Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 463: Chương 463: Hành Động




Kim Phi Dao rời đi lập tức tìm Hoa Uyển Ti, nói lại chuyện hôm qua cho nàng nghe. Nghe xong, Hoa Uyển Ti đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới khinh thường hỏi: “Ngươi cố ý đùa giỡn hắn làm gì?”

Sửng sốt một cái, Kim Phi Dao khó hiểu nói: “Ta nói nhiều như vậy, trọng điểm là ở việc trộm đồ, ai cho ngươi chú ý chuyện tối hôm qua! Mà ta chỉ chọc hắn chơi thôi, ai bảo hắn giả bộ ngủ làm gì!”

“Ta nghĩ đa phần mọi người đều sẽ hứng thú với chuyện đó, còn chuyện trộm đồ mà ngươi nói thì đâu có gì hay mà quan tâm, với tính cách của ngươi thì chắc chắn sẽ tự tiện xằng bậy.” Hoa Uyển Ti nhún vai nói.

Kim Phi Dao sờ sờ tóc, có chút tức giận: “Ngươi nói quá, không phải là ta đặc biệt tìm ngươi thương lượng sao?”

“Vậy ngươi muốn ta làm gì?” Hoa Uyển Ti nghiêng đầu, cười tủm tỉm hỏi.

“Ngươi giúp ta trộm ngọc giản mở khố phòng, phục chế ra một cái mới, chuyện này đối với ngươi hẳn không khó gì. Quản khố phòng có ba người, ai cũng có ngọc giản, ngươi chỉ cần sắc dụ một người là được.” Kim Phi Dao nói.

Chuyện này không tính là gì, Hoa Uyển Ti nghe xong liền đồng ý, sau đó lại nói: “Vậy sau đó thì sao? Phải làm thế nào?”

“Chuyện sau đó ta còn chưa nghĩ tới, chờ ngươi lấy được chìa khóa rồi nói, dù sao ta cũng không vội.” Kim Phi Dao nhún vai, vui tươi hớn hở nói.

Hoa Uyển Ti lườm nàng một cái, thật đúng như mình nghĩ, nàng căn bản không có kế hoạch gì cả, nghĩ đến đâu làm đến đó, “Ngươi đối với người này rất tốt, mà hai người cũng có hang ổ của mình, dứt khoát cùng hắn trở về đi, có môn phái nuôi dưỡng, muốn cái gì có cái đó, không phải thoải mái hơn hiện giờ sao!”

“Không được, hắn á, chỉ cần ta nói cái gì thì sẽ nghe theo cái đó. Ngươi cũng biết bình thường ta không phải người đứng đắn gì, ai biết được lúc nào đó tâm huyết dâng trào, làm ra vài chuyện hủy hoại môn phái, mà hắn thì sẽ không phản đối, tám phần còn toàn lực ủng hộ ta. Chưa được vài năm là Kim Khôn môn chắc chắn phải đóng cửa, môn chủ sáng suốt là hắn cũng sẽ bị làm cho choáng váng, thành một tên đầu đất không có chủ kiến, cái gì cũng nghe theo một nữ nhân.” Kim Phi Dao vội lắc lắc tay, nàng không muốn đi như vậy.

Hùng ca quả thật đối với nàng rất tốt, hơn nữa lại rất nghe lời nàng, cơ hồ là mù quáng, nhưng như vậy lại làm cho hắn mất đi năng lực phán đoán của mình. Kim Phi Dao không muốn hại hắn, chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng thì trong lòng hắn sẽ trở nên lười biếng, như vậy không có lợi cho hắn, tuy bản thân hắn không biết nhưng nàng vẫn không thể làm thế.

Vì mặc kệ thế nào thì Kim Phi Dao cũng cảm thấy một Hùng Thiên Khôn có thể quản lý được một môn phái hơn vạn người với vô số đệ tử, có thể xử lý các loại sự vụ mới coi như một nam nhân bình thường. Nếu nàng về với hắn, hắn sẽ thật sự biến thành một mỹ nhân bình thường, cả ngày không làm gì, chỉ canh giữ ở cửa động phủ giống như oán phụ đợi phu quân về nhà.

Đây là viễn cảnh mà Kim Phi Dao không muốn nhìn thấy, không thể vì lớn lên giống nữ nhân mà cả tâm tính, hành vi cũng thành nữ nhân được.

Không ngờ Kim Phi Dao lại biết suy nghĩ như vậy, thực không thể tin được, nghe nàng nói thật đúng là phải thêm vài phần kính trọng. Tuy nhiên, là người khác thì chắc chắn sẽ tin, nhưng Hoa Uyển Ti lại nhìn nàng mà cười: “Ngươi sợ sau này mặc kệ đi đâu cũng sẽ có cái đuôi theo phía sau, hoặc là lúc xuất môn đều sẽ có nam nhân đưa ngươi tới cửa, sau đó tội nghiệp lại ai oán nhìn ngươi, mong ngươi mau mau trở về, cho nên mới tìm ra lý do tốt như vậy, kể cả làm người khác thương tâm cũng phải để cho trong lòng mình được sảng khoái.”

Thấy ý đồ của mình bị Hoa Uyển Ti không nể mặt nói ra, Kim Phi Dao bĩu môi hừ hừ: “Ta vốn suy nghĩ cho hắn mà. Không nói cái này nữa, ngọc giản giao cho ngươi. Nếu không được thì ngươi trộm ra đưa cho ta phục chế.”

“Đã biết, ngươi chỉ cần chỉ người đó cho ta là được.” chủ nhân muốn trộm đồ nàng còn có thể từ chối sao? Hoa Uyển Ti đương nhiên là dứt khoát đồng ý.

Bàn bạc xong, Kim Phi Dao liền trở về phòng, Mập Mạp vẫn còn đang ngủ, nàng phải xem tình hình nó thế nào.

Đẩy cửa vào phòng liền thấy Mập Mạp đang nằm trên giường, mở mắt to nhìn nàng. Thấy nàng về, nó tỏ ra buồn rầu nói: “Ngươi cả đêm đi đâu mà không về? Ta muốn uống nước cũng không có ai rót cho, không phải là ngươi đi tìm nam nhân đấy chứ? Ta thật là khổ, chủ nhân không thương ta, linh thú của người khác thì…”

Lời còn chưa dứt, Kim Phi Dao đã giơ nắm đấm ra, đấm vào bụng nó, Mập Mạp hổn hển kêu lên: “Thật quá đáng, ngươi lại đánh ta!”

“Ai bảo ngươi nói hươu nói vượn. Độc của ngươi đã giải xong từ lâu rồi, hôm kia còn chạy vào phòng tắm nhìn nữ nhân tắm rửa, hôm nay lại giả bộ ngủ trên giường, ngay cả nước cũng không tự uống. Ta cho ngươi háo sắc! Ta cho ngươi giả bệnh!” Kim Phi Dao nhảy lên giường, bắt đầu đánh Mập Mạp.

Mập Mạp kinh ngạc vô cùng, thật sự là tâm như đao giảo, đây là thế đạo gì mà chỉ nói không có nước uống cũng bị đánh? Vì thế, nó há miệng, lớn tiếng nói: “Đừng đánh, ta có chính sự muốn nói với ngươi.”

“Chính sự gì? Nếu lại là chuyện mỹ nữ nào dáng người đẹp thì ta không muốn nghe. Không phải là muốn khoe việc ngươi có thể quang minh chính đại chạy vào phòng tắm nữ sao, có gì mà đắc ý.” Kim Phi Dao hừ một tiếng, không có hứng thú với chính sự của Mập Mạp.

Mập Mạp tức giận nói thầm: “Còn không biết xấu hổ mà nói ta, là ai muốn hóa thành tiểu Thao Thiết trà trộn vào phòng tắm nam để nhìn lén, cuối cùng lại vì có lông rậm mà bị quản phòng đá ra? Sau khi về lại còn ghen tị với làn da bóng loáng của ta, kém chút nữa còn nhổ lông?”

“Ta thấy ngươi ngứa da rồi.” Kim Phi Dao không ngờ việc mình lén trốn nó và Hoa Uyển Ti làm lại bị phát hiện. Mập Mạp đáng chết, sao lại cơ trí với những chuyện kiểu này như thế chứ.

Vì thế, Mập Mạp lại bị đánh một trận, đợi hết tức Kim Phi Dao mới nói: “Chính sự ngươi nói là cái gì?”

Lúc này bạch ếch đã biến thành bạch trư, Mập Mạp bi phẫn kêu lên: “Ta muốn bế quan tiến giai lôi kiếp.”

“Mấy trăm năm nay đây là lần đầu tiên ta nghe thấy ngươi muốn chủ động đi tu luyện, mặt trời mọc từ đằng tây rồi, thật sự làm người ta phải kinh ngạc nha. Chẳng lẽ là ăn nhầm thuốc? Không đúng, có phải ngươi đã coi trọng nữ tu sĩ nào đó, muốn tiến giai sớm để tiện bề nói chuyện nhân thú luyến?” Kim Phi Dao không ngờ Mập Mạp trước giờ vẫn lười tu luyện, thích nhất là nằm ăn chờ chết, chờ tu vi tự tăng tiến lại đề xuất bế quan vượt lôi kiếp.

“Ta muốn độ lôi kiếp, biến hóa rồi thì thực lực sẽ tăng lên nhiều, có thể giúp ngươi nhiều hơn. Dù hiện tại ta đã biết nói nhưng cứ khoác mãi tấm da ếch này cũng không tốt, ngươi nói đúng không?” Mập Mạp giải thích, trong lòng lại nghĩ chỉ cần ta có thể vượt qua lôi kiếp là có thể biến thành bộ dáng kia, về sau có thể sống những ngày tháng thoải mái, không bị đánh đập nữa.

Kim Phi Dao cẩn thận đánh giá nó nửa ngày, xác nhận việc nó muốn bế quan là thật, cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Như vậy cũng tốt, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, muốn tiến giai vẫn là chuyện tốt. Ngươi bế quan hẳn là không có gì phải chuẩn bị , cứ tiến vào túi linh thú là được.”

“Đưa số thịt yêu long còn lại cho ta được không? Ăn thứ đó có tác dụng đề cao tu vi, dù sao ngươi cũng ghét bỏ nó dai, không bằng cho ta ăn đi. Nếu ngày nào đó gặp được yêu long, nó phát hiện số thịt này trong túi ngươi thì sẽ làm phiền ngươi đó. Chúng ta hủy thi diệt tích, ăn hết toàn bộ nha.” Mập Mạp ha ha cười nói.

“Cái này không thành vấn đề, ngươi cứ cầm hết đi, ngươi dù đã giải độc nhưng thân thể vẫn bị tổn thương không ít, cần phải khôi phục. Vào túi linh thú bế quan cũng tốt, khỏi phải cả ngày vào phòng tắm nữ, khí huyết công tâm, không có lợi cho việc chữa thương.” Kim Phi Dao chu đáo nói, nàng hoàn toàn không nghĩ Mập Mạp muốn bế quan, sớm vượt lôi kiếp là vì muốn hóa thành người để nàng không đánh nó nữa, nàng luôn cho rằng Mập Mạp vì muốn cưới Nhân tộc mới cố ý làm vậy.

Kim Phi Dao thu Mập Mạp vào túi linh thú, đi cùng nó là số thịt yêu long mà Kim Phi Dao cắt trộm. Cái tính hay tham lam tiếc rẻ, dù thịt yêu long nàng không cắn được cũng phải cắt mang về này thật sự là không có thuốc nào chữa được.

Lần này Mập Mạp bế quan nếu không tới lôi kiếp sẽ không ra, không có thực lực mà ở Thần giới chỉ có bị bắt nạt. Kim Phi Dao cất túi linh thú, cho nó bế đủ thì thôi.

Hoa Uyển Ti cũng bắt tay vào việc trộm ngọc giản khố phòng. Nàng phát hiện ba gã tu sĩ có ngọc giản đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, hơn nữa cả ba người đều không thích ngoạn nữ nhân, bình thường cũng không thấy đi tìm các nữ tu sĩ, làm việc nghiêm chỉnh, không nhìn ra khuyết điểm gì. Như vậy thì sắc dụ hoàn toàn không có tác dụng.

Kim Phi Dao phẫn hận mắng: “Cái gì vậy chứ? Sao lại tìm người không thú vị như vậy đi trông giữ khố phòng, ít nhất cũng phải tìm vài người có tật xấu chứ.”

Hoa Uyển Ti lườm nàng, “Canh giữ khố phòng phải tìm người như vậy, nếu là loại người ngươi nói thì các thứ bên trong sẽ chẳng còn gì. Chúng ta nghĩ cách khác xem, sắc dụ chỉ sợ không được.”

“Không được, phải sắc dụ. Ta không tin bọn họ nhìn ngươi lại thấy chướng mắt.” Kim Phi Dao không nghe, nàng nhất định muốn dùng sắc dụ, cách khác cũng chỉ có giết người cướp ngọc giản thôi. Nếu giết người thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức, Bách Hoan các khẳng định sẽ cảnh giác, không thể thần không biết quỷ không hay lấy đồ đi nữa.

“Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?” Hoa Uyển Ti cau mày hỏi, trong lòng nàng dâng lên cảm giác không tốt, tám phần là Kim Phi Dao lại muốn làm chuyện xấu gì đó.

Quả nhiên, Kim Phi Dao nói: “Ta sẽ thả Thôi Tình phấn vào trong nước tắm của bọn họ, để xem bọn họ trúng phấn rồi có thể đứng vững trước sắc dụ được không.”

“Ngươi…” Hoa Uyển Ti quả thực hết chỗ nói nổi, người này là thấy người khác chính nhân quân tử nên muốn đùa bỡn đây mà.

Chuyện này cứ thế được quyết định, Kim Phi Dao dán Ẩn Thân phù, lén vào phòng ba người bỏ Thôi Tình phấn vào nước tắm. Vì trên thuyền luôn có mị dược cho nên không dễ phát hiện ra Thôi Tình phấn. Ba gã tu sĩ Nguyên Anh tắm xong liền tự dưng cảm thấy tâm viên ý mãn, cứ muốn đi làm chút chuyện gì đó phát tiết.

Nhưng bọn hắn cũng lập tức cảm thấy bản thân khác thường, nhanh chóng ngồi xuống dùng linh lực bức mị tính trên người ra.

Điều này làm cho Kim Phi Dao rất không dễ chịu, lúc đầu vì sợ cho nhiều Thôi Tình phấn sẽ làm hành vi bọn họ quá mức, gây ra hoài nghi cho nên chỉ cho một chút. Hiện tại bọn họ lại định bức dược tính ra, làm sao nàng có thể để bọn họ làm thế cho được.

Nàng đang dán một đống Ẩn Thân phù, còn sử dụng phương pháp ẩn nấp, dè dặt cẩn trọng trốn trong phòng một gã tu sĩ. Thấy hắn đang ép dược, Kim Phi Dao lập tức xuất hiện, tung một nắm phấn vào mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.