Trở lại thánh địa, Kim Phi Dao liền thấy Linh giới Du Cảnh kính vẫn
đang bay trong không trung như trước, lạnh nhạt chờ nàng quay lại. Vì
thế, nàng tươi cười nịnh nọt hỏi: “Kính huynh, ngươi bay như vậy có mệt
không? Có muốn ta ôm không?”
Linh giới Du Cảnh kính bật cười, sau
đó dùng ngữ khí cao ngạo nói: “Thế nào, hiện tại tin tưởng ta rồi? Chẳng qua chỉ bảo ngươi đi mở cái trận, cũng không phải đại sự gì, ngươi lại
còn được chiếm đại tiện nghi.”
Kim Phi Dao ha ha cười: “Kính
huynh, không phải là ta không tin ngươi, đó là ta muốn cho ngươi cơ hội
để thể hiện. Ngươi xem, hiện tại không phải là ta đã thần phục dưới mặt
kính của ngươi sao? Loại cảm giác vừa bị người khinh thường, sau đó lại
được coi trọng nịnh nọt có phải là rất tốt không?”
“Được rồi,
miệng ngươi cái gì cũng nói được, việc ngươi vô lễ lúc trước thì ta đại
nhân không chấp tiểu nhân, quên đi.” Linh giới Du Cảnh kính thật không
khách khí nói, thoạt nhìn thì tính cách của nó cũng không tốt hơn Kim
Phi Dao bao nhiêu.
“Vậy Kính huynh muốn bảo ta làm việc gì, cũng
phải nói cho rõ ràng chứ. Nếu không ta nhắm mắt sờ soạng, làm không dễ
nha.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.
Nàng muốn nghe thử xem mức độ
khó khăn của công việc thế nào. Nếu khó thì sẽ đưa ra nguyện vọng vô
cùng khó khăn, còn nếu chỉ là nhấc tay chi lao thì cứ đề nguyện vọng đơn giản, cũng không thể việc khó lại đòi công thấp, đến lúc đó làm sao đòi tiếp được.
Quang mang trên Kính huynh lóe lóe rồi sảng khoái đáp
ứng: “Không phải là ngươi muốn nghe chuyện sao. Ngươi nói đi, muốn biết
chuyện gì?”
“Vậy ta liền không khách khí.” Kim Phi Dao hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta? Coi như một tia thần thức đi, không phải là khí linh gì đó.” Kính huynh không chút suy nghĩ nói.
Gia hỏa giảo hoạt! Kim Phi Dao oán thầm, nàng hỏi thần thức là ai, hỏi
người đứng sau vật này là ai, nhưng tia thần thức này lại trực tiếp né
tránh, chỉ nói mấy thứ râu ria.
Nàng tiếp tục hỏi: “Ngươi thật
thần thông, ngươi làm sao mà làm Trọng Thổ Linh giới biến thành rừng rậm chỉ trong mấy canh giờ vậy?”
“Rất đơn giản, vì Nhuận Thổ trận này chính là thứ chuyên dùng để áp chế độc khí của Trọng Thổ Linh giới,
chẳng qua là bị dừng lại thôi. Hiện tại đã mở Nhuận Thổ trận ra, chỉ là
nhấc tay chi lao.” Kính huynh bay mấy vòng trong không trung, hưng trí
bừng bừng nói.
Kim Phi Dao nghi hoặc hỏi: “Biện pháp khôi phục Hoàng Tuyền Linh giới cũng là ngươi giao cho Ân Nguyệt sao?”
Nàng rất muốn biết chuyện này, nếu là nó thì chứng tỏ Linh giới Du Cảnh kính và Ân Nguyệt có quan hệ không nhỏ. Thứ này nàng mua từ Âm Trạch của
hắn, lúc đó không phải là hắn cố ý làm cho nàng coi trọng thứ này đấy
chứ? Trước kia Linh giới Du Cảnh kính đối với nàng mà nói chỉ là một tấm bản đồ, hiện tại đã không còn giống như vậy nữa, thứ này lại biết nói.
Giờ nghĩ một chút cũng cảm thấy khả nghi, làm sao nàng có thể sinh ra loại
xúc động đó, chỉ nhìn thoáng qua nó một cái liền tựa như nam nhân nhìn
thấy Hoa Uyển Ti vậy, lập tức sẽ vì nó sinh vì nó tử. Nghĩ đến số linh
thạch bỏ ra, trước kia cũng không đau lòng lắm, hôm nay thì đau muốn
chết.
Bị Kim Phi Dao đoán trúng, Kính huynh rất cao hứng, vui
sướng nói: “Đúng vậy, chính là ta nói cho hắn, lần trước ngươi đi Hoàng
Tuyền Linh giới ta còn tranh thủ xem qua, tiểu tử đó căn bản còn chưa
khôi phục được nguyên dạng, thoạt nhìn càng ngày càng giống quỷ, thật sự là tên ngốc.”
“Khoan…” Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra lúc ở Hoàng
Tuyền Linh giới nàng hình như không lấy Linh giới Du Cảnh kính ra lần
nào, vậy người này chạy ra xem lúc nào? “Ngươi đi ra lúc nào? Chẳng lẽ
bình thường ngươi đều lặng lẽ chạy ra? Đồ đại biến thái nhà ngươi! Một
tia thần thức gì chứ, tám phần là một lão quỷ!”
“Ngươi tỉnh lại
đi, ai thèm nhìn ngươi! Tính tình của ngươi ai không biết chứ ta ở bên
ngươi lâu như vậy còn không rõ ràng sao! Ta thật sự là một tia thần
thức, chỉ vì thích xem náo nhiệt mới ở lại chỗ này, kể cả thỉnh thoảng
tình cờ nhìn thấy ngươi thay quần áo thì cũng không có vấn đề gì, dù sao ngươi cũng đâu để ý.” Kính huynh chẳng hề để ý nói, không thấy mình có
chỗ nào không phải về chuyện này.
Kim Phi Dao không nói gì nhìn
hắn, “Tính cách ngươi thật quá lỗ mãng. Ngươi đã có thể biến Trọng Thổ
Linh giới thành rừng rậm trong ba canh giờ thì vì sao lại không làm luôn cho Hoàng Tuyền Linh giới? Ngươi hẳn là cố ý, chỉ vì muốn xem Ân Nguyệt khổ sở.”
“Ngươi đừng có oan uổng ta, một cao nhân như ta sao có
thể làm ra loại chuyện vô bổ đó. Hoàng Tuyền Linh giới không giống ở
đây. Nơi này chỉ vì quá nhiều khoáng thạch cho nên có chút dơ bẩn, chỉ
cần áp chế độc tố của khoáng thạch là xong. Còn Hoàng Tuyền Linh giới
thì tất cả mọi thứ đều là độc, nếu để ta làm thì chắc chắn ta sẽ hủy
diệt toàn bộ Hoàng Tuyền Linh giới, sau đó dời núi non đất đai ở Linh
giới khác tới, tạo ra một Linh giới mới.” Kính huynh lung lay trong
không trung giống như đang lắc đầu.
Di sơn đảo hải… rốt cục người này lợi hại đến mức nào? Người phi thăng lại cường hãn như vậy?
Kim Phi Dao thấy rất hâm mộ, trực tiếp bỏ qua hành vi biến thái của hắn, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Cái trận mà Kính huynh muốn bảo ta mở đó, phải làm
như thế nào? Có nguy hiểm không?”
“Nó tên là Cửu Trọng Linh Áp trận! Có cái tên cũng không nhớ được.” Kính huynh bất mãn nói.
“Ngươi nói lại đi, lúc nãy ta bị chấn kinh quá mức cho nên không nhớ kỹ.” Kim Phi Dao hắc hắc cười.
“Vì thái độ tốt của ngươi, ta sẽ cẩn thận nói một lần, ngươi nghe kỹ cho
ta.” Kính huynh hừ hừ nói: “Sau khi ta phi thăng, Yêu tộc đã làm một
chuyện rất có lỗi với ta cho nên ta liền che Thần cấp giới lại. Ta vốn
chỉ định giáo huấn bọn hắn một chút, cùng lắm là mấy trăm năm sẽ tha,
nhưng không ngờ sau đó ta lại bị một vài việc vặt vãnh cuốn lấy, cho nên mới lười… mới không có thời gian đi làm chuyện này. Lúc đó ta vừa khéo
đi qua Hoàng Tuyền Linh giới, ta liền giao chìa khóa mở trận cho tiểu tử cương thi kia. Nếu trực tiếp nói rõ thì không có gì thú vị nên ta định
chờ đến lúc hắn tìm được mắt trận sẽ xuất ra cho hắn chút kinh hỉ. Nhưng không ngờ hắn cũng lại lười giống ta, lại vì linh thạch mà bán ta,
người kia, ta đã nhìn lầm hắn.”
Kim Phi Dao lẳng lặng nhìn hắn,
trên mặt không giấu nổi vẻ khinh bỉ, mặc dù nàng có chuẩn bị tâm lý rằng đây chắc chắn là đại sự nhưng lại không ngờ nó lại là thần thức của vị
Nhân tộc cường đại đã vây khốn Thần cấp giới. Có điều, nghe từ những
điều lộ ra từ lời hắn thì người này hoàn toàn là lười đi mở trận cho nên việc này mới kéo dài mấy ngàn năm.
Rõ ràng muốn mở trận, giao đồ
cho Ân Nguyệt còn giả ngu sung lăng, kinh hỉ cái nỗi gì. Tính cách quái
dị như vậy, bảo sao người ta thường nói người sống lâu không thành ma
cũng thành tinh, không ai là bình thường.
“Kính huynh, ta có thể
hỏi năm đó Yêu tộc đã làm chuyện gì mà khiến ngươi tức giận như thế
không?” Kim Phi Dao tương đối tò mò về chuyện này, rốt cục là làm ra
chuyện gì khiến người người oán trách mà phải nhận tai ương lớn đến thế.
“Nhắc tới chuyện này ta lại tức giận. Đó là chuyện xảy ra sáu ngàn năm trước, ta xây một động phủ ở một nơi có phong cảnh cực đẹp trên Thần cấp giới. Ở cửa động phủ có một hồ mây rất đẹp, trên mặt hồ quanh năm có mây bao
phủ, phong cảnh không chê vào đâu được. Nhưng động phủ ta vừa làm xong
thì có một đoàn yêu thú kéo tới, bọn chúng đang vào mùa giao phối, liền
lăn lộn cướp địa bàn ngay bên hồ. Lúc đó ta ra ngoài thăm bằng hữu, đến
lúc trở lại thì toàn bộ Vân hồ đã biến thành vũng bùn, hoa cỏ ở cửa bị
tiêu hủy toàn bộ, mặc dù cách động phủ cả trăm trượng nhưng đó vẫn là
địa bàn của ta, vì thế ta liền giáo huấn chúng một cái.” Kính huynh lúc
nhắc tới chuyện này thì khẩu khí vẫn bất bình như trước, có vẻ rất khó
chịu.
Kim Phi Dao kinh ngạc vạn phần nhìn Linh giới Du Cảnh kính,
sau lưng tự dưng tuôn mồ hôi lạnh. Người này là người thế nào chứ, chỉ
là tập tính sống của một đám yêu thú thôi mà hắn lại khóa cả Thần cấp
giới lại. Làm sao có thể có người như vậy chứ, chẳng lẽ đây chính là
việc mà những kẻ ở chỗ cao không thắng hàn, có tài năng lại nhàm chán,
rảnh rỗi làm ra?
“Chỉ vì nguyên nhân này?” Kim Phi Dao không hiểu
che một trăm linh tám Thần cấp giới phải tốn bao nhiêu tinh lực. Nếu
thật sự chỉ vì nguyên nhân này thì chứng tỏ lòng dạ kẻ này hẹp hòi hơn
cây kim gấp mấy lần, vạn lần không được đắc tội.
“Không, quan
trọng nhất là trong động phủ của ta có để đồ. Có Yêu tộc thừa dịp yêu
thú làm loạn ở bên ngoài, lúc tiểu đồng tử của ta đi xua đuổi đã vào
động trộm đồ của ta. Ta tới chỗ Yêu tộc đòi lại thì bọn họ lại giả ngu,
vì thế ta liền che Thần cấp giới lại.” Kính huynh nói.
Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, người này nói chuyện đúng là đau tim, sao không nói
trước là bị Yêu tộc trộm đồ chứ, lại nói đại môn khẩu bị yêu thú phá
hỏng, làm ta tưởng rằng hắn là dồ điên. Sau đó, nàng lại tò mò hỏi:
“Trộm đi cái gì vậy?”
Kính huynh đột nhiên cười gian vài tiếng, sau đó nói: “Một lọ thực hồn thần thú, bên trong chứa một con Thao Thiết.”
“…” Kim Phi Dao hết chỗ nói rồi. Một lúc sau, nàng chỉ vào nó mà mắng:
“Ngươi lấy thứ đó ở đâu vậy? Là do ngươi, ta biến thành như vậy hóa ra
là tại ngươi, ngươi có bệnh à, làm ra mấy thứ đó làm cái gì! Làm ra còn
chưa tính, ngươi lại còn đánh mất, ngươi đền nhân sinh của ta đây!”
“Sao ngươi lại như vậy. Chuyện này đâu thể trách ta. Những thực hồn đó là do Yêu tộc ở Thiên cấp giới thả xuống, ta chuyên môn đi thu thập chúng nó
để chúng nó không gây họa cho Nhân tộc. Ta hy sinh thời gian của mình để làm một chuyện tạo phúc cho đại chúng như vậy mà ngươi còn nói ta.”
Kính huynh xoay xoay thân kính, tỏ ra rất bất mãn với thái độ của Kim
Phi Dao.
“A.” Kim Phi Dao ngừng lại, sau đó hừ một tiếng, lầu bầu
nói: “Vậy sao ngươi không hủy thực hồn đó đi mà lại tùy tiện ném trong
động phủ để Yêu tộc trộm đi chứ.”
“Sao có thể hủy được. Lần trước
ta chơi áp lớn nhỏ bị thua mất mấy món pháp bảo cực phẩm cho bọn hắn,
những thực hồn này ta định dùng để bắt bọn họ nhổ đổ của ta ra. Ai ngờ
những Yêu tộc đó lại lớn gan như thế, dám đến trộm đồ của ta, nếu không
phải đã sớm ước định với Yêu tộc trên Thiên cấp giới là không được động
tới người dưới này thì ta đã sớm tiêu diệt hết bọn chúng rồi. Thực hồn
cũng bị bọn họ thả ra, đáng tiếc cho mấy món pháp bảo cực phẩm của ta,
không biết sau này có thắng lại được không.” Ngữ khí Kính huynh tràn đầy tiếc hận, lại như đang ghét hận bản thân không may mắn, áp lớn lại ra
nhỏ, áp nhỏ lại ra lớn vậy.
Kim Phi Dao chuyển mắt khắp mấy vòng tròn trên sàn, trong lòng ngoài hận vẫn là hận.