Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 907: Chương 907




“Trước đó khi tranh chữ, đệ tử của hai nơi này tranh được nhiều nhất, chúng ta cũng chỉ nhặt được chút thôi”, Chu Ngạo cung kính đáp lời.

“Các ngươi đi đi”, Diệp Thành quay người rời đi sau đó không quên truyền âm cho hai người kia: “Nếu kiếm được thêm chữ vàng hoặc thấy chỗ nào có chữ thì truyền âm cho ta, vẫn câu nói đó, sư huynh không lấy không, có điều nếu để ta biết các ngươi lừa ta thì không cần phải về nhà nữa.

Diệp Thành bước đi nhưng câu nói của hắn suýt chút nữa khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở phía sau tè ra quần.

Trên chặng đường đi, cả hai tên đều nghe được rất nhiều truyền âm liên quan đến Tần Vũ, tên này đúng là tên giết người không chớp mắt, cướp bóc không nể nang, nếu đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.

“Một triệu một chữ, cũng không phải là chịu thiệt thòi gì”, Lý Tinh Hồn xoa cằm.

“Hay là…”, Chu Ngạo cũng xoa cằm.

Cả hai tên đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười, hai tên đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai không cần nói lên lời cũng hiểu được ý của đối phương.

Thế rồi bọn chúng quay người rời đi.

Tiếp sau đó, cả hai chăm chú đi nghe ngóng về những chữ vàng kia vả lại cả hai tên đều học theo Diệp Thành, bắt đầu cướp bóc, hoặc bỏ ra một ít tiền mua chữ vàng rồi bán cho Diệp Thành với giá cao, nên biết rằng cả hai tên này mặc dù không thể bằng Diệp Thành về thực lực nhưng dù gì cũng là đệ tử xếp thứ hạng cao trên bảng xếp hạng Phong Vân nên đi cướp bóc cũng rất mau lẹ.

Không thể phủ nhận Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn rất có đầu óc kinh doanh.

Nếu như Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ tán thưởng cả hai tên này.

Phụt! Phụt!

Phía này, Diệp Thành đã vung kiếm giải quyết hai tên đệ tử của Chính Dương Tông.

Với đệ tử của Chính Dương Tông, hắn lại không khách khí như Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cứ thế diêu diệt, cất đi túi đựng đồ.

Và quả thực, trong tay đệ tử của Chính Dương Tông có chữ vàng, số lượng mặc dù không nhiều nhưng đối với Diệp Thành mà nói thì đó lại là thu hoạch không tồi.

“Không tồi, được lắm”, Diệp Thành mỉm cười, hắn chuẩn bị quay người rời đi thì lại thấy mấy người phía Lăng Hạo di chuyển trong không gian hư vô.

“Chẹp chẹp”, Lăng Hạo tiến tới tặc lưỡi, hắn nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới lên tiếng: “Tần huynh, nghe nói trước đó huynh giỏi lắm, đến cả Nam Cung Thiếu cũng bị huynh diệt”.

“Cũng thường thôi”, Diệp Thành gãi tai.

“Không thể thường được”, Lăng Hạo vẫn tấm tắc: “Huynh có biết người bên ngoài gọi huynh thế nào không?”

Ồ, Diệp Thành nổi hứng, cười nói: “Gọi thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.