Phía trước, có hai người xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người quen, là đệ tử của Thanh Vân Tông phía nam Đại Sở: Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.
Vốn dĩ Diệp Thành chẳng còn chút hi vọng nào nhưng hắn vẫn đi qua đi lại trong không gian, sự xuất hiện đột ngột của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật thót tim nhưng khi trông thấy người mà bọn chúng cho rằng là Tần Vũ thì chúng vội hành lễ: “Bái…bái kiến Tần sư huynh”.
“Có chữ vàng không?”, Diệp Thành không phí lời với chúng, cứ thế nói ra mục đích vả lại hắn còn không quên hù doạ: “Nếu có thì lấy ra đây, sư huynh sẽ có thưởng, nếu như dám lừa ta thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy”.
Nghe Diệp Thành nói vậy, cả hai tên kia thầm mắng chửi trong lòng, giữa thanh thiên bạch nhật muốn cướp trắng trợn sao?
Có điều cho dù là vậy thì cả hai tên vẫn bấm bụng sờ vào túi đựng đồ của mình.
Thấy vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên: “Có thật sao?”
Ngay sau đó, cả hai tên mỗi tên cầm một chữ vàng đưa ra, một chữ “kiếp”, một chữ “phạt”, chữ nào cũng lấp lánh ánh vàng kim, khí tức huyền diệu.
Diệp Thành nắm lấy hai chữ đó trong lòng bàn tay sau đó không quên cho cả hai chữ vào trong túi đựng đồ.
Diệp Thành cũng được coi là nhân đạo, vì tâm trạng không tồi nên hắn vung tay phóng khoáng, cho hai tên mỗi tên một triệu linh thạch.
Không biết Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn biết được giá trị của chữ vàng thì còn hân hoan khi nhìn thấy tiền nữa không.
“Tần sư huynh à, huynh có cần nữa không? Chỗ ta vẫn còn”, đương lúc Diệp Thành định đi thì Lý Tinh Hồn cười trừ nói.
Diệp Thành quay phắt người lại, hắn nhìn Lý Tinh Hồn với vẻ mặt hứng thú: “Ta nói này tiểu tử, ngươi cũng biết nhiều đấy”.
“Vì hơi vội vàng nên ta quên mất”, Lý Tinh Hồn cười khúc khích.
“Có mấy chữ thì lấy ra cả đi, vẫn câu nói đó, ta không lấy không đâu, có điều đừng giấu ta điều gì, nếu không thì ngươi biết thế nào rồi đấy”.
“Đương nhiên rồi”, Lý Tinh Hồn lập tức vỗ vào túi đựng đồ, có ba chữ nữa bay ra ngoài khiến mắt Diệp Thành sáng cả lên, tên tiểu tử này cũng được lắm, kiếm được nhiều chữ đấy.
“Cầm lấy đi”, Diệp Thành cầm chữ vàng kia vào trong lòng bàn tay sau đó đưa túi đựng đồ có ba triệu linh thạch ra.
Diệp Thành lúc này ra tay thực sự phóng khoáng, có điều hắn có thừa tiền, những thứ hắn cướp được sắp chất thành núi rồi, vài triệu linh thạch đối với hắn mà nói cũng chẳng đáng là gì.
“Lục, trận, binh”, Diệp Thành nhìn ba chữ trong lòng bàn tay, ánh mắt hân hoan.
Diệp Thành cất chữ đi, hắn không rời đi luôn mà nhìn về phía hai người kia: “Các ngươi có biết trong tay ai còn có những chữ này không?”
“Đệ tử của Thị Huyết Điện”.
“Đệ tử của Chính Dương Tông”. . Đam Mỹ Hài
Cả hai tên lần lượt lên tiếng, nói ra Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông.