Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 462: Chương 462: Có Ngủ Hay Không




Kim Phi Dao uống rượu say mèm, không dùng linh lực bức rượu ra vì nàng cảm thấy như vậy không hay. Uống đến nửa đêm thì nàng liền ngã xuống giường Hùng Thiên Khôn mà ngủ.

Việc này khiến cho Hùng Thiên Khôn xấu hổ vô cùng, tim nhảy lên thình thịch, hắn ngồi bên giường, nhỏ giọng gọi: “Phi Dao, Phi Dao! Dậy đi!”

Chép miệng, Kim Phi Dao đưa tay kéo chăn cuốn lên người.

Thấy không gọi nàng dậy được, trong lòng Hùng Thiên Khôn không yên, hắn ngồi bên giường, nội tâm kịch liệt tranh đấu, ngủ hay là không ngủ?

Nhưng rượu này thực sự rất mạnh, hắn lại không muốn dùng linh lực bức rượu ra khi uống với Kim Phi Dao, vì thế hắn khẽ cắn môi, quyết định không quản nhiều như vậy, ngủ!

Hùng Thiên Khôn trèo lên giường, nhấc chân Kim Phi Dao lên, rút một cái chăn khác đang bị nàng đè lên ra, sau đó trải xuống đất mà ngủ.

Đến lúc Kim Phi Dao thấy khát nước mà tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, nắng chiếu rực rỡ vào phòng. Nàng híp mắt xoay người đứng lên, uống mấy ngụm trà trên bàn mới hơi thanh tỉnh, quay đầu liền phát hiện Hùng Thiên Khôn đang ngủ dưới đất.

“A, Hùng ca, sao huynh lại ngủ dưới đất? Có giường không ngủ lại nằm ở đây làm gì?” Kim Phi Dao tò mò hỏi, thấy Hùng Thiên Khôn không có phản ứng gì, nàng vỗ gáy hiểu ra, hôm qua hai người bọn họ đã uống say mèm.

Thấy Hùng Thiên Khôn nằm dưới đất, nàng bước đến giường, định mang chăn ra đắp cho hắn, miệng còn lẩm bẩm: “Tửu lượng của huynh không được rồi, uống say là ngủ luôn dưới đất. Tửu lượng không tốt thì uống ít đi một chút, nếu gặp phải nữ nhân hoặc nam nhân xấu xa nào đó thừa dịp huynh say mà làm việc kia thì sợ rằng lúc huynh tỉnh lai cũng không biết được là ai làm.”

Hùng Thiên Khôn đâu có thoải mái như Kim Phi Dao, bất kể chỗ nào cũng có thể ngả người ngủ được, hơn nữa lại còn ngủ giống hệt phàm nhân, căn bản không xuất thần thức ra để cảnh giác.

Lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, Kim Phi Dao đứng lên hắn cũng biết nhưng lại không động đậy, muốn xem xem Kim Phi Dao phát hiện mình còn ngủ sẽ làm gì. Trong lòng hắn có chút chờ mong nhưng lại không biết đang chờ mong chuyện gì.

Nghe thấy Kim Phi Dao lầu bầu, Hùng Thiên Khôn không biết phải nói gì, uống nhiều, ngủ bừa là muội mới đúng. Nếu tối qua không phải hắn mà là nam nhân khác thì không biết có thể xảy ra chuyện gì nữa. Nghĩ vậy, trong lòng hắn có một cảm giác bất an trỗi lên, cứ như nàng thì sớm muộn cũng sẽ phát sinh loại chuyện này.

Kim Phi Dao cũng đã đi qua, vừa định cầm chăn lên lại đột nhiên phát giác bộ dáng Hùng Thiên Khôn lúc ngủ thật là đẹp mắt. Môi hồng nhuận, lông mi thật dài, trên mặt ửng đỏ vì hơi rượu. Nàng thốt lên: “Hùng ca trông thật là đẹp, vì sao một nam nhân như hắn lại xinh đẹp như thế mà ta lại lớn lên như cái bánh báo thịt thế này chứ.”

Hùng Thiên Khôn lúc này phi thường muốn nói, nếu muội thấy không vừa mắt thì ta có thể vì muội mà hủy diệt khuôn mặt này, nhưng hắn lại không dám động, bởi vì Kim Phi Dao đã ngồi xổm xuống bên người hắn, còn vươn tay chạm vào mặt hắn.

“Xúc cảm quả nhiên không tệ, mềm mại mịn màng, bảo sao đám nam nhân lại thích hắn như vậy.” nàng hắc hắc cười giống như một tay đi thanh lâu lão luyện.

Sau đó, Kim Phi Dao lại nhìn xuống môi Hùng Thiên Khôn, hồng nhuận sáng ngời, thoạt nhìn giống như bôi cái gì đó. Vì thế nàng vươn ngón tay sờ lên, muốn xem xem có phải Hùng ca bôi gì đó lên để câu dẫn nam nhân hay không.

Nếu không phải đã cực lực khống chế bản thân thì Hùng Thiên Khôn đã giữ chặt lấy nàng lúc nàng đặt tay lên môi hắn.

Sờ sờ, Kim Phi Dao phát hiện đây là trời sinh chứ không phải bôi gì cả, vì thế lại bất mãn hừ hừ: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, lát nữa ta tìm một miếng da lau lau là môi cũng sẽ sáng lên như vậy thôi.”

Hùng Thiên Khôn cực lực khống chế cảm xúc, hắn không quên đối với tu sĩ cao giai mà nói thì một chút khác thường cũng làm đối phương biết mình đang giả vờ ngủ. Hắn không dám động nhưng lại vì khẩn trương mà toát mồ hôi.

“Chẳng lẽ trời nóng quá, hay là uống nhiều nên nóng mà Hùng ca lại toát mồ hôi thế này.” Kim Phi Dao đột nhiên giảo hoạt cười, tự đáp luôn: “Như vậy thì Hùng ca sẽ không thoải mái, ta phải giúp hắn cởi quần áo ra, nếu không áo lót sẽ dính vào người.”

Nói xong, tay nàng bắt đầu động, nhanh nhẹn mở vạt áo Hùng Thiên Khôn, làm lộ bộ ngực hắn. Nhàm chán dùng ngón tay trượt vài cái trên ngực hắn, nàng thấy trên da nổi một lớp da gà. Kim Phi Dao liền gục đầu xuống, thổi vào tai Hùng Thiên Khôn, nhẹ giọng cười nói: “Hùng ca, huynh định giả bộ ngủ tới khi nào? Ngủ tiếp thì sẽ cởi hết đó.”

Hùng Thiên Khôn mở bừng mắt, lớn tiếng quát: “Muội có biết muội đang làm gì không?”

Kim Phi Dao sửng sốt một cái rồi nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên biết, đùa giỡn huynh nha.”

“Đừng ép ta…” Hùng Thiên Khôn bỏ mất ôn nhu thường ngày, dị thường nghiêm khắc nhìn nàng.

“Ép huynh cái gì?” Kim Phi Dao nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn. Nếu Mập Mạp và Hoa Uyển Ti thấy bộ dáng hiện tại của nàng thì chắc chắn sẽ hét lớn: người này lại giả ngu.

Hùng Thiên Khôn lại bị nàng lừa. Nhìn vẻ mặt thuần lương của nàng, hắn hô hấp dồn dập, áp chế dục vọng trong lòng. Nàng vô tâm, ta không thể làm ra chuyện thương hại nàng được, tuyệt đối không được!

Tuy hắn đã cực lực muốn tỉnh táo nhưng cảm xúc lại quá rõ ràng, ngay cả tay cũng bắt đầu run run, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý nghĩ lớn mật, nếu chuyện đó xảy ra thì liệu nàng còn có thể rời đi không? Hay là…

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng khiển trách của người phục vụ: “Ngươi nói gì? Lại ở một đêm với người khác? Sao không đến báo cho ta sớm? Nếu Kim Khôn nhi mất nguyên dương thì ngươi bảo ta phải báo cáo với các chủ thế nào?”

“Thuộc hạ vẫn theo dõi, hắn lại không bày cấm chế che mắt, mặc dù không nghe được đối thoại nhưng quả thực bọn hắn cả đêm đều uống rượu, không có hành vi nào khác.” Lại có tiếng trả lời thấp thỏm.

“Không được. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.” ngay sau đó, chỗ cửa lóe lên một đường bạch quang, cấm chế và cửa cùng bị đẩy ra, một gã nữ tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ xông vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nàng ta ngây ngẩn cả người.

Kim Khôn nhi đang nằm trên chăn dưới đất, sắc mặt đỏ hồng, thân trên lộ ra, quần áo hỗn độn. Tên nữ tu sĩ kia thì đang cúi đầu bên tai hắn, tựa hồ vừa rồi đang dựa vào hắn vậy, mà một bàn tay của nàng ta còn đang nghênh ngang đặt trên ngực Kim Khôn nhi, dù có người xông vào nàng ta cũng không thu tay mà chỉ ra vẻ tò mò nhìn mình.

“Đồ ăn uống miễn phí nhà ngươi mà cũng muốn cưỡng bức Kim Khôn nhi, thật to gan!” nữ tử thấy vậy thì chỉ vào Kim Phi Dao, giận dữ hét.

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái nhìn nàng, tay lại sờ soạng trên ngực Hùng Thiên Khôn, sau đó mới vui cười nói: “Ai ăn miễn phí? Tiêu phí của ta đều do các chủ trả, người như các chủ chẳng lẽ còn không trả nổi phí qua đêm với Kim Khôn nhi?”

“Ngươi mau đi ra ngoài, ta nhất định sẽ bẩm báo chuyện này với các chủ, Kim Khôn nhi không phải là người ngươi có thể động tới.” Tần Thanh không ngờ ma trảo của gia hỏa này lại vươn tới tận đây, chỉ vì các chủ đã đáp ứng để nàng ta ở đây để giữ Hoa Uyển Ti lại. Không được, tuyệt đối không thể để nàng chạm vào một sợi tóc của Kim Khôn nhi, nếu không bản thân sẽ bị các chủ giết chết.

Nàng ta chỉ tay ra ngoài, nói: “Trừ Kim Khôn nhi ra, ngươi có thể tùy tiện chơi các nam nhân khác, chỉ hắn là không được. Ngươi mau đi ra đi, kể cả ngươi có tu vi Hóa Thần kỳ thì các chủ cũng sẽ không để mặc ngươi làm như thế này. Mỗi người lui lại một chút, đừng để mất hòa khí.”

“Thật là, vậy mà nói là tùy ta, hiện tại lại có tư tưởng giữ lấy một mình dùng. Đám nam nhân bên ngoài quá xấu, ta chướng mắt.” Kim Phi Dao không tình nguyện đứng lên, miệng lầu bầu. Dưới ánh mắt chăm chú của Tần Thanh, nàng đi tới cửa thì dừng lại, quay đầu về phía Hùng Thiên Khôn, cười nói: “Da ngươi rất đẹp, đại gia ta rất thích.”

“Ngươi mau đi đi!” Tần Thanh không thể nhịn được nữa, thật không có tố chất, người tới đây gặp Kim Khôn nhi có ai là không tao nhã, phẩm cách cao thượng? Chưa từng gặp kẻ nào thấp kém như vậy, mở mồm ra là đại gia này nọ, mà rõ ràng lại là nữ. Nàng quát lên với Kim Phi Dao: “Kim Khôn nhi chỉ tiếp khách nam không tiếp khách nữ, sau này ngươi đừng có tới gần chỗ này, thỉnh để ý quy củ.”

“Chỉ tiếp nam khách? Vậy ngươi phải treo biển chứ, không treo thì ai biết được.” Kim Phi Dao tức giận mắng, lại còn nguyên dương, đợi ta lấy Thiết Hồn mộc đi rồi ta xem các ngươi còn bán nguyên dương Hùng ca thế nào.

“Ngươi…” Tần Thanh bị nàng làm cho tức tối, nếu là lúc bình thường thì nàng sao dám nói chuyện với tu sĩ Hóa Thần kỳ như vậy, mà lại là người đã bóp nát tay Lưu Hỉ lần trước, làm cho xương nàng ta vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ hơn cả hạt gạo, đến giờ còn chưa lành lại. Nhưng Kim Khôn nhi là được các chủ đặc biệt phân phó, không nói tới tu sĩ Hóa Thần kỳ, kể cả có là Luyện Hư kỳ thì nàng cũng chỉ có thể kiên trì.

Le lưỡi với Tần Thanh, làm cho nàng ta tức giận chết khiếp xong Kim Phi Dao mới vui vẻ trở về.

Hùng Thiên Khôn không rên một tiếng, cứ thế ngồi dưới đất, ánh mắt dại ra. Tần Thanh thấy Kim Phi Dao đi rồi liền đi tới nói: “Kim Khôn nhi, mau đứng lên mặc quần áo đi, bên ngoài đã có rất nhiều người đang chờ.”

“Cút!” Hùng Thiên Khôn mặt không biểu cảm nói.

“A?” Tần Thanh sửng sốt, trong ấn tượng của nàng, Kim Khôn nhi tuy có chút cao ngạo lãnh đạm nhưng cũng là người chưa từng nổi giận, thỉnh thoảng còn tươi cười xinh đẹp với các nàng, tính cách rất tốt, bởi vậy trong thời gian ngắn nàng chưa kịp tiêu hóa lời này.

Hùng Thiên Khôn ngẩng phắt đầu, một luồng sát ý bộc phát, tóc bay lên, lớn tiếng quát: “Cút hết cho ta!”

Sát ý hình thành những bông hoa màu vàng bay lên, cắt qua mặt Tần Thanh, lúc này nàng mới nhớ ra, Kim Khôn nhi cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Nàng vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Không ngờ Kim Khôn nhi suýt bị nữ nhân bắt buộc lại có phản ứng lớn như vậy, kẻ tên Kim Phi Dao kia thật sự quá đáng giận, phải mau mau bẩm báo chuyện này cho các chủ mới được. Tần Thanh tự lý giải nguyên nhân Hùng Thiên Khôn tức giận, vội vã đi tìm các chủ.

Hùng Thiên Khôn đứng lên, quang hoa màu vàng vẫn còn phi vũ, hắn ngẩng đầu, lặng lẽ nhắm mắt lại, cơ hội lần này mất đi, có lẽ sẽ không có lại nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.