Kim Phi Dao rất hài lòng với bộ chiến giáp đen như mực này, còn tưởng
rằng Lang đại nhân vắt một cái thú yên lên lưng nàng nữa. Tuy nhiên,
nghĩ lại thì bản thân đã cao gần mười trượng, hắn còn chưa tới một
trượng, làm sao có thể kỵ được, trừ phi gọi hắc ma ra.
Uy phong
tận trời hét lớn một tiếng, Kim Phi Dao lắc lắc người, chiến giáp liền
phát ra thanh âm rào rào, phá lệ dễ nghe. Đúng lúc này, trên đầu có gì
đè xuống, Lang đại nhân đã phi thân đứng trên đầu nàng.
Ma đầu
xứng hắc thú, Lang đại nhân đứng trên đầu Kim Phi Dao thoạt nhìn càng
thêm uy phong lẫm lẫm, dùng Thao Thiết làm tọa kỵ quả nhiên hữu dụng, uy lực tăng lên không ít.
“Đi!” Lang đại nhân cầm Hắc Ma thương chỉ Tân Long môn xa xa, truyền âm quát.
Người đứng bên trên quả nhiên uy phong hơn nàng nhiều, Kim Phi Dao có chút
khó chịu cào cào móng vuốt, thân hình bật lên, bay vụt ra ngoài. Mập Mạp chạy nhanh vài bước, nhảy lên người nàng, mượn lực nhảy vài cái nữa,
chạy tới trên lưng. Lang đại nhân đã đứng ở đầu, hắn cảm thấy ngồi trên
lưng là đủ rồi.
Hải Lam Âm khoan thai đến sau, hơn nữa đối thủ
cũng khác bọn họ cho nên không lên lưng Kim Phi Dao mà phi hành cùng các Ma nhân khác, theo phía sau bọn họ tới gần Tân Long môn.
Kim Phi Dao không có cánh, không thể phi hành nhưng việc này không hề ảnh hưởng nàng giẫm chân tại chỗ trong không trung. Trước kia làm như vậy thì
thời gian nàng ở trên không không nhiều lắm, hiện tại đã Hóa Thần hậu
kỳ, muốn tự do đi qua lại trong không trung lại phi thường đơn giản. Chỉ thấy bốn chân nàng dẫm lên yêu khí màu đen, kéo theo hắc khí thật dài,
một thân giết hại đi đến Tân Long môn.
Doanh địa Ma tộc ở ngay
trên ngọn núi đối diện Tân Long môn, hai bên cách nhau lộ trình không
quá một chén trà nhỏ, bình thường chỉ nhìn nhau, lúc này mới đi vài bước đã tới trước ngọn núi của Tân Long môn. Lang đại nhân khoanh hai tay
trước ngực, Hắc Ma thương dựng thẳng, bay bên người.
Phía sau là
năm trăm Ma nhân cộng thêm một Nhân tộc là Hải Lam Âm. Tư thế đó mà Tân
Long môn còn không nhìn thấy thì những con mắt kia đều phải lấy ra dẫm
nát. Thế nhưng bọn họ lại không hề xuất hiện, cấm chế mở ra, toàn môn im ắng, căn bản không để ý đến Ma tộc bên ngoài.
Thấy bọn họ không chịu động thủ ứng chiến, Lang đại nhân đột nhiên đưa tay chỉ vào Tân Long môn, khẽ quát một tiếng: “Phá!”
Hắc Ma thương bộc phát hắc quang, vút một tiếng bay ra ngoài, phía sau kéo
theo vô số luồng khí lãng màu đen, tiếng vang sắc bén vang lên, công
kích vào đại môn Tân Long môn.
Toàn bộ Tân Long môn được bao trùm trong cấm chế, Hắc Ma thương trùng trùng đánh lên cấm chế, một tầng
sóng lực chắn trước mặt nó. Sau mấy giây giằng co, Hắc Ma thương bị bắn
trở về, một lần nữa đứng thẳng bên người Lang đại nhân.
Thấy Lang đại nhân không phá vỡ được cấm chế, Kim Phi Dao nhếch môi cười. Vừa mới bắt đầu cười thì nghe thấy Lang đại nhân nói: “Đập vỡ ngọn núi cho ta!”
Kim Phi Dao tiếp tục cười, chờ xem Ma nhân đi lên đập núi. Nhưng đợi một
hồi lại phát hiện căn bản không có ai động đậy, lúc này mới ý thức được
lời này có khả năng là nói với mình, nàng hỏi: “Ta?”
“Đương nhiên là ngươi, nơi này có ai có khí lực lớn như ngươi chứ.” Lang đại nhân
bay lên khỏi đầu nàng, chỉ lên núi bảo nàng đi qua.
“Khí lực ta
lớn nhất? Chỉ là đập một ngọn núi thôi, đám tôm tép các ngươi chờ xem
đi.” Nghe hắn nói người có sức lực lớn nhất nơi này là mình, Kim Phi Dao nheo mắt nhìn lướt qua Lang đại nhân, nói như vậy là khí lực của mình
còn lớn hơn hắn! Vậy thì cho những Yêu tộc này nhìn chút uy phong, xem
cái gì mới gọi là lực lượng.
Thấy nàng tin tưởng gấp trăm lần xông đến Tân Long môn, Lang đại nhân nói khẽ đến mức không thể nghe thấy: “Ngu ngốc!”
Để uy hiếp cả Ma tộc lẫn Tân Long môn, Kim Phi Dao bay thẳng tới phía dưới ngọn núi, nơi không có cấm chế, sau đó giơ nắm tay đánh.
Kích
đầu tiên, đá vụn bay tứ tung. Kích thứ hai, đất rung núi chuyển. Cú thứ
ba, vách núi đá phía sau Tân Long môn liền xuất hiện một cái hố to. Nếu
còn tiếp tục đánh như vậy thì toàn bộ ngọn núi sẽ bị cắt thành hai đoạn, Tân Long môn sẽ bị rơi xuống Linh cấp giới.
Kim Phi Dao càng
đánh càng hưng phấn, hoàn toàn quên mất phía sau Tân Long môn còn có bí
cảnh, cũng không cần biết vị trí nó ở đâu, nếu cả ngọn núi đều bị hủy
thì bí cảnh kia có bị hủy diệt hay không. Chỉ cần vỗ vỗ tảng đá là có
thể tiêu diệt Tân Long môn, việc dễ dàng như vậy nàng tự nhiên sẽ làm
cật lực.
Hơn nữa, nàng thính tai còn có thể nghe thấy sau mỗi nắm tay nàng hạ xuống, những Ma nhân phía sau không ngừng hít vào, đây đều
là thanh âm kinh thán sức mạnh của nàng nha.
Đúng lúc này, ở cửa
Tân Long môn truyền đến tiếng gầm, “Lang ma đầu! Ngươi đừng có khinh
người quá đáng!” theo thanh âm truyền đến, một luồng uy áp cường đại
tràn mở ra bốn phía, thân hình Kim Phi Dao liền ngưng lại.
“Trở
về!” Lang đại nhân cũng truyền âm cho Kim Phi Dao, nàng nhanh chóng bứt
ra bay trở về, một lần nữa bị Lang đại nhân dẫm lên.Cửa Tân Long môn rốt cục cũng mở ra, từ trong bay ra hai gã tu sĩ Luyện Hư kỳ, một người hậu kỳ, một người trung kỳ, một nam một nữ. Bay đến không trung, dưới thân
hai người nhoáng lên một cái, hai tọa kỵ cao năm, sáu trượng xuất hiện.
Nữ đứng trên người một con cá chép cực lớn, trên người cá toát ra ngọn lửa đỏ, trên vẩy cá còn có kim quang chớp động, bên người có dòng nước vờn
quanh giống như dải lụa, không gió tự chảy.
Nam tu sĩ kia đứng
trên một con giao long. Giao long vừa to vừa dài, toàn thân bao quanh
bởi mây trắng. Trên đầu có một sừng, toàn thân trắng bạc, lợi trảo còn
ôm chặt một hạt châu tràn đầy thủy tức khí.
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào hai tọa kỵ, tu vi tương đương nàng. Khoan… hai gia hỏa này có
thể biến thành hình người không? Nếu không thể biến thì những gia hỏa
vượt qua cấp chín phải gọi thế nào đây?
Lúc này, Lang đại nhân mở miệng nói: “Phải chú ý tới tọa kỵ của đối phương, chủ yếu là ở pháp
thuật hệ thủy, giết chết chúng nó.”
“Đã biết, tự ngươi đứng vững
đi, đợi lát nữa ta sẽ không chú ý được tới ngươi đâu.” Kim Phi Dao đáp.
Nghe khẩu khí của nàng thì tựa hồ muốn tự xông lên đánh, không quản
người đứng trên đầu.
“Lang, kỵ một con thú tới đã nghĩ sẽ đánh
thắng chúng ta sao? Ngươi quá cuồng vọng rồi, chúng ta có bốn đó. Tọa kỵ của ngươi ăn mặc khí phái nhưng thực ra cũng chỉ là một con phế vật
thôi, không có chút tác dụng nào. Tùy tiện gọi một con thú tới là có thể có tác dụng sao?” nàng kia mặc đồ đỏ tươi, phiêu miểu khinh dương đứng
trên lưng cá chép, tuy thoạt nhìn không tệ nhưng lời nói ra lại không dễ nghe chút nào.
Đồng tử Kim Phi Dao co rụt lại, đột nhiên xông ra ngoài, lập tức chạy tới trước mặt cá chép, há mồm ra cắn nó. Động tác
của nàng quá nhanh, Lang đại nhân trên lưng nàng không kịp phản ứng,
cũng bị kéo tới. Bụng cá chép bị Kim Phi Dao cắn mạnh, dòng nước bên
người hóa thành lợi nhận lao đến, nó ra sức giãy dụa, liều mạng vung
đuôi hòng văng được kẻ tham ăn này ra.
Vảy trên người nó phi
thường cứng rắn, pháp bảo bình thường đều không thương tổn được, nhưng
răng của Kim Phi Dao lại không phải vật phàm, so với răng nàng thì pháp
bảo còn kém xa. Nàng dùng sức cắn, chậm rãi đâm qua vảy, đâm vào thịt cá chép. Sóng nước hóa lợi nhận của cá chép liều mạng bổ về phía nàng, đều bị chiến giáp trên người nàng ngăn cản. Chiến giáp không hề phát ra ánh sáng chói mắt gì, cũng không đại phóng linh khí, chỉ lẳng lặng để mặc
công kích đánh lên, lại phá giải hết.
Kim Phi Dao cắn cá chép,
dùng sức lắc đầu bên nọ bên kia, Lang đại nhân đứng trên đầu nàng lại
không hề dễ chịu, đành phải bay lên khỏi tọa kỵ không biết nghe lời này, Hắc Ma thương trong tay run lên, đâm xuống nữ tử trên lưng cá chép.
“Lang ma đầu!” nam tử cưỡi giao long cầm một cây kích Bàn Long, chống lên
lưng giao long, làm ra một pháp thuật màu lam, bốn phía nhất thời kết
xuất vô số giọt nước. Giọt nước chi chít chi chít tụ tập lại với nhau,
hóa thành rồng nước, đánh tới Lang đại nhân.
Lang đại nhân giơ
Hắc Ma đâm xuống lưng nữ tử, thân ảnh nhoáng lên một cái, lại một người
xuất hiện, bạch y hắc long, tay cầm ô đen. Phân thân của hắn xuất hiện,
cầm ô vọt qua đón rồng nước, hắc ô mở ra va chạm với rồng nước. Bạch y
hắc long đối kháng giao long, hắc y bạch long đối kháng cá chép, tuy
rằng tận mắt thấy phân thân xuất hiện nhưng lại căn bản không phân biệt
được đâu mới là Lang đại nhân chân chính.
Kim Phi Dao không chú ý xem Lang đại nhân phân thành mấy người, nàng chỉ cắn cá chép, muốn cắn
chết nó. Không phải chỉ là cưỡi một con cá béo thôi sao, vậy mà dám nói
nàng là đồ to con vô dụng, nữ nhân đáng chết! Xem ta giết ngươi thế nào! Tu sĩ Luyện Hư thì sao, ta đã từng thấy tu sĩ Hóa Thần kỳ xử lý Hợp Thể kỳ kia!
Cá chép vùng vẫy giống như liều mạng làm cho nữ nhân
trên lưng đều không đứng nổi, mà Lang ma đầu lại công tới, nàng chỉ có
thể phi thân rời khỏi cá chép, phẫn nộ quát: “Cẩm Ngư, giết con thú lông rậm này đi!”
“Ai giết ai còn chưa biết đâu!” Kim Phi Dao đột
nhiên hé miệng, rút răng khỏi bụng cá chép, liền thấy trên bụng nó xuất
hiện bốn cái lỗ do bốn cái răng nanh của nàng đâm thủng. Những chiếc
răng khác thì không đâm được vào vảy cá, chỉ gây ra mấy vết thật sâu
trên vảy.
Phát hiện con hắc mao thú buông tha mình, cá chép vung
đuôi định đập Kim Phi Dao bay đi nhưng đuôi còn chưa kịp quất tới thì
toàn thân đã run lên. Từ phía sau chân phải của Kim Phi Dao phun ra đại
lượng máu tươi, nàng đã cho thú nha trên quyền sáo chui vào viết cắn từ
lúc nào. Yêu khí hung hăng kéo, máu cá chép bị nàng dùng sức rút ra.
Con cá to như vậy, mỗi vết thương to chừng cái chậu rửa mặt, máu tươi theo
hữu trảo của Kim Phi Dao ào ạt chảy ra như một thác nước màu đỏ, phi
thẳng xuống phía dưới, ra xa biến thành huyết vụ, bị gió thổi bay.
“Cẩm Ngư!” nữ tử chấn động, vảy của Cẩm Ngư phi thường cứng rắn, tại sao có thể dễ dàng bị cắn thủng như vậy!
Cẩm Ngư đã ý thức được nếu không tách được đại gia hỏa trước mắt này ra thì bản thân sẽ chết, nó bắt đầu quay cuồng trong không trung, dòng chảy
bên người trùng trùng nện lên Kim Phi Dao. Lực lượng này đánh vào cảm
giác giống như bị đại chùy nện vào ngực, cách chiến giáp cũng làm cho
lồng ngực Kim Phi Dao phát đau, nhưng nàng không hề buông tay, bám chặt
vào Cẩm Ngư, không giết chết nó tuyệt đối không buông tay.
Giao
long thấy Cẩm Ngư không thoát khỏi con mao thú kia, lại còn phun máu
tươi, cơ thể bắt đầu nhạt màu thì nóng nảy. Hạt châu luôn cầm trong tay
được ném ra ngoài, mục tiêu chính là con mao thú. Lúc hạt châu tới gần,
Bách Cốt châu trên cổ Kim Phi Dao đột nhiên hút yêu khí trên người nàng, thiếu chút nữa thì hút cho nàng choáng váng mặt mày mà rơi xuống. Bách
Cốt châu hút hết yêu khí phiêu phù bên ngoài thì lập tức phun ra một con hắc thú. Hắc thú tạo thành từ yêu khí đi lên nghênh đón, va chạm với
hạt châu, triệt tiêu công kích lẫn nhau.
Lúc này, đuôi Cẩm Ngư
giật giật giống như bị rút gân, mắt cá dại ra nhìn Kim Phi Dao, dần dần
bất động. Đôi mắt cá kia tựa hồ vẫn còn không thể tin được, bản thân còn chưa động sát chiêu mà đã bị cắn chết.
Thấy nó rốt cục cũng
chết, Kim Phi Dao mới rút quyền sáo Thú Bạo ra, xì một tiếng khinh miệt, “Vốn đã không có mí mắt, còn ra vẻ chết không nhắm mắt cái gì!”