Ra khỏi đại môn thánh địa, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy có gì đó
không đúng, nhưng lại không nhìn ra là cái gì. Sửng sốt một hồi, nàng
đột nhiên phản ứng lại, rễ cây!
Trong lòng đất vốn không có gì
ngoài bùn đỏ và khoáng thạch lại xuất hiện không ít rễ cây. Nó ở trong
đất phía trên, thả xuống thông đạo rất nhiều chùm rễ, hơn nữa, chúng còn đang nhanh chóng sinh trưởng, xuyên qua thông đạo, chui xuống mặt đất
bên dưới, phình to bằng nửa ngón tay vẫn chưa dừng lại.
“Đi! Mau đi nhìn xem.” Kim Phi Dao vội vã gọi Hoa Uyển Ti, chém cái rễ cây chắn đường, tiến đến trấn Thiện Nhân.
Tốc độ sinh trưởng của cây cối quá nhanh, đâm ngang đâm dọc suốt thông đạo
khiến các nàng phải vừa đi vừa chém, tốc độ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hơn nữa, Kim Phi Dao còn gặp tên Địa tộc dẫn đường lúc trước, hắn đang
bị rễ cây cuốn lấy, thít chặt đến đỏ mặt, thoạt nhìn có vẻ sắp tắt thở.
Kim Phi Dao nhanh chóng chém đứt rễ cây, cứu người ra, sau đó hỏi: “Sao
ngươi lại bị nhốt ở đây? Không phải là quay về ăn cơm sao?”
Người
Địa tộc kia đang hổn hển hít thở, nghe nàng nói vậy thì vội vàng giải
thích: “Kim đại nhân, oan uổng quá, không phải ngươi nói đợi ba mươi
ngày sao? Vì thế ta mới trở về, định gọi người tới thay phiên nhau coi
chừng. Một mình ta canh được bảy ngày thì sẽ chết đói, nếu có chuyện gì
xảy ra sẽ không có ai đi báo tin. Ai ngờ ta mới chạy được nửa đường thì
đột nhiên có cái gì đó thò ra từ trong đất, trực tiếp cuốn ta ở nơi này. Chắc chắn là có yêu thú nhiều tay nhiều chân nào đó xuất hiện, quá nguy hiểm!”
“Không phải là ngươi chưa từng trông thấy rễ cây đó chứ?”
Kim Phi Dao kinh ngạc hỏi. Tuy nơi này không mọc được cây nhưng vẫn có
cỏ dại, tuy thể tích có nhỏ chút nhưng bọn họ cũng không thể không nhận
ra được cả rễ cây chứ.
“Đây là rễ cây?” người Địa tộc kia vuốt
vuốt cái cổ bị siết đỏ lựng, kinh ngạc nói: “Trước kia ta mới được thấy
rễ cỏ, là lúc tranh cướp đồ ăn nhổ lên, chỉ to hơn tóc một chút. Ngoài
cái đó ra thì cũng chỉ ăn rong biển hải tảo, rễ rong biển cũng không như vậy. Nếu là Địa tộc ở trong đất liền thì ngay cả rong biển cũng chưa
từng được ăn kìa.”
“Rễ cây? Đây lại là rễ cây? Thứ này đang sống,
nhích tới nhích lui kìa.” Hai mắt Địa tộc sáng ngời nhìn rễ cây đang
nhanh chóng sinh trưởng chung quanh, vẻ mặt đầy khao khát.
“Không
phải sống, không đúng, nói là sống cũng không sai, chỉ là không giống ý
từ sống mà ngươi nói thôi.” Kim Phi Dao nhìn rễ cây, vì dài ra quá
nhanh, thoạt nhìn cứ như đại xà, vặn vẹo chui tới chui lui trong bùn
đất. Nghĩ tới các Địa tộc chưa từng nhìn thấy rễ cây, hiện tại đột nhiên thấy cảnh này tám phần sẽ bị dọa.
Hoa Uyển Ti không ngừng dùng
móng tay chém đứt rễ cây, có chút sốt ruột thúc giục: “Chúng ta mau đi,
nếu không tất cả thông đạo sẽ bị rễ cây lấp đày, khả năng trấn Thiện
Nhân cũng sẽ bị rễ cây xâm chiếm. Phải nhân lúc rễ cây còn chưa sinh
trưởng xong mà mau mau quay về, nếu không trấn Thiện Nhân sẽ thành hố
đại thụ đó.”
“Nói cũng đúng, chúng ta mau đi thôi.” Kim Phi Dao
nhấc Địa tộc lên, chiêu Thông Thiên Như Ý ra hóa thành đao rộng, phạt
một đường ngay sát mặt đất, sau đó lại dùng Thông Thiên Như Ý mở đường,
các nàng theo phía sau bay đi.
Đến lúc trở lại trấn Thiện Nhân, một màn trước mắt làm Kim Phi Dao vạn phần bất đắc dĩ.
Trên không gian cao mười lăm trượng của trấn Thiện Nhân xuất hiện một đống
rễ cây lớn nhỏ đan xen quấn quít chằng chịt, chúng dây dưa lẫn nhau, bao vây căn nhà của Kim Phi Dao, chỉ lộ ra khoảng một phần tư. Mà đám rễ
cây kia to đến mức ba mươi người cũng không quây hết một vòng, giống như một gốc đại thụ từ đỉnh xuyên xuống, sau đó cắm rễ vào trong bùn đất
bên dưới.
Lại nhìn sang những căn nhà khác, cũng bị đám rễ cây lớn lớn nhỏ nhỏ đan xen xâm chiếm, bên ngoài nhà dày thêm một tầng rễ cây,
có cái còn đâm xuyên qua mái nhà, thò ra ở cửa rồi cắm xuống đất.
Tất cả Địa tộc đều chạy tới một chỗ, tụ tập chung quanh vương thượng Ức
Thổ, há mồm kinh ngạc nhìn rễ cây bốn phía, không rõ đã xảy ra chuyện
gì. Thấy Kim Phi Dao trở về, tất cả đám lại chạy đến bên người nàng, bảy miệng tám lời kể lại chuyện.
“Kim đại nhân, vừa rồi ta sợ muốn
chết, phòng của ta bị xuyên thủng một lỗ lớn, nếu không phải ta chạy
nhanh thì đã bị cuốn ở bên trong rồi.”
“Chúng ta mới thảm, không
chỉ nhà ở mà ngay cả huyệt động đều bị mấy thứ này chiếm hết. Hiện tại
đã chật cứng rồi, căn bản không có cách nào ở được nữa, khe hở giữa
chúng còn không rộng bằng một bàn tay.”
“Hoa đại nhân, đêm nay biết ăn gì?”
“Chúng ta bị sợ hãi nghiêm trọng, Hoa đại nhân, có phải đêm nay sẽ phải ăn toàn thịt không?”
“Đúng vậy, ăn thịt, ta đã bị dọa mất hai lượng thịt rồi, phải bổ sung lại.”
Hoa Uyển Ti lạnh giọng quát: “Còn ầm ĩ nữa liền ăn thịt Kim Lưng thử, cho các ngươi ăn một lần no nê.”
Toàn bộ tộc đàn nhất thời yên lặng như tờ, tất cả đưa mắt nhìn nàng, ai cũng không dám nói thêm một câu.
Kim Phi Dao liếc nhìn Hoa Uyển Ti, xem ra để nàng quản lý Địa tộc đúng là
thích hợp, câu nói đầu tiên đã làm bọn họ ngậm miệng. Thấy chung quanh
tĩnh lặng lại, Ức Thổ tiến lên hỏi: “Tiền bối, chúng ta hiện tại phải
làm gì?”
“Hoảng cái gì mà hoảng, không phải ngươi đã nhìn thấy cây rồi sao, đừng có bắt chước người khác, coi cây là yêu thú mà sợ tới mức tè ra quần.” Kim Phi Dao bình tĩnh nói.
Lúc này rễ cây đã ngừng
sinh trưởng, tổng cộng tiêu tốn ba canh giờ, tính ra cũng không nhanh.
Nơi này biến thành như vậy, chỉ sợ những thành trấn dưới đất khác cũng
không tốt hơn bao nhiêu.
“Mời tiền bối hạ chỉ thị, mọi người đều
kinh hoảng vì chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Sau này mọi người hẳn
là phải làm gì đó?” vương thượng Ức Thổ tha thiết nhìn nàng, muốn nàng
ra chủ ý.
Kim Phi Dao khoát tay nói: “Gấp cái gì, đi lên trên xem
trước đã, biết đâu lại không cần ở dưới lòng đất nữa.” Sau đó nàng lại
lầu bầu: “Nếu trên mặt đất mọc cây cối, Trọng Thổ Linh giới có thể gieo
trồng lương thực thì không phải là ta đây đã phí công làm ruộng bùn mấy
năm nay sao? Thực đáng giận, giống như chuyên môn đối phó ta vậy.”
Nghe thấy nàng lầu bầu, Hoa Uyển Ti cười nói: “Những ruộng bùn này ngươi
không xuất ra được nửa phần lực, tất cả đều là Địa tộc tự làm, thế mà
ngươi lại vơ hết công lao vào mình. Bọn họ phí công còn chưa bất mãn,
ngươi đã lại bực tức rồi.”
“Ai nói ta không xuất lực, bọn họ làm
việc còn cần phải ăn cơm, nếu không ăn cơm thì bọn họ lấy sức đâu ra làm loại nhàn sự này? Vì thế, nói đến cùng thì ruộng bùn này vẫn là do một
tay ta đào ra.” Kim Phi Dao không phục nói.
“Không.” Hoa Uyển Ti cười nói: “Cái ăn là ta và Mập Mạp làm ra, còn ngươi thì cái gì cũng không làm.”
“…” Kim Phi Dao dừng lại một chút, chẳng hề để ý nói: “Ngươi và Mập Mạp đều là của ta, các ngươi làm cũng chính là ta làm. Đúng rồi, Mập Mạp đâu?
Sao lại không thấy nó?”
Vương thượng Ức Thổ bên cạnh nhanh nhảu
đáp: “Vừa rồi Ếch đại nhân đã lên mặt đất rồi, có lẽ là muốn xem có
chuyện gì xảy ra để còn làm chuẩn bị.”
“Xì, nó tám phần là sợ bị
chôn chết dưới đất cho nên mới chạy vội lên mặt đất, nơi đó dễ chạy trốn hơn ở đây.” Kim Phi Dao một lời liền nói ra ý nghĩ của Mập Mạp, không
chừa cho nó chút mặt mũi nào, các Địa tộc nghe xong cũng chỉ làm như
không nghe thấy.
Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti dẫn theo một vạn Địa
tộc, vừa đi vừa chém rễ cây, mở đường tiến lên mặt đất. Những người Địa
tộc e sợ một đi không trở lại cho nên tha nhi mang nữ, vác hết tài sản
trên người, như dân tị nạn đi theo hai nàng.
Thực ra những thứ
mang theo cũng chỉ là chút quần áo cũ rách và thịt động vật biển được
chia từ trước, do bị đói lâu ngày cho nên lúc chạy nạn kiểu gì cũng
không quên được việc mang đồ ăn theo.
Lúc bọn họ ra khỏi địa đạo,
tới ngoại giới thì Địa tộc ngoài khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, còn Kim Phi
Dao và Hoa Uyển Ti thì ngoài khiếp sợ còn mừng như điên.
Cây cối
rậm rạp, đại thụ vươn trời xanh, còn cả mặt cỏ, hoa dại đầy đất, dã quả
chi chít trên cành. Trọng Thổ Linh giới vốn chỉ có cỏ dại, cả vùng chỉ
một màu đất đỏ nay đã biến thành lục sắc. Đây đã không còn là Trọng Thổ
Linh giới đất độc nữa mà là một Linh giới hoàn toàn mới, một nơi tràn
đầy sức sống.
Ức Thổ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều thực vật như
vậy, hắn sinh ra ở Bách Hợp thành, cây cối cũng chỉ nhìn thấy một vài
loại, lớn nhất chính là cái cây trong sân nhà hắn. Giờ đây, trước mắt
trải ra nhiều cây cối như vậy khiến hắn nhìn mà hoa cả mắt, ngây ngốc y
hệt như con dân của hắn. Nhưng cũng may là hắn đã có căn cơ, không đến
mức chưa ăn thịt heo nên gặp trư đã bỏ chạy, hắn hiện tại cảm thấy may
mắn vì đã từng lật xem những quyển sách nói về các loại cây cối, tuy lúc đó xem chỉ đơn thuần là giết thời gian.
Ho khan vài tiếng, hắn
đắc ý dào dạt chỉ vào thực vật chung quanh, giới thiệu cho con dân của
mình. Đương nhiên, cũng chỉ đơn giản giới thiệu đây là cây, kia là cỏ,
bên kia là trái cây, hoa…
Đang lúc nói cao hứng thì trong một bụi
cây đột nhiên có cái gì đó lao ra làm cho đám Địa tộc sợ hãi bỏ chạy
thục mạng. Mà thứ nhảy ra chính là Mập Mạp, mọi người thầm mắng nó vài
câu trong lòng rồi lại chạy về tụ tập chung quanh Ức Thổ, nghe hắn tri
thức uyên bác giảng giải về mấy thứ chưa từng được nhìn thấy này.
Mập Mạp mang theo một cái lá trên đầu, chạy đến bên người Kim Phi Dao, khoa tay múa chân nói về biến hóa của nơi này. Kim Phi Dao lẳng lặng nhìn
bốn phía, sau đó nhàn nhạt nói: “Đã biết, hiện tại ta có việc phải suy
nghĩ, ngươi trước câm miệng, đi sang bên cạnh đứng cùng Hoa Uyển Ti đi.”
“Ộp!” Mập Mạp kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, người này thật khác thường, sao lại lạnh nhạt như thế? Biểu cảm trên mặt cũng quá nghiêm túc, chẳng lẽ có
chuyện gì xảy ra? Không phải là đang cảm thấy mất công làm ruộng bùn,
trấn Thiện Nhân bị phá hủy, muốn phóng hỏa thiêu rụi thực vật ở Trọng
Thổ Linh giới để giải hận chứ!
Biểu hiện nghiêm túc của Kim Phi
Dao lúc này làm cho Mập Mạp phi thường không quen, trực tiếp suy diễn sự khác thường của nàng theo chiều hướng biến thái.
Mà thực tế thì
nàng đang suy nghĩ việc quan trọng hơn, nhìn kỳ tích trước mắt, nàng
nói: “Uyển Ti, Mập Mạp, nơi này giao cho hai ngươi. Công việc an trí cho Địa tộc các ngươi tự làm đi, bên trong mấy cái túi càn khôn này có các
vật dụng thường dùng, các ngươi cầm lấy, cần cái gì thì lấy ra. Ta tới
thánh địa một chuyến, không có việc gì thì đừng đến tìm ta, dù sao ta
cũng có thần thức ở đây, lúc an nguy ta vẫn biết.”
Đưa bốn cái túi càn khôn cho Hoa Uyển Ti, Kim Phi Dao liền chui xuống đất, một mình đi tới thánh địa.