Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 601: Chương 601: Xong Việc




Hôm sau, Ma tộc đã sớm xuất phát đến Thần giới kế tiếp. Kim Phi Dao thu thập xong tiểu đảo nổi, theo chúng ma phi hành trong không trung. Nàng thấy Mập Mạp ủ rũ ngồi trên phi thảm, khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không sao!” Mập Mạp thuận miệng lên tiếng. Hôm qua hắn chạy đi tìm Hoa Uyển Ti, nói lại chuyện của Kim Phi Dao, còn tưởng rằng Hoa Uyển Ti cũng sẽ kinh ngạc, nhưng không ngờ Hoa Uyển Ti lại vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy sao? Vậy sau này ngươi khen ngợi nàng nhiều một chút là được. Trước kia ta cơ hồ ngày nào cũng chìm trong các lời khen ngợi, nghe đến chết lặng rồi. Hơn nữa, cũng không phải là việc đáng ngại gì, đừng ảnh hưởng ta bế quan nữa.” Nói xong, nàng liền quay lưng đóng cửa, bỏ lại Mập Mạp ở bên ngoài.

Mập Mạp không ngờ thỉnh thoảng lắm mới có lần bản thân quan tâm tới lão đại lại nhận được kết quả như thế, căn bản không có người hiểu dụng tâm lương khổ của mình. Càng nghĩ càng giận, chuyện tốt này đúng là không làm được, căn bản không có người cảm kích nha.

“Không có việc gì thì ngươi đừng ủ rũ nữa, nhìn cứ như ta chết vậy.” Kim Phi Dao lườm hắn, đưa tiểu hồ lô ra trước mặt hắn: “Pha trà!”

“Lão đại, ngươi tự pha không được sao mà còn giao cho ta!” Mập Mạp nhìn trà cụ trước mặt, oán giận nói. Hắn ghét nhất là pha trà, phiền toái muốn chết, chỉ muốn uống mà không muốn pha.

Kim Phi Dao lười biếng ngồi bên cạnh, nhìn hắn mà cười: “Được rồi, ở đây địa vị thấp nhất chính là ngươi, chẳng lẽ muốn lão đại là ta pha trà cho ngươi sao. Ít nói đi, mau mau pha, Lang đại nhân chờ sốt ruột rồi.”

Mập Mạp nghiêng đầu nhìn hắn một cái, Lang đại nhân đang tựa vào phi thảm, mặt không biểu cảm nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm. Hắn đành phải thở dài một tiếng, bắt đầu pha trà.

Một đường đi qua, Lang đại nhân tiêu diệt hai Thần giới, tám thế lực của Nhật Nguyệt môn. Kim Phi Dao còn biết được hai tộc Nhân, Ma sở dĩ đột nhiên xuất thủ ngoài nguyên nhân do hành động của Yêu tộc thì còn một lý do khác, đó là môn chủ Nhật Nguyệt môn ở Độ Thiên giới đánh nhau với người khác bị thua.

Hắn trọng thương đào vong, hang ổ ở Độ Thiên giới bị phá tan, tất cả của cải đều bị những người đả thương hắn lấy đi. Nguyên nhân là vì hắn muốn đặt bẫy người ta trước, cuối cùng lại bị người liên thủ xử lý. Hiện tại đã không biết chạy đến chỗ nào, cho nên phải thừa dịp này, cộng thêm không để hắn có thể trốn xuống Thần cấp giới, hai tộc Nhân, Ma liền xuất thủ hòng cắt nát thế lực của hắn ở Thần cấp giới.

Nói đến cùng, cũng là người Độ Thiên giới lười quản chuyện Thần cấp giới mới làm hắn càn rỡ lâu như vậy. Nếu sớm xuất thủ một chút thì Nhật Nguyệt môn cũng sẽ không thể khuếch trương to lớn như thế, làm cho người khác bất mãn. Điều này làm cho Kim Phi Dao thật không rõ, rõ ràng là phải dựa vào thế lực bên dưới tìm tài liệu lôi tính cho mình, thế mà lại mặc kệ người bên dưới không quản.

Nói như vậy, môn chủ Nhật Nguyệt môn thật sự là người cẩn trọng, cả ngày chạy xuống Thần cấp giới để quản lý sự vụ, khuếch trương thực lực. So với đám người phủi tay không quản, chỉ biết mang vài món đồ xuống Thần cấp giới rồi há mồm đòi đổi tài liệu lôi tính thì tốt hơn nhiều.

Theo Lang đại nhân bách chiến bách thắng, Đông Môn Thần giới luôn truyền tới chiến báo của hắn, điều này làm hai tộc Nhân, yêu cảm thấy vị Lang đại nhân của Ma tộc này đã có thể xưng là Chiến thần. Đương nhiên, cao hứng nhất đương nhiên là Ma tộc, không cần phái nhân thủ mà vẫn không nghe thấy tin tức đánh không lại, tự nhiên có thể chứng tỏ tộc mình rất có bản lĩnh.

Tuy nhiên, ngay lúc bọn họ đắc ý thì tam tộc thu được tình báo, mà tin tình báo này lại làm hai tộc Yêu, Ma dị thường xấu hổ. Chiến báo lấy được từ tay của người Nhật Nguyệt môn, nói Ma tộc Lang đại nhân dùng bệ hạ Yêu tộc làm tọa kỵ, tấn công phi thường lợi hại, giờ đang vây bọn họ ở một chỗ vô cùng yếu hại, thỉnh cầu tổng đàn Nhật Nguyệt môn điều cứu binh tới.

Những cái khác thì không nói, điều khiến hai tộc Yêu, Ma chú ý là trong tin tức có viết Lang đại nhân cưỡi bệ hạ Yêu tộc. Lão tư tế là người đầu tiên phản ứng lại, hóa ra kỵ là có ý này chứ không phải như bọn hắn nghĩ. Hắn muốn tìm Ân Nguyệt, lại nghĩ ra Ân Nguyệt cũng đã đi ra ngoài. Bệ hạ ngàn vạn tôn kính của Yêu tộc lại bị Ma tộc cưỡi chạy khắp nơi, đây là loại nhục nhã mức nào chứ.

Không đợi hắn tức giận, người Ma tộc đã mở miệng: “Lão tư tế, không ngờ các ngươi vì trận chiến này mà hy sinh lớn như thế, ngay cả bệ hạ cũng phái ra. Đây là tấm lòng thế nào chứ, vì toàn bộ Yêu tộc, bệ hạ của các ngươi lại làm được cả chuyện này, thật sự là làm người ta kính nể!”

“Đúng vậy, Ma tộc cũng thật hy sinh, dám kỵ bệ hạ của chúng ta!” lão tư tế nghiến răng nghiến lợi nói, Kim bệ hạ này rốt cục đang làm cái gì không biết!

Ma tộc cũng biết việc lần này hoàn toàn là bọn hắn hiểu lầm, không ngờ Lang lại làm ra loại chuyện như thế, mà bệ hạ Yêu tộc kia cũng không phải là kẻ đáng tin. Ngươi trực tiếp từ chối là được, còn phát truyền âm để hỏi, hỏi cũng được nhưng ngươi phải nói cho rõ ràng nha! Hiện tại không phải là đào hố cho Ma tộc nhảy hay sao? Với tâm tư của mấy lão yêu quái này, đến lúc phân tích lợi ích chắc chắn sẽ bị dây dưa không rõ.

Nhân tộc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhất thời cảm thấy buồn cười, thế nhưng lại không xen mồm, âm thầm chờ xem hai tộc chê cười.

*************

Hôm nay, thừa dịp đánh hạ một địa phương, chờ thông tri nhiệm vụ xong, Mập Mạp liền đi đến trước mặt Kim Phi Dao, bất mãn nói: “Lão đại, ta rất có ý kiến với ngươi.”

“A? Vì sao? Ta đã làm gì?” Kim Phi Dao đang làm bánh bao, có chút khó hiểu nhìn Mập Mạp, tính tình tiểu hài tử nổi lên sao?

“Lão đại, ta mới thấy Lang đại nhân khen ngợi ngươi ba lần, sau này lại không thấy nữa. Vì sao ngươi lại giấu ta đi tìm hắn? Lại không cho ta xem, ngươi có chủ ý gì!” Mập Mạp hừ hừ, bất mãn nói.

Kim Phi Dao cảm thấy buồn cười: “Vốn cũng chỉ có ba lần, ai giấu ngươi đi tìm hắn chứ.”

“Không phải ngươi rất thích được khen ngợi sao? Vì sao chỉ đi ba lần? Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn để ta nhìn thấy nên lặng lẽ đi tìm Lang đại nhân.” Điều này nằm ngoài dự đoán của Mập Mạp, rõ ràng lúc nàng được khen ngợi thì rất vui vẻ, vì sao chỉ đi ba lần rồi không đi nữa?

“Loại việc này có gì mà phải giấu, hơn nữa ba lần là đủ rồi.” Kim Phi Dao nói.

Mập Mạp ngồi xổm bên cạnh nhìn nàng nhào nhân bánh, nói: “Ba lần là đủ rồi? Ngươi cũng quá dễ thỏa mãn, nếu thích thì cứ đi chứ.”

“Ba lần là được, nhiều hơn nữa chắc chắn sẽ tập mãi thành thói quen, đến lúc đó sẽ không còn cảm giác tốt như vậy nữa. Hơn nữa, nếu bị khen thành quen, không phải là ta sẽ cả ngày đi làm những chuyện để người khác khen ngợi đó chứ, như vậy sẽ rất mệt, sẽ bị người khống chế. Nếu Lang đại nhân nói, muốn ta khen ngợi ngươi thì ngươi phải làm việc này, việc kia cho ta, vậy không phải là đã bị người khống chế sao? Ta vốn có sở thích ăn ngon, nếu còn thích được người khác khen ngợi nữa, để người khác biết được thì ta còn biết sống thế nào?” thấy Mập Mạp không rõ, nàng liền giải thích.

“Ngươi thật giống với những kẻ ăn xin. Rốt cục có một ngày có người cho ngươi hai cánh bánh bao thịt, ngươi lại chỉ nỡ ăn một cái, còn một cái thì giấu đi, sợ sau này quên mất bánh bao thịt ăn ngon thế nào. Ngươi nhìn Uyển Ti đi, nàng được người khen đến phát ngấy, ngươi thì đúng là bộ dạng nghèo kiết hủ lậu mà.” Mập Mạp đúng là hết chỗ nói, đây hẳn là loại người không thể giàu nổi?

Kim Phi Dao làm xong nhân bánh, bất mãn nói: “Ta thấy ngươi thật nhàn rỗi nha, cây cỏ chung quanh đây ngươi đã nếm thử hết rồi hả? Lá cây đã ăn chưa? Cả đá cũng phải đi liếm xem.”

Thấy nàng bắt đầu thẹn quá thành giận, Mập Mạp vội vàng đứng dậy, không nói hai lời bỏ chạy. Ngày ngày ăn cỏ ăn lá cây thật sự là phiền muốn chết, miệng phát chua, loại bánh bao này văng ra một cái cũng có thể độc chết người!

Mập Mạp vừa chạy vừa nghĩ lại lần trước lão đại cố ý tặng bánh bao cho Lang đại nhân, nói muốn cho hắn nếm thử. Sau này, mặt Lang đại nhân xanh mét mất mười ngày, phi thường dọa người, không ai dám tới gần hắn, có thể thấy được bánh bao lão đại làm càng ngày càng khó ăn, về sau khó nói còn có thể độc chết người.

Dọc đường đi, Lang đại nhân diệt rất nhiều thế lực Nhật Nguyệt môn, Kim Phi Dao cũng kiếm lời không ít. Nàng thì cái gì cũng ném vào trong túi càn khôn, ngay cả thứ mà Nguyên Anh kỳ cũng không cần nàng cũng lấy, khiến cho số lượng túi càn khôn tăng lên quá nhiều. Tính ra nàng đã tồn trữ hơn ba trăm bảy mươi túi càn khôn, may mà còn có thể giữ ở trong bụng, nếu không chỉ riêng việc đeo ngần đó túi càn khôn cũng đủ để thành danh nhân rồi.

Rất nhiều thứ cơ hồ hoàn toàn không dùng đến, bán thì cũng phải đến chỗ nhiều tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ mới có thể có người mua cho nên cứ đặt trong bụng nàng, muốn tìm cũng phiền toái. Vì thế, Kim Phi Dao đặc biệt lấy Linh Lung đình trong tiểu đảo nổi ra làm kho hàng. Hơn ba trăm túi càn khôn bị nàng treo đầy đình giống như phơi thịt khô, thoạt nhìn tựa như bán túi càn khôn.

Nhìn cả đình túi càn khôn, Mập Mạp lúc đó cảm thấy khó hiểu, ai lại dùng một cái đình gió lùa tứ bề làm bảo khổ cơ chứ, ít nhất cũng phải làm một căn phòng nha.

Nhưng Kim Phi Dao lại đắc ý nói; “Ngươi thì biết cái gì, ta đây cố ý đó. Một cái túi càn khôn có thể đựng được rất nhiều thứ, chỗ ta treo nhiều như vậy không phải chứng tỏ ta rất giàu có sao? Chỉ cần có người đi vào tiểu đảo nổi chắc chắn sẽ phi thường khiếp sợ, có thể chứa đầy nhiều túi càn khôn như vậy, sau này đến Độ Thiên giới chắc chắn phi thường thoải mái.”

“Số lượng thì nhiều nhưng bên trong hơn phân nửa là rác.” Mập Mạp chậc lưỡi nói.

“Vậy ngươi phân loại rác đi, đỡ phải ném chung một chỗ.” Kim Phi Dao nhìn Mập Mạp, hiểm ác nói.

Vậy là sau đó Mập Mạp phải ở trong tiểu đảo nổi một thời gian rất dài. Ban ngày đi chiến đấu, tối lại phải về dọn dẹp túi càn khôn, khiến hắn khổ không nói nổi. Ngay cả Hoa Uyển Ti sắp tiến giai Hóa Thần kỳ cũng bị hắn làm ầm ĩ, chỉ cần thanh âm lớn một chút liền đi ra mắng hắn, khiến cho Mập Mạp thực hối hận, lẽ ra lúc đó hắn nói xong phải bỏ chạy ngay.

Hôm nay lại xuất phát tới địa điểm mới. Cứ đánh khắp nơi như vậy đã gần hai năm, không biết đánh bao lâu nữa mới xong. Hoa Uyển Ti đã nhiều ngày nay muốn tiến giai, cũng không biết có xuất hiện dị tượng hay không. Kim Phi Dao đành phải để nàng đi ra ngồi cùng trên phi thảm. Lúc tiến giai đã ngồi trên phi thảm, nếu có chỗ nào không đúng thì bên cạnh còn có Lang đại nhân, cứ để hắn hứng là được.

Mục đích của chuyến đi lần này lại chính là tổng đàn của Nhật Nguyệt môn ở Cơ Toàn sơn. Chuyện này rốt cục cũng sắp xong rồi sao? Kim Phi Dao có chút bất mãn lầu bầu, đánh hạ tổng đàn rồi sẽ không có lợi để chiếm nữa, sao không loanh quanh thêm vài năm chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.