ nghỉ ngơi một thời gian ngắn.”
“Lại sang Anh hả?”
“Mấy ngày nữa sẽ qua đó.”
Chu Lợi Huy bỗng không biết phải nói gì, qua một lát mới hỏi: “Con đi một mình?”
Quý Đông Dương trả lời thay cô: “Cháu đi cùng cô ấy.”
Chu Lợi Huy sửng sốt, ông mỉm cười: “Thế thì tốt quá.”
Chu Lợi Huy không hỏi chuyện nhà Quý Đông Dương, càng không đề cập đến công việc của anh. Anh là diễn viên mà Chu Giai Huệ thích nhất, từ nhỏ Chu Giai Huệ đã lải nhải bên tai ông Đông ca thế này Đông ca thế kia, đôi khi có Chu Nghi Ninh, cô ta còn nói hăng hơn. Sinh nhật mười tám tuổi của Chu Nghi Ninh, để làm con gái vui vẻ, ông đã nhờ Lục Tiêu mời Quý Đông Dương đến bữa tiệc. Thế nên ông chẳng xa lạ gì Quý Đông Dương, có điều ông hoàn toàn không ngờ anh và đứa con gái còn lại của mình lại yêu nhau.
Ông có thể nhận thấy đây là một chàng trai rất đáng để tin cậy.
Thức ăn được đưa lên đầy đủ.
Hai người đàn ông thay phiên nhau gắp thức ăn cho Chu Nghi Ninh. Chu Nghi Ninh nhìn họ, cô không nói gì mà chỉ vùi đầu ăn cơm.
Vốn dĩ giữa cô và Chu Lợi Huy không có gì nhiều để nói, quan hệ của hai bố con rất lạnh nhạt, sau chuyện của Chu Giai Huệ thì càng nhạt nhẽo hơn.
Còn Chu Lợi Huy thì sao? Lúc con gái còn nhỏ rất cần ông thì ông không quan tâm, đến khi cô trưởng thành, có sự nghiệp, có người yêu thì ngoài thân phận ông bố trên giấy tờ ra, ông chẳng có tư cách gì để can dự vào chuyện của cô, càng không có tư cách đồng ý hay phản đối, những điều ông có thể cho cô thì cô đã không cần nữa rồi.
Từ tận đáy lòng ông dâng lên nỗi xót xa, không ngờ về già ông phải trả giá cho sai lầm thời trai trẻ.
Cơm nước xong, Quý Đông Dương đi thanh toán.
Chu Lợi Huy nhìn Chu Nghi Ninh đứng đối diện mình, “Quý Đông Dương đối xử với con rất tốt.”
Chu Nghi Ninh: “Vâng.”
Chu Lợi Huy thở dài: “Lúc trước bố ép con đính hôn với Thẩm Ngôn Quân là bố không đúng.”
Chu Nghi Ninh không đáp lời, Chu Lợi Huy nói tiếp: “Không ngờ bây giờ con gái của bố lại trở thành diễn viên, vậy cũng tốt lắm, sau này bố muốn nhìn con là có thể thấy con trên ti vi rồi. Khi nào về lại đây thì ăn với bố bữa cơm nhé?”
Chu Nghi Ninh nhìn ông, mới chỉ mấy tháng thôi mà tóc ông đã bạc đi nhiều, ông không nhuộm lại tóc nên trông già hơn nhiều lắm, nhưng nhờ vậy mà trông ông có phần thân thiết hơn so với vị chủ tịch tập đoàn uy nghiêm trước kia.
Giống như một người bố.
Lòng cô vẫn bình thản như cũ, đối với cô, tình thương của cha là một thứ xa xỉ thưở còn ấu thơ thì nay đã biến thành thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Quý Đông Dương đẩy cửa vào, Chu Nghi Ninh đứng lên, “Vâng.”
Cô nhìn Chu Lợi Huy, ánh mắt điềm tĩnh xa cách: “Bố, tụi con về đây.”
Tim Chu Lợi Huy chùn xuống, giọng khàn khàn: “Ừ.”
Quý Đông Dương lễ phép gật đầu chào ông: “Tạm biệt chú ạ.”
Chu Lợi Huy nhìn con gái nắm tay Quý Đông Dương ra về mới chợt nhận ra mình đã gây ra rất nhiều lỗi lầm...
Sau khi lên xe, Quý Đông Dương vuốt tóc Chu Nghi Ninh, cô cười: “Anh thấy anh có may mắn không, cửa của bố mẹ em dễ qua quá mà.”
Quý Đông Dương cười: “Vô cùng may mắn.”
Chu Nghi Ninh buồn cười, một lát sau cô hỏi: “Vậy... em có cần phải gặp bố mẹ anh không?”
Quý Đông Dương im lặng, nổ máy xe rồi mới nói, “Để sau đi. Bọn họ mới ra khỏi trại cai nghiện, sợ rằng sẽ nổi nóng với em.”
Anh không muốn như vậy.
Huống chi trước giờ họ đều mặc kệ chuyện của anh, nên cũng không cần thiết phải đưa cô về chịu cơn giận của họ.
Chu Nghi Ninh nhìn anh, “Quý Đông Dương, sau này chúng ta sẽ có con đúng không?”
Quý Đông Dương siết chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng, “Chỉ cần em thích, chúng ta sẽ có.”
Chu Nghi Ninh: “Nếu em không thích thì sao?”
Quý Đông Dương: “Vậy thì chúng ta sẽ nuôi mèo.”
Chu Nghi Ninh: “...”
Mèo có thể so sánh với con được sao?
Sáng hôm sau, hai người rời khỏi thành phố S.
Xuống máy bay, bên ngoài có một nhóm fan và phóng viên đứng đợi.
Khó khăn lắm mới ra khỏi sân bay, Quý Đông Dương tự lái xe về, vòng vèo mấy con đường mới cắt đuôi được bọn chó săn.
Quý Đông Dương đỗ xe ở trong một căn biệt thự, Chu Nghi Ninh trợn mắt, cầm chiếc cúp xuống xe nhìn căn biệt thự ba tầng rồi nhìn Quý Đông Dương đang lấy hành lý, “Quý Đông Dương, anh còn có căn nhà to thế này cơ á?”
Quý Đông Dương nhìn cô, “Ừ, lúc mua không đắt lắm.”
Chu Nghi Ninh rất bất ngờ, Lục Tiêu luôn khinh thường Quý Đông Dương không có đầu óc kinh doanh, càng lười đầu tư, trừ mấy căn nhà ra thì chẳng còn nghề phụ nào, Lục Tiêu còn đắc ý nói: “Nếu không phải tôi vay tiền cậu ta, sau đó tôi ăn nên làm ra, đề nghị cậu ta đầu tư thì bây giờ cậu ta đào nghề tay trái ở đâu ra, đi đâu lấy hoa hồng hằng năm?”
“Anh rất tinh mắt đấy.”
Giá chỗ này đã tăng gấp mấy lần thời điểm mua.
Quý Đông Dương thành thật nói: “Dương Huân bảo mua đấy.”
Quý Đông Dương xách hành lý đi trước, Chu Nghi Ninh đi sau anh.
“Anh mua nhà lớn thế này để làm gì?”
“Nuôi mèo.”
“...”