Cũng không biết con giao long kia có quan hệ gì với cá chép mà nhìn thấy cá chép chết thì giao long nhất thời giận dữ, phẫn nộ phát ra một tiếng rồng ngâm.
Kim Phi Dao đương nhiên không để ý đến nó, ánh mắt
quét lên người cá chép, cá chép tuy đã chết nhưng vẫn còn yêu đan, và cả đám vảy đang lòe lòe tỏa sáng kia nữa, thoạt nhìn rất đáng giá. Lúc
này, nàng đang dùng móng vuốt cầm đuôi cá, thừa dịp giao long còn chưa
tới liền dùng một cái móng vuốt khác lột vảy cá ra.
Giao long
thấy vậy thì trợn mắt định nhào tới, thân hình vừa động đã bị nam nhân
trên đầu ngăn chặn. Làm linh thú chính là không tốt ở chỗ ấy, không hề
có tự do, muốn giết ai còn phải nghe ý chủ nhân.
Thấy nó không
đến được, phải giúp chủ nhân nó đối phó Lang đại nhân, Kim Phi Dao hắc
hắc cười, dùng sức cạy vảy cá chép. Thứ này rất cứng, mặc kệ để bán hay
tự luyện chế cũng đều là thứ tốt, không thể lãng phí.
Nàng đang
cạy vảy đến cao hứng, Lang đại nhân thì một người đói phó hai người một
thú, vội đến không mở mắt ra được. Kim Phi Dao ngẩng đầu, bắt đầu nhìn
quanh: “Mập Mạp?”
“Lão đại, ta ở trong này.” Mập Mạp đang nấp trong tai nàng, nghe nàng gọi liền lên tiếng.
“Trốn ở đây làm gì? Đi độc chết giao long kia đi.” Kim Phi Dao ra lệnh.
Mập Mạp liếc mắt nhìn con cá chép một cái, nghĩ rằng người này không chịu
làm việc lại đi sai mình, vì thế liền nhắc nhở: “Nào có người thu chiến
lợi phẩm trên chiến trường chứ, trước tiên cứ nuốt vào bụng đã, đợi trở
về lại lấy ra xử lý. Ngươi cũng không nên tham nhỏ bỏ lớn, bên trong Tân Long môn vẫn còn không ít thứ tốt đâu.”
Được Mập Mạp nhắc cho
tỉnh, Kim Phi Dao lập tức dừng tay, không nói hai lời nuốt chửng con cá
chép to bằng một nửa mình vào bụng. Cái miệng và dạ dày lớn như vậy thật sự làm cho người nhìn phải phiền lòng, tuy nhiên lại có cái lợi là thu
hết cả con cá, không lãng phí chút gì. Sau đó nàng cùng Mập Mạp bay tới
chỗ nam tử bên kia, há mồm hô: “Lang đại nhân, ta đi đối phó con giao
long kia, hai tên Luyện Hư kỳ này giao cho ngươi!”
“Lang đại nhân rất là uy phong, ngươi xem, một đối hai cũng mặt không đổi sắc, căn bản không cần chúng ta nhúng tay.” Kim Phi Dao còn nhỏ giọng nói với Mập
Mạp.
Mập Mạp trợn mắt nói: “Ngươi không thấy hắn dùng phân thân
sao? Một đối hai như vậy hẳn là rất vất vả, tuy nhiên ở trên mặt hắn lại không nhìn ra, thật sự quá mạnh mẽ.”
“Mặt hắn chắc chắn đã từng bị thương cho nên thịt bị cứng lại, không động được.” Kim Phi Dao thuận miệng đáp.
Trong lúc nói chuyện, nàng đã vọt tới chỗ giao long, giao long đang dùng mây
mù trên người che chở cho nam tử, không ít công kích của Lang đại nhân
bị mây mù cắn nuốt, đối phó khá phiền toái.
Tọa kỵ cũng chia làm
loại công kích và loại phòng ngự. Cả giao long và cá chép đều là linh
thú loại phòng ngự, ngày thường đều hòng ngự cho chủ nhân lúc chủ nhân
tiến công, không để đối thủ nhân sơ hở mà đánh tới. Tuy cá chép đã chết
nhưng thoạt nhìn giao long phòng ngự vẫn không tệ, ít nhất là phân thân
Lang đại nhân không chiếm được tiện nghi quá lớn.
“Đi ra!” Kim
Phi Dao vươn tay, Mập Mạp lập tức từ lỗ tai nhảy vào bàn tay nàng, thân
hình đã biến trở lại thành ếch thái tử, lại chỉ lớn bằng bàn tay. Độ lớn này ẩn trong móng vuốt vĩ đại của Kim Phi Dao thì cơ hồ không thể nhìn
thấy, tuy nhiên, điều này không thể làm khó được Kim Phi Dao, nàng dùng
thần thức tìm là được. Sau đó, nàng vung tay, ném Mập Mạp tới chỗ giao
long.
Mập Mạp hóa thành một đường bạch quang bay đi, mục tiêu là
đuôi giao long, những chỗ khá quá gần nam tử Luyện Hư hậu kỳ kia, nếu bị hắn làm bị thương thì lỗ nặng. Vì thế, Mập Mạp lập tức nhảy vào mây mù, bám lên đuôi giao long.
Ngay lúc hắn bám vào, Kim Phi Dao rít
gào một tiếng về phía giao long, kéo sự chú ý của nó, sau đó nói: “Con
cá kia ăn không ngon chút nào, mùi quá nặng, có thể cho ta chút gừng
không?”
Lúc này giao long thật sự nổi giận, chủ nhân gì đều bị
ném vào cửu tiêu vân ngoại, thân thể uốn lượn, há mồm đánh tới nàng. Chủ nhân nó bị bỏ lại phía sau, không có mấy mù trên người giao long bảo
hộ, phải đối mặt trực tiếp với Lang đại nhân.
Lang đại nhân thu
hồi hắc ô, ma khí màu đen hóa thành một cây ma đao, đây mới là phân thân hắc ma. Hắn cầm ma đao hung hăng bổ tới người nọ, không gian vặn vẹo,
một đường đao phong lao thẳng tới.
Giao long phẫn nộ nhào tới Kim Phi Dao, nàng cũng không định tránh nó, mà đợi tới lúc nó lao đến thì
đột nhiên đứng thẳng dậy, vươn hai móng đặt lên người giao long. Thân
mình giao long uốn lượn, gắt gao cuốn lấy Kim Phi Dao, long trảo ập tới.
Kim Phi Dao cũng không né tránh, mở miệng cắn long trảo vừa duỗi đến. Tuy
trên người giao long cũng có vảy nhưng còn kém cá chép nhiều, huống chi ở long trảo đã không có thịt, vảy lại nhỏ, chỉ nghe rắc một tiếng, toàn
bộ long trảo đã bị nàng cắn đứt.
Giao long rít gào một tiếng,
cũng hé miệng định cắn lại. Kim Phi Dao làm sao có thể cho nó cơ hội
này, hữu quyền trực tiếp đấm thẳng vào mặt nó, thú nha trên quyền sáo
Thú Bạo chui phập vào mắt nó. Không đợi thú nha hút ra cái gì trí mạng,
giao long lợi dụng thân thể linh hoạt, lập tức lùi ra sau, nó buông tha
một con mắt, tránh được hấp lực của Thú Bạo.
Hợp lực cắn cái gì
chứ, lúc này phải dùng pháp lực mới đúng! Giao long vừa mở miệng, một
cột nước liền phun ra, khoảng cách gần như vậy nếu bị nước đánh vào thì
Kim Phi Dao dù không chết cũng bán tàn. Nàng vội vàng dùng hai tay chắn
phía trước, trong phút chốc nước đã vọt tới trước mặt, nhất thời chỉ cảm thấy hai tay nhận phải áp lực cường đại, sau đó Kim Phi Dao bị đánh bay ra ngoài.Bay đi mấy trăm trượng Kim Phi Dao mới dừng lại, cho dù có
quyền sáo Thú Bạo, hai tay nàng lúc này cũng đau đớn không thôi, nếu còn dùng hai đấm đi công kích chính là phải phế hai tay.
Giao long
mất một mắt, trên mặt đầy máu, lúc này thấy pháp thuật có hiệu quả thì
rít gào đắc ý. Sau đó nó lại mở miệng, định dùng nước công kích Kim Phi
Dao lần nữa.
“Ngươi cho là chỉ ngươi có pháp thuật thôi sao!” Kim Phi Dao hừ một tiếng, Thập Phục Địa Ngục trên lưng tự mở ra, một trăm
năm mươi cái bánh bao bay hết ra, dừng lại ở miệng nàng. Sau đó, nàng
hét lớn một tiếng, từ dưới chân tràn ra một mảnh hắc ám.
Thiên
Địa Tịch Diệt lần này khác với ngày thường. Ngày thường nó chỉ là một
mảnh hắc ám trải rộng ra, lần này thì hắc ám thỉ trải ra hai trượng rồi
ngừng lại. Ngay lúc Kim Phi Dao đang không rõ vì sao lại như vậy trong
khi yêu khí và linh khí đều bị rút đi rất nhiều, may mà còn có bánh bao
bổ linh lực, thì hắc ám rộng hơn hai trượng liền xuất hiện quỷ dị, hắc
ám đứng lên. Thiên Địa Tịch Diệt đứng lên, rất giống một bóng đen, nhưng lại không có hình thái cố định, không có ngũ quan, cái gì cũng không
có, nó lắc lắc thân mình nhìn chung quanh.
Kim Phi Dao ngơ ngác
nhìn nó, đây là cái gì vậy? Lần trước đứng lên ói ra các thứ nàng còn
chưa rõ là chuyện gì xảy ra, hiện tại lại đứng lên hết nhìn đông tới
nhìn tây.
Nó quay ra sau nhìn Kim Phi Dao, sau đó lại quay đầu
đi, nhìn thoáng qua con giao long đối diện. Xuất ra vì xử lý tên kia
nhưng nó không trực tiếp đánh giao long mà lại hết nhìn đông tới nhìn
tây.
Thấy nó đứng bất động ở đó, mà thần thức lại tương liên,
hình như có thể khống chế nó, Kim Phi Dao liền chỉ vào giao long, hô
lên: “Lên, ăn con giao long kia đi.”
Bóng đen quơ quơ, quay đầu nhìn Kim Phi Dao một cái, sau đó đi về phía trước.
“A, hóa ra thật sự biết nghe lời.” nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, yêu khí
và linh lực còn đang không ngừng bị bóng đen hấp thu, hình thái như vậy
thật sự quá kỳ quái, đợi sau này phải về hỏi Lang đại nhân xem rốt cục
nó là cái gì.
Đột nhiên, Kim Phi Dao vội hô lớn; “Ngươi muốn đi đâu! Giao long ở bên kia, bên kia cơ mà!”
Bóng đen chạy đi nhưng lại không nhằm phía giao long mà trực tiếp chạy tới
chỗ Lang đại nhân. Nó nhảy dựng lên trong không trung, bộ dáng phi
thường buồn cười, nhìn bộ dáng của nó là biết nó đang rất vui vẻ.
Sau đó, Kim Phi Dao liền nhìn thấy bóng đen chạy tới chỗ phân thân Hắc ma,
còn không ngừng hút linh lực của nàng mà nó đã phản bội, đi giúp phân
thân Hắc ma.
Kim Phi Dao bị ném tại chỗ, dùng sức nắm tay, nghiến răng nghiến lợi quát: “Làm cái gì vậy!”
Mà thủy pháp thuật của giao long đã đến bên miệng, sắp đánh ra, Kim Phi
Dao quyết định tránh thoát pháp thuật này, vì thế liền quay đầu bay sang bên cạnh, thế nhưng chiêu này của giao long vẫn dừng bên miệng, nửa
ngày không nhổ ra, nàng liền đứng lại nhìn.
Thân thể giao long
giật giật, cơ thể vốn rắn chắc trở nên hơi phù, thoạt nhìn mượt mà giống như bị bơm nước. Mấy cái chân nó thò ra trong không trung, móng vuốt
vung vẩy như đang giãy dụa.
Đột nhiên, một vật từ trong cơ thể nó chui ra, bay vào không trung, trên người giao long liền có nước phun ra theo lỗ hổng. Nước phun ra càng ngày càng nhiều, lỗ hổng cũng càng lúc
càng lớn, cuối cùng cả người giao long xẹp xuống giống như cái túi
thủng, rơi thẳng xuống Linh cấp giới.
Vật nhảy ra kia chính là
Mập Mạp. Hắn bám vào người giao long đúng lúc giao long bị Kim Phi Dao
hấp dẫn lực chú ý cho nên giao long không phát hiện có vật khác lạ ở
trên người. Mập Mạp dùng nọc độc làm tan vảy rồng, chui vào trong cơ thể giao long. Sau đó, nó ở trong đó toàn phóng nọc độc, làm tan chảy hết
thịt và nội tạng của giao long.
Hiện tại thấy giao long rơi
xuống, hắn nhanh chóng le lưỡi. Đầu lưỡi giống như tia chớp lao đi, đánh vỡ đầu giao long, lúc lưỡi thu trở về đã có thêm một viên yêu đan giao
long màu lam.
Mập Mạp hóa thành hình người, cầm yêu đan giao long trên tay cất vào túi càn khôn. Sau đó, nhìn bóng đen đang nhảy loạn ở
xa, mạc danh kỳ diệu hỏi Kim Phi Dao: “Lão đại, đó là cái gì vậy? Ngươi
thừa dịp ta không có mặt mà nuôi linh thú mới sao?”
Kim Phi Dao
tức giận trừng mắt nhìn bóng đen kia, “Linh thú cái gì, ta cũng không
biết nó là thứ gì. Ta dùng Thiên Địa Tịch Diệt liền xuất hiện gia hỏa
đó, bảo nó đi công kích giao long thì nó lại vỗ mông chạy. Ta cũng rất
muốn biết đây là cái gì, dùng linh lực của ta không nói, vậy mà còn tự
chủ trương, hoàn toàn không nghe ta.”
“Lão đại, ngươi thật sự quá lợi hại, phóng một pháp thuật mà cũng có thể tự chạy.” Mập Mạp khen.
“Ít nói vô nghĩa, đi qua hỗ trợ đi, phải sớm đánh hạ Tân Long môn!” Kim Phi Dao cũng không biết bóng đen kia là cái gì nhưng nàng có cảm giác thứ
này chắc chắn không phải là thứ biết nghe lời!