Lại bay hơn hai canh giờ, Kim Phi Dao nhìn thấy trước mắt sáng ngời, phi thảm xuyên qua một vùng lôi điện chi chít rồi đi ra khỏi cái khe.
Đập vào mắt là một vùng thổ địa hoang vắng, vô số những ngọn núi cao cao
đứng đó, vô cùng giống nấm sơn của Lang đại nhân. Trên trời mây đen dày
đặc, bầu trời xẹt tia sét, thỉnh thoảng lại có cột lôi điện thô to đánh
xuống, mặt đất chỗ bị đánh biến thành màu đen.
Lôi vũ nãy giờ
đánh lên lôi ô cũng thối lui, lôi điện trên Độ Thiên giới cũng không
nhiều như Kim Phi Dao nghĩ nhưng thổ địa hoang vắng lại khiến người ta
phi thường thất vọng, thoạt nhìn căn bản không có thứ tốt.
Linh
khí tuy nồng đậm nhưng lại rất hỗn độn, luôn có loại cảm giác như bị
sương mù bao phủ, không thể thở nổi. Hơn nữa, trên mảnh đất hoang vắng
lại đầy rẫy những cái khe sâu mấy trăm trượng, nếu đi không cẩn thận còn có thể ngã xuống. Thực vật cơ hồ không thấy đâu, mặt đất có nơi biến
thành màu đen, không biết nó vốn như thế hay là bị lôi điện đánh cho
thành đen.
“Sao lại chạy đến chỗ này chứ, cách địa bàn của tộc
Hoàng Đế cũng không gần nha.” Bố Tự Du cào cào tóc, có chút khó xử nhìn
chung quanh.
Hoàn cảnh kém lại che kín lôi điện, Kim Phi Dao thất vọng nói: “Chúng ta mau đi thôi, không phải ngươi muốn gây dựng quan hệ với tộc Thần Nông từ chỗ tộc Hoàng Đế sao? Nơi này có bản đồ không, để
ta nhìn xem tộc Thần Nông ở đâu?”
“Không có, chỉ có bản đồ do các tu sĩ tự vẽ ra, nếu ngươi muốn ta sẽ cho ngươi một cái.” Bố Tự Du lấy
ra một trang giấy phi thường thô ráp, bên trên vẽ một vài đường cong đơn giản, lại cầm một tờ giấy trắng, đặt hai tấm chồng lên nhau, lúc mở ra
thì cả bản đồ hoàn chỉnh đã hiện ra trên trang giấy trắng.
Kim Phi Dao nhận tấm bản đồ đơn sơ, tò mò hỏi: “Sao lại không dùng ngọc giản?”
“Nơi này không có linh ngọc, ngọc giản đều là mang từ dưới lên, mọi người ở
đây đều dùng giấy Thủy Nguyệt để ghi lại các thứ.” Bố Tự Du giải thích.
“Sao ngươi không nói sớm một chút để ta mang thêm chút ngọc giản lên đây
bán, những thứ nơi này không có chắc chắn rất được giá.” Kim Phi Dao
nghe vậy thì thấy vô cùng đau đớn, Bố Tự Du thực không có thiên phú kinh thương, cơ hội tốt như vậy mà lại không mang đồ lên bán.
Bố Tự
Du thấy Kim Phi Dao kích động thì khoát tay nói: “Cầm lên cũng không có
ai mua, làm gì có ai không có sẵn vài miếng ngọc giản trên người chứ.
Ngọc giản chỉ dùng linh lực tùy tiện sờ là hỏng, còn giấy Thủy Nguyệt
thì ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ xé cũng không rách, pháp thuật bình thường
cũng không làm nó cháy, hỏng hay dập nát, lại cũng có thể rót thần thức
vào, còn có thể xóa nội dung bên trong, viết lại nội dung khác vào, dùng bền và tiện hơn ngọc giản nhiều.”
“Tốt vậy sao…” Kim Phi Dao
không biết nói gì, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn nó đơn sơ như vậy nàng liền cho rằng nó không tốt bằng ngọc giản xinh đẹp.
Ngẩng đầu nhìn lên, lôi vũ tựa hồ đã nhỏ đi, lôi điện đánh xuống không nhiều
lắm, Bố Tự Du liền thúc giục nói: “Thừa dịp mảnh lôi vân này đi qua,
chúng ta phải mau chóng chạy đi, phải tìm được nơi ẩn thân trước khi bạo lôi vũ tới.”
“Bạo lôi vũ? Đó là cái gì?” Kim Phi Dao cơ hồ hoàn toàn không biết gì về thế giới này, cái gì cũng phải hỏi.
“Giống như mưa ở hạ giới vậy, chẳng qua nơi này là hạ lôi mà không phải mưa.
Bạo lôi vũ còn hung mãnh hơn cả thiên lôi độ kiếp, nếu không tìm được
chỗ ẩn nấp thì Hợp Thể kỳ vẫn bị đánh chết như thường.” Bố Tự Du tìm
phương hướng, vừa giải thích vừa chỉ vào một hướng, bảo Kim Phi Dao đi
theo bên đó.
Kim Phi Dao cầm ô, Bố Tự Du lấy đế đèn ra đặt bên
cạnh, ngồi phi thảm thúc giục Kim Phi Dao bay nhanh. Dọc đường đi đều là những ngọn núi nhỏ hoang vắng giống như những cây nấm. Người nhìn thật
buồn ngủ, giống như cả đời cũng không đi qua được vùng núi nấm này. Bố
Tự Du chỉ nàng không được tới gần cái khe, nếu có bay qua phía trên nó
thì hắn đều trận địa sẵn sàng nhìn chằm chằm xuống phía dưới khiến cho
Kim Phi Dao cũng thấy khẩn trương.
“Phía dưới có cái gì vậy?” Kim Phi Dao thấy Bố Tự Du lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái khe bên dưới thì tò mò hỏi.
“Ma thú. Vì bên trên lôi điện quá mạnh cho nên ma thú đều ẩn mình trong
những cái khe này. Nếu bay qua phía trên thì phải rất cẩn thận, thỉnh
thoảng sẽ có công kích bay ra tấn công tu sĩ.” Lúc này đã bay qua cái
khe, Bố Tự Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa thả lỏng ngồi trên
phi thảm.
Nhìn hắn thật sự quá khẩn trương, hoàn toàn khác với bộ dáng thoải mái tự nhiên lúc ở Thần cấp giới, quá mức đứng đắn khiến cho Kim Phi Dao thật không quen. Nàng liền vui đùa nói: “Ngươi đã Hợp Thể
kỳ mà còn sợ mấy thứ này?”
“Những ma thú này cũng không phai là
yêu thú. Yêu thú được sinh ra là một loại trong vạn vật, còn ma thú thì
khác, chúng nó do ma khí ngưng kết ra, giống như thần thú, đều là do
thiên địa ngưng kết mà thành. Thần thú có thánh đan, ma thú có ám đan,
đều là tài liệu luyện đan, tuy nhiên lại không dễ lấy được. Tùy tiện một ma thú cũng có tu vi Hợp Thể kỳ, không có con nào thấp hơn mức đó.” Bố
Tự Du nhìn Kim Phi Dao, cảm thấy không biết cái gì đúng là thoải mái,
căn bản không cần phải lo lắng, ngay cả chút sợ hãi cũng không có.
Vừa mới nghĩ như vậy liền thấy biểu cảm trên mặt Kim Phi Dao phi thường
quái dị, không biết là cười hay là bị kinh hách. Sau đó, nàng sờ sờ mặt, hít sâu một hơi, nói: “Vậy Luyện Hư kỳ ở đây chính là đồ ăn của ma
thú?”
“Không, Hợp Thể kỳ mới là đồ ăn, Luyện Hư kỳ ở đây không cần ma thú xuất thủ, lôi vũ có thể lấy mạng hắn. Hồng đã hạ quyết tâm rất lớn
mới muốn lên tìm tộc Thần Nông, nơi này không phải chỗ chơi.” Hóa ra là
sợ hãi, Bố Tự Du cười nói.
Kim Phi Dao thật khinh bỉ nhìn hắn:
“Ta rõ ràng nhớ ngươi nói nơi này rất thú vị, muốn dẫn ta đi chơi đùa,
hiện tại lại nói không phải chỗ chơi, nói rõ ra thì là lúc ấy ngươi chỉ
đang dụ dỗ ta thôi, nếu gặp phải nguy hiểm thì chỉ cần chạy nhanh hơn ta là được, lại càng không nói tới chuyện Hồng căn bản không tới đây,
người tới là ta!”
“Ngươi không nói ra thì ta không nghĩ tới đấy,
nếu gặp phải ma thú lợi hại, ta chỉ cần chạy nhanh hơn ngươi là được.
Tuy nhiên, thịt của ngươi quá ít, có khả năng còn chưa đủ ma thú nhét kẽ răng.” Bố Tự Du được nàng nhắc cho tỉnh, mạnh mẽ vỗ đùi cười nói.
“Ngươi không thể thiện lương một chút sao!” tuy đã có chuẩn bị nhưng Kim Phi
Dao vẫn cảm thấy bản thân tới nơi này là một sai lầm, không phải chỗ nào cũng có thể tùy tiện chạy loạn.
Đúng lúc này, Bố Tự Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra xa, phía trước có một mảnh mây đen đen hơn tất cả
những đám khác chung quanh. Sắc mặt hắn ngưng trọng, vội nhìn quanh bốn
phía, chỉ vào một nấm phong, sốt ruột nói: “Mau mau đi vào trong đó,
mau!”
Kim Phi Dao thúc giục linh lực, mau chóng tiến đến hướng đó, đồng thời hỏi: “Sao vậy?”
Bố Tự Du lộ ra hàm răng trắng muốt, cười với nàng: “Chúc mừng ngươi! Cho
ngươi kiến thức một cái bạo lôi vũ. Phía trước có một đám bạo lôi vũ
vân, chúng ta phải dừng lại, đợi bạo lô vũ đi qua mới được.”
“Sẽ
không xui xẻo như vậy chứ!” Kim Phi Dao thật không biết phải nói gì, sao nàng lại vừa vặn gặp phải thứ này! Tuy nhiên, có thể nhìn xem bọn họ
tránh thoát bạo lôi vũ như thế nào, học tập một chút cũng là chuyện tốt, nếu không thì sau này để bản thân bị chết dưới bạo lôi vũ thì lỗ nặng.
Bạo lôi vân đen thùi tiến tới gần, hai người đã chạy tới dưới ngọn nấm
phong rộng chừng vài chục trượng, Bố Tự Du nhanh chóng xuất ra mấy chục
cái trận bàn, bày pháp trận ven theo nấm phong.
Kim Phi Dao âm
thầm ghi nhớ, hóa ra làm một pháp trận là được, giống như Đinh Trác làm
lúc ở Thần cấp giới. Xem ra không có gì đáng ngại, chỉ là bày pháp trận, tiểu Bố thế mà làm cho thật khẩn trương, căn bản là không có gì đáng
sợ.
Sau đó, Kim Phi Dao lại thấy một màn khiến nàng kinh ngạc.
Pháp bàn dọn xong, Bố Tự Du lấy ra mấy chục thứ gì đó có hoa văn lỗ nho
nhỏ, như vậy còn chưa xong, hắn lại tiếp tục lấy linh thạch thượng phẩm, bày lên hoa văn, hoa văn quầng sáng được lấp đấy linh thạch thượng
phẩm.
Kim Phi Dao đếm qua, riêng linh thạch thượng phẩm chỉ sợ
cũng hết năm, sáu trăm khối, không biết nếu nấm phong này nhỏ hơn một
chút, pháp trận không cần bày rộng như vậy thì có phải sẽ đỡn tốn hơn
không.
Bố Tự Du vừa bày trận xong, bạo lôi vũ cung nhẹ nhàng đi
tới, tiếng gầm rú không ngừng, bầu trời tối sầm lại. Lôi điện ầm ầm hạ
xuống, lóe sáng làm mắt Kim Phi Dao đều lóa đi, trong mắt ngoài lôi điện ra vẫn là lôi điện, ngay cả một khe hở cũng không có. Nàng tự động lui
về phía sau mấy bước, kinh hãi nhìn bạo lôi vũ, đây gọi là bạo lôi vũ gì chứ, căn bản chính là mấy chục cột lôi to tướng, hoàn toàn không có khe hở nào. Ngay cả con kiến cũng phải bị chém thành bột phấn, không ai
chịu nổi sét đánh như vậy.
Nấm phong được pháp trận bảo vệ, không có chút lôi điện nào tiến vào. Kim Phi Dao thấy linh thạch không ngừng
tiêu hao linh khí, biến thành những tảng đá màu xám. Bố Tự Du thuần thục thay thế linh thạch thượng phẩm, bận rộn nhưng rất có trật tự, không
chút hoang mang.
Quan sát một hồi, Kim Phi Dao mạnh mẽ hiểu ra vì sao Độ Thiên giới lại tiêu hao nhiều linh thạch như vậy. Còn không
nhiều sao? Bạo lôi vũ mới được nửa canh giờ mà Bố Tự Du đã dùng hết ít
nhất bốn, năm ngàn linh thạch thượng phẩm. Nếu cả ngày chạy ở ngoài, gặp vài lần bạo lôi vũ thì mấy vạn đến mười vạn linh thạch lập tức không
còn.
Lượng tiêu hao lớn như vậy, chỉ dựa vào lượng linh thạch
cung cấp từ Thần cấp giới thì sao đủ? Nơi này quả nhiên không thích hợp
cho nàng sống, không cần nói đến chuyện không có pháp trận, kể cả là có
thì cũng không có nhiều linh thạch để dùng như vậy.
Một canh giờ, hai canh giờ, bốn canh giờ, tám canh giờ trôi qua. Nhìn đám phế thạch
linh thạch bị lôi điện tiêu hao đã chất thành núi, Kim Phi Dao nhịn
không được hỏi: “Khi nào thì bạo lôi vũ mới có thể đi qua?”
“Phải xem vận khí, nếu may mắn thì một ngày là có thể đi qua, xui xẻo thì bị
nhốt bảy, tám ngày là chuyện thường.” Bố Tự Du nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Nuốt một ngụm nước miếng, Kim Phi Dao thật không tình nguyện hỏi: “Ngươi dùng hết bao nhiêu linh thạch?”
Bố Tự Du nắm nắm tóc, bất đắc dĩ nói: “Hơn tám vạn khối, một canh giờ dùng khoảng một vạn khối, cái này ta đã tính qua.”
“Ta quyết định, chỉ cần còn ở Độ Thiên giới một ngày, tuyệt đối không rời
khỏi ngươi.” Kim Phi Dao nhìn hắn, thái độ kiên quyết nói.