“Ngươi định không chết không nghỉ sao?”, Thị Huyết Đạo Nhân toàn thân thảm hại gằn lên.
“Không phải ngươi chết thì là ta chết”, Từ Phúc gằn giọng, xoay chuyển biển lửa màu tím về phía Thị Huyết Đạo Nhân.
“Vậy thì chiến”, Thị Huyết Đạo Nhân tức tối nạt nại, ông ta phất vạt áo xoay chuyển biển lửa màu huyết hướng về phía Từ Phúc.
Rầm!
Biển lửa màu tím và màu huyết va vào nhau tạo ra tiếng động kinh thiên động địa khiến cho hư không phân ra phần trời đất nhuốm hai màu tím và đỏ.
Cả hai người liều mình đối kháng không ai chịu nhường ai, lúc này ai yếu thế hơn chắc chắn sẽ bị biển lửa kia nuốt trọn, cả hai liều mạng thiêu đốt tinh nguyên và khí huyết của mình.
“Đúng là cơ hội trời ban”, Diệp Thành lập tức xuất hiện.
Ngay sau đó, Diệp Thành triệu gọi tiên hoả để nó hiện trong lòng bàn tay trái, rồi triệu gọi thiên lôi lơ lửng bên tay phải.
Kế tiếp, tiên hoả và thiên lôi thay đổi hình thái. Tiên hoả hoá thành thần cung, thiên lôi ngưng tụ thành thần tiễn.
Chân trái của hắn gập lại hướng về phía trước, chân phải thu về sau đứng thẳng, cả cơ thể đều hướng về phía sau, thần tiễn được đặt lên dây cung, được hắn kéo căng tay thành hình trăng tròn, thần cung màu vàng kim, thần tiễn màu đen trông hết sức chói mắt.
Trong chốc lát, Diệp Thành như bước vào ý cảnh huyền diệu. Đó là Đại Vu của tộc người Vu cầm cung bắn về phía mặt trời gay gắt, hắn coi Thị Huyết Đạo Nhân giống như vầng mặt trời chói chang trên hư không.
Thần hoả thiên lôi, nhất tiễn cách thế.
Sau tiếng nhẩm của Diệp Thành, hắn thả tay cho mũi tên bay đi. Đột nhiên, thần tiễn đen thui cứ thế bay vào hư không đâm xuyên hư không khiến không gian méo mó. Ừm?
Cảm nhận được ý lạnh thấu xương truyền đến từ phía sau lưng, Thị Huyết Đạo Nhân còn đang mải đối kháng với Từ Phúc trưởng lão chợt quay đầu nhìn, khi trông thấy thần thiễn thiên lôi đang bắn về phía mình, mặt ông ta biến sắc.
Thị Huyết Đạo Nhân lạnh giọng, ông ta lập tức giơ tay lên đánh tan thần tiễn thiên lôi của Diệp Thành, nhưng cũng vì phân tán sự tập trung nên biển lửa màu tím của Từ Phúc nhanh chóng chiếm ưu thế, không ngừng thôn tính biển lửa màu đỏ của ông ta. Thị Huyết Đạo Nhân cố gắng dốc sức muốn lấy lại thế cân bằng nhưng đã bị Từ Phúc lấn át.
Vù!
Đúng lúc này, thần tiễn thứ hai bắn vào không trung khiến Thị Huyết Đạo Nhân suýt chút nữa vì tức tối mà ói ra máu.
Diệp Thành nắm bắt chính xác thời cơ, đó không phải là trận đại chiến mà hắn có thể tham gia vào, hắn cũng không hy vọng đòn công kích của mình có thể tiêu diệt Thị Huyết Đạo Nhân, việc mà hắn cần làm chính là tác động, làm gây rối, phá vỡ thế cân bằng giữa hai người bọn họ.
A….!