Vị trí Cơ Toàn sơn nằm ở trung gian Thần cấp giới, địa bàn không quá
lớn, vốn chỉ là một ngọn núi nhỏ phiêu phù ở trung tâm Thần cấp giới.
Bởi vì ngoài đá ra thì không có gì khác cho nên trước kia chỉ có loài
chim dùng để làm lộ tiêu. Sau này vì tu sĩ ngày càng nhiều, tranh cướp
địa bàn kịch liệt nên mới thương nghị hợp thành Thần lão vị.
Lúc
tuyển chọn địa điểm, có người đã đề nghị lấy ngọn núi nhỏ vô danh này
làm nơi nghị sự bởi vì nơi này vừa khéo ở giữa, lại không phải là địa
bàn của bất kỳ kẻ nào, hơn nữa lại không lớn.
Tuy chỉ là một ngọn núi đá nhưng điểm này không hề ảnh hưởng đến mục đích sử dụng. Chỉ cần
nửa năm, ngọn núi nhỏ vô danh này đã biến thành một ngọn núi tên Cơ
Toàn, là nơi quan trọng nhất Thần cấp giới.
Kim Phi Dao đi theo
Lang đại nhân đến Cơ Toàn sơn, tiến vào mi mắt là một ngọn núi khéo léo. Thật sự rất nhỏ, vốn đã không to lại bị gia công toàn bộ: vách núi phía trên bị vạt bỏ, điêu ra hình hai con rồng đang bay lên. Ngoài thứ này
ra thì nơi bắt mắt duy nhất chính là một hán tràng hình tròn chiếm hơn
nửa diện tích ngọn núi.
Ở phía sau hai con rồng có một pháp trận
vĩ đại tạo thành từ kim sắc quang mang, lơ lửng trong không trung. Kim
quang tạo thành pháp phù, chậm rãi xoay trong không trung, có cảm giác
uy nghiêm không nói nên lời.
Trên quảng trường lúc này có không
ít tu sĩ đứng, mà chung quanh họ là rất nhiều đá, các tu sĩ cũng ngồi
trên đó. Kim Phi Dao cảm thấy người xây quảng trường thật quá lười, sao
không thuận tay di dời hết đá vụn rồi điêu những tảng đá kia thành những chiếc ghế đá xinh đẹp có phải hơn không, kiểu gì cũng tốt hơn hiện tại, tu sĩ giống như một đám khỉ ngồi trên đá, nơi quan trọng nhất Thần cấp
giới thoạt nhìn thật giống một bán thành phẩm.
Nàng còn biết được từ chỗ Lang, trên quảng trường kia khắc bản đồ của toàn bộ Thần cấp
giới, chỉ có điều hiện tại quá nhiều người cho nên không nhìn thấy. Nếu
không nhầm thì những người ngồi trên quảng trường kia chính là những
người ở Thần lão vị, còn tạp vụ thì chỉ có thể ở ngoài quảng trường.
“Lang đại nhân, Nhật Nguyệt môn ở đâu?” Kim Phi Dao xem xét Cơ Toàn sơn đông
đúc, nghe nói Nhật Nguyệt môn có rất nhiều người chạy lên núi, chiếm cứ
Cơ Toàn sơn không chịu đi.
“Bên kia!” Lang đại nhân hơi hơi nâng
mắt nhìn sang, Kim Phi Dao nhìn theo, phát hiện phía xa có một tòa cung
điện kim bích huy hoàng. Đó là một tòa cung điện được kéo bởi hai trăm
con Phiêu Miểu quy, toàn bộ cung điện phải ở được ít nhất vạn người.
Cung điện được xây dựng trên một bình đài siêu rộng, một sợi dây to bằng hai người xuyên qua bình đài, buộc lên người Phiêu Miểu quy, để Phiêu
Miểu quy kéo cho lơ lửng trong không trung. Mỗi con Phiêu Miểu quy to
tới một trăm trượng, không có cánh nhưng lại có thể tự do bay trong
không trung. Dưới bụng chúng có một loại nấm ký sinh gọi là Phiêu Không
khuẩn, Phiêu Không khuẩn hơi giống con sứa, khác với các loài nấm khác
là chúng có răng. Từng con khuẩn trắng noãn dán lên bụng Phiêu Miểu quy, những cái xúc tu thật dài chúc xuống phía dưới, phiêu phù trong gió.
Mỗi ngày, Phiêu Không khuẩn sẽ tiết ra niêm dịch, dùng xúc tu thổi thành bong bóng, bong bóng dán ở bụng rùa, thổi con rùa to trăm trượng bay
lên không trung. Sức nổi của những chiếc bong bóng này vô cùng lớn, chỉ
có hai trăm con Phiêu Miểu quy mà có thể kéo theo toàn bộ cung điện.
Không ngờ lại dùng cách này để làm cung điện, Kim Phi Dao cảm thấy đầu óc môn chủ Nhật Nguyệt môn đúng là có vấn đề. Tuy ngoài phía dưới cung điện,
bên trên còn có tên tháp phòng ngự nhưng thứ này chỉ cần đánh chết toàn
bộ Phiêu Miểu quy thì toàn bộ cung điện bên trên còn không rơi xuống?
Nhưng nhìn sang bên cạnh thì thấy chung quanh Cơ Toàn sơn còn có không ít
Phiêu Miểu quy và phi thiên thuyền. Trên người những con Phiêu Miểu quy
kia cũng có phòng ốc, tuy nhiên đều là cửa hàng. Phi thiên thuyền có vẻ
tốt hơn một chút, lớn lớn nhỏ nhỏ đều có, yên lặng phiêu bốn phía, có
điều chắc chắn tiêu phí không ít linh thạch.
Kim Phi Dao rất muốn tìm một người để hỏi tình huống chung quanh Cơ Toàn sơn, tuy nhiên nhìn chung quanh lại không có ai, vì có Lang đại nhân ngồi đây cho nên các
Ma tộc khác căn bản không tới gần. Không tìm thấy người để hỏi, ánh mắt
nàng liền dừng lại trên người Lang đại nhân, không biết người này có
chịu giải thích một cái không.
Thấy ánh mắt nàng cứ quét tới quét lui trên người mình, Lang đại nhân mở miệng nói: “Cơ Toàn sơn rất quan
trọng, nhưng lại không tiện lấy làm chỗ ở cho các môn phái, bọn họ phải
tự làm nhà. Phi thiên thuyền là do các môn phái chi ra, tuy phí tổn cao
nhưng ở lại tiện, qua lại tự nhiên. Có tu sĩ tự nhiên sẽ có buôn bán
trao đổi, Phiêu Miểu quy là do thương nhân làm ra, chỉ cần cung cấp cho
nó chút Vân thảo là được, rẻ hơn dùng phi thiên thuyền nhiều.”
“Vậy sao? Vì kiếm linh thạch, thực là cách gì cũng nghĩ ra.” Kim Phi Dao gật đầu hiểu ra.
Hiện tại ở đây phi thiên thuyền nhiều hơn Phiêu Miểu quy, đều là đến vây
công Nhật Nguyệt môn, những nơi khác chỉ còn một vài thế lực nhỏ còn
lại, Nhật Nguyệt môn đã bị đánh cho chỉ còn lại tổng đàn.
Cũng
không biết do còn hy vọng hay là không cam tâm mà rất nhiều môn nhân của Nhật Nguyệt môn sau khi trốn khỏi phân điểm liền trở về tổng đàn. Cũng
có khả năng là bọn họ còn chưa biết môn chủ gặp chuyện không may, bọn họ chờ môn chủ xuất hiện, giết chết hết những kẻ dám can đảm chống đối
Nhật Nguyệt môn.
Chiếc phi thiên thuyền lớn nhất kia tới từ Đông
Môn Thần giới, bên trên có các nhân vật do các tộc tuyển chọn ra để bàn
chính sự, lão tư tế cũng ở trên đó. Đứng trên sàn tàu rộng rãi, đám
người lão tư tế có thể nhìn thấy Lang đại nhân mang theo nhân mã bay
tới, đầu lĩnh chính là Lang đại nhân đang nhàn nhã uống trà, còn người
tóc ngắn bên cạnh kia, tuy không búi hai búi tóc, lão tư tế vẫn liếc mắt một cái là nhận ra vị bệ hạ tôn quý của bọn hắn.
Nhìn bệ hạ ngay cả tóc cũng bị cắt cụt, tay lão tư tế run lên. Hắn dùng sức nắm chặt,
ngươi rốt cục đã trở lại! Hắn định đợi Kim Phi Dao lên phi thiên thuyền
sẽ hỏi tội nàng, lại dám làm mất mặt Yêu tộc, Chu Tước quả nhiên nói
đúng, lúc trước hắn không nên cho nàng danh hiệu bệ hạ này.
Kim
Phi Dao thấy lão tư tế, liền đứng dậy vui vẻ vẫy tay về phía lão, sau đó hưng phấn nói với Lang đại nhân: “Lang đại nhân, người nọ chính là lão
tư tế, người phong ta làm bệ hạ. Ngươi nhìn hắn thế kia thôi, kỳ thực là một người tốt.”
Dọc đường đi, Hoa Uyển Ti lại không tiến giai,
tuy nhiên chỉ còn thiếu một chút, định bụng sau khi tới đây sẽ dùng linh thạch cực phẩm để đánh sâu vào. Nàng cũng đứng lên theo Kim Phi Dao,
nhìn lão tư tế trên phi thiên thuyền, tựa hồ lão tư tế không được vui vẻ như Kim Phi Dao nha.
Phi thảm rốt cục cũng hạ xuống phi thiên
thuyền, Kim Phi Dao bước một bước dài nhảy xuống, không chú ý việc thu
phi thảm đã xông đến chỗ lão tư tế.
Lão tư tế không ngờ bệ hạ lại
nhiệt tình như vậy, bị động tác này của nàng làm cho mờ mịt. Mắt thấy
Kim Phi Dao sắp ôm tới, hắn vội vàng né người sang một bên định tránh
đi.
Nhưng Kim Phi Dao đã giữ chặt hắn, kéo hắn chạy tới đuôi
thuyền. Trước mắt bao người, lão tư tế bị nàng kéo tới tận đuôi thuyền,
sau đó mọi người nghe được tiếng gầm giận dữ, là Kim Phi Dao làm khó dễ
lão tư tế.
Nàng trợn tròn mắt lên, nhìn chằm chằm lão tư tế, rũ
bỏ bộ dáng nhiệt tình và vui mừng lúc trước, hung thần ác sát quát: “Có
phải ngươi muốn hại chết ta không hả? Ta rõ ràng đã phát truyền âm, nghĩ các ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý để ta đi làm tọa kỵ, nhưng thật
không ngờ tới ngươi lại vì tranh đoạt địa bàn cho Yêu tộc mà bán cả ta!”
Lão tư tế bị nàng mắng cho sửng sốt, đột nhiên phục hồi tinh thần, hắn mới
là người muốn tính sổ với nàng nha, vì thế cũng không cam yếu thế hô
lên: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Cái mặt già của ta đã bị ngươi quăng vào rãnh biển rồi. Ngươi cũng không nghe xem ngươi nói gì trong
bùa Truyền Âm, ai biết được ngươi phải đi làm tọa kỵ chứ!”
“Ta
nói cái gì? Không phải ta đã nói rất rõ ràng, Ma tộc Lang đại nhân muốn
kỵ ta sao? Nói rõ như vậy mà ngươi còn không hiểu sao? Còn có thể nghĩ
thành chuyện gì được chứ!” Kim Phi Dao thật khó chịu nói, bản thân đã
nói rất rõ ràng như vậy rồi mà hắn còn định đổ tội lại cho nàng.
“Ai biết ý của ngươi là như thế này!” lão tư thế không ngờ đã đến lúc này
mà Kim bệ hạ còn không biết mình sai ở chỗ nào, thật sự là làm hắn giận
không thể át.
Kim Phi Dao chau mày cười lạnh: “Vậy ngươi cho là có ý gì?”
“Ta…” lão tư tế vừa định nói ra lại đột nhiên cảm thấy nếu nói ra liệu có làm cho người khác hiểu lầm là hắn có tâm tư khác hay không. Vì thế hắn
liền chuyển giọng, nói: “Chuyện này rõ ràng chỉ cần cự tuyệt, ngươi đặc
biệt tới hỏi ta làm gì!”
“Ta không đánh lại hắn cho nên mới hỏi
ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ từ chối, không ngờ ngươi lại rất vui
vẻ, còn chúc mừng ta. Ngươi chúc mừng cái gì? Bệ hạ của mình bị dắt đi
cưỡi mà còn chúc mừng! Lúc đó suýt nữa thì ta bị ngươi làm cho tức chết
rồi, bây giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà rống lên với ta!” Kim Phi
Dao khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn, chuyện này hoàn toàn là tại lão tư tế.
Lão tư tế tức giận đến sắp hộc máu, cắn chặt răng nói: “Sĩ khả sát không thể nhục…”
Không đợi hắn nói xong, Kim Phi Dao đã ngắt lời nói: “Ý của ngươi là bảo ta
đi tìm chết? Ta đâu phải bị bệnh, chẳng qua chỉ là cưỡi một cái, còn có
thể tự tử sao?”
“Ngươi đã nói là việc nhỏ thì còn nhảy lên phi
thiên thuyền, hùng hùng hổ hổ tìm ta khởi binh vấn tội làm gì!” lão tư
tế hừ một tiếng, hắn đã nhìn ra nàng không cảm thấy chuyện này có gì.
Lúc này, Kim Phi Dao bĩu môi bất mãn nói: “Đó là ta giận các ngươi! Ta vì
Yêu tộc mà vào sinh ra tử, tất cả đều là vì tìm tài liệu lôi tính cho
các tiền bối chưa từng thấy mặt. Cũng không ngẫm lại xem, ta ngay cả tài liệu lôi tính trông như thế nào còn chưa thừng thấy, bị đánh, bị
thương, bị kỵ, bị người chê cười, tất cả là vì bọn họ. Ta mới là bệ hạ
nha, bọn họ hẳn nên hiếu kính ta mới đúng, vậy mà trái lại lại làm ta
xuất lực bán mạng vì bọn họ.”
“Bán mạng thì bán mạng, còn bán ta
đi làm tọa kỵ, ăn đủ đau khổ. Hiện tại ngay cả tóc cũng bị thiêu hủy,
ngươi có biết một nữ nhân không có tóc trông ngốc thế nào không? Ta hiện tại mang bộ dáng này, các ngươi thỏa mãn rồi chứ!” nàng ngẩng đầu nhìn
trời, bộ dáng thương tâm muốn chết.
Biểu cảm của bệ hạ thật sự là phong phú, vừa rồi còn hung thần ác sát như muốn ăn thịt người, hiện
tại liền chuyển sang bộ dáng tiểu nữ tử. Vừa ầm ĩ vừa nháo, nàng làm như vậy làm cho lão tư tế có chút chân tay luống cuống.
“Linh thạch của ta đã chuẩn bị chưa?” đúng lúc này, Kim Phi Dao chìa tay, bĩu môi hỏi.
Lão tư tế mạc danh kỳ diệu nhìn nàng, “Linh thạch gì?”
“Linh thạch gì? Không phải lúc trước đã nói rồi sao, hiện tại Nhật Nguyệt môn chỉ còn lại nơi này, tiền công hai năm nay của ta hẳn là nên tính đi
thôi…” Kim Phi Dao chau mày, sao mới hai năm mà đã không nghĩ ra?
Lão tư tế chấn động: “Cái gì! Ngươi chạy đến chỗ Lang đại nhân mà còn muốn
tính linh thạch? Hẳn là phải để Ma tộc tính cho ngươi mới đúng, ngươi
đâu có nghe mệnh lệnh của ta.”
Kim Phi Dao híp mắt nhìn hắn: “Ý
của ngươi là, ta không phải là người Yêu tộc cho nên hẳn là phải đi tìm
Ma tộc đòi linh thạch? Ta ở bên cạnh Lang đại nhân không phải là ngươi
không biết, là chính ngươi hạ mệnh lệnh cho ta, ta lẽ ra vẫn luôn tìm
Nhật Nguyệt môn gây phiền toái đó.”
“…” lão tư tế thở dài một
tiếng, rốt cục cũng chịu thua, Yêu tộc vẫn cần thể diện, “Một lát nữa sẽ tính cho ngươi, một khối linh thạch cũng không thiếu.”