Phong thần quyết!
Diệp Thành đuổi theo, hắn như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh.
Phụt!
Máu tươi cứ thế bắn ra, phấn đầu của Dương Tam Thiếu đã lìa khỏi cơ thể, hắn chết mà không kịp có bất cứ phản ứng nào, kể cả khi ngã xuống từ trên cao thì trong đôi mắt hắn vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc.
“Ngươi đáng chết”, người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng tức tối gầm lên, ông ta lập tức rút cung tên, một tiễn như thần mang bắn vào hư không.
“Lão tử không có thời gian mà chơi với mấy kẻ điên các người”, Diệp Thành tung chưởng đánh tan mũi tên kia rồi quay người bay vào hư không như một đạo thần mang. . truyện ngôn tình
“Giết thiếu gia nhà ta mà còn muốn chạy sao?”, gã đàn ông trung niên lập tức đuổi theo và không quên truyền âm cho lão già mặc đồ đen: “Mau, truyền tin cho Dương Các Lão, bảo ông ta bao vây Tần Vũ”.
“Được…được”, lão già mặc đồ đen sợ hãi tới mức tái mét mặt mày, Dương Tam Thiếu là hậu bối ưu tú nhất của nhà họ Dương vậy mà mới chỉ ra ngoài để rèn luyện mà đã bị tiêu diệt. Thân là hộ về của Dương Tam Thiếu, ông ta khó hòng thoát tội, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
Ngay lập tức, ông ta bóp nát một miếng ngọc giản triệu gọi những kẻ mạnh ở nhà họ Dương ngay gần đó. Dương Tam Thiếu chết rồi, nếu như đến hung thủ mà còn để chạy mất thì ông ta thật sự chỉ còn đường chết.
Vù!
Không lâu sau đó, một đạo thần hồng chói mắt bay qua, hiển hiện trong màn đêm đen tối.
Vút! Vút!
Phía này, Diệp Thành đã né qua những sát tiễn bắn về mình, hắn liếc nhìn trường hồng kia mà bất giác cau mày.
“Tần Vũ, ta phải khiến ngươi tan xương nát thịt”, tiếng gầm vang vọng, vả lại từ tứ phương tám hướng đều vang lên âm thanh này, xem ra những kẻ mạnh mà nhà họ Dương bố trí quanh đây đã tới và chặn hắn từ tứ phương tám hướng.
“Đuổi theo được ta rồi hãy nói”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng xoay người cứ thế bỏ chạy về phía tây.
Không lâu sau đó, những kẻ mạnh của nhà họ Dương từ phía tây ập đến, vả lại số lượng không hề ít, người nào người nấy đều có binh khí bản mệnh lơ lửng trên đầu, thần hoa chói lọi, khí tức dồi dào khiến hư không không hề yên bình.
“Bắt sống hắn”, một người đàn ông trung tuổi mặc y phục xanh gằn giọng.
“Tầng thứ năm cảnh giới Không Minh mà cũng dám ra vẻ với ta à?”, Diệp Thành ngắm chuẩn người đàn ông mặc đồ xanh kia, hắn phất tay tung ra một chưởng bát hoang bá đạo.
Rầm!
Người đàn ông kia đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Thành, ông ta lập tức bị chưởng kia đánh ngã.
Chu sát!
Trấn áp!