Kim Phi Dao túm chặt túi càn khôn, bên trong đã ít
đi rất nhiều linh thạch, đây là lần đầu tiên nàng gặp cảnh đánh nhau còn phải bồi thường! Ngày thường không phải là hủy thì hủy sao, sao lần này lại phải bồi thường?
Bố Tự Du buồn cười nói: “Trên những ngọn núi chung quanh thành Thước
Thương đều trồng rất nhiều linh thảo, mà những cây cối kia cũng phải
trồng mới có, hai người các ngươi phá nơi này loạn thất bát tao như vậy
đương nhiên phải mang linh thạch ra bồi thường.”
Tức giận bất bình cất túi càn khôn, Kim Phi Dao lầu bầu: “Dựa vào cái gì mà đòi mỗi người một nửa? Rõ ràng hắn hủy nhiều hơn ta, ta chỉ đền
một thành mới đúng.”
“Đánh nhau là cả hai người, chỉ có một mình Hồng thì hắn biết đánh
với ai!” Bố Tự Du chỉ có thể khuyên nàng nên thoải mái, thả lỏng tinh
thần, chỉ là một chút linh thạch thôi, lại không làm nàng táng gia bại
sản.
Hồng hừ lạnh một tiếng, nhướng mày nói: “Cùng quỷ!”
“Ngươi giàu có, giàu sao không trả luôn phần của ta đi!” Kim Phi Dao
lườm hắn, vừa rồi rõ ràng còn tỏ vẻ chết cũng không đồng ý trả linh
thạch, hiện tại lại còn ở bên cạnh nói mát.
“Vì sao ta phải trả giúp ngươi?” Hồng nói.
“Một đám hỗn đản!” Kim Phi Dao thu túi càn khôn, tức giận mắng một câu.
“Được rồi, ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta sẽ đi Độ Thiên
giới.” một lần nữa trở lại Thế Đạo Kinh, Bố Tự Du nằm lên ghế, cười tủm
tỉm nói.
Kim Phi Dao sợ hãi nhìn hắn: “Nhanh vậy sao! Đúng rồi, ta đi thì hai người Mập Mạp phải làm sao?”
“Thu vào trong túi là được, đợi đến chỗ an toàn thì lại lấy ra.” Bố Tự Du thuận miệng đáp.
Kim Phi Dao hoài nghi hỏi: “Độ Thiên giới có chỗ an toàn?”
“Nghe ngươi nói kìa, đương nhiên là có chỗ an toàn rồi, dù sao cũng
phải có nơi cho người ta nghỉ ngơi chứ. Ngươi nghĩ Độ Thiên giới như thế nào vậy?” Bố Tự Du suýt nữa thì bị sặc khói, thật vất vả phun khói ra,
nếu bị sặc thì thật khó coi.
“Như thế nào?” Kim Phi Dao vuốt cằm nghĩ nghĩ, sau đó thận trọng nói: “Là một nơi khắp nơi là lôi, chỗ nào cũng có yêu thú nuốt linh thạch.”
Bố Tự Du đưa tay chụp đầu nàng, sau đó mới cười nói: “Trong đầu ngươi toàn là cái gì loạn thất bát tao như vậy! Cứ đi rồi ngươi sẽ biết, mau
chuẩn bị đi.”
Kim Phi Dao lườm hắn và Hồng, những người này không tốt đẹp gì, về
sau không để ý đến bọn hắn nữa. Vì đã đồng ý với Hồng, sau khi lấy được
Tỉnh Thần Hoa Lộ sẽ đưa tới Kim Khôn môn cho nên nàng cũng lười nói thêm gì với hắn, kéo hai người Hoa Uyển Ti rời khỏi Thế Đạo Kinh.
Tìm một chỗ ở, Kim Phi Dao âm nghiêm mặt ngồi trên sàn, rõ ràng có
ghế lại không ngồi. Hoa Uyển Ti kéo ghế ngồi xuống, Mập Mạp thì thả
người lên giường.
“Hình như Độ Thiên giới rất nguy hiểm.” Hoa Uyển Ti thở dài, chậm rãi nói.
“Ta biết!” Kim Phi Dao thở còn dài hơn nàng.
Hoa Uyển Ti lại hỏi: “Vì sao phải làm nhiều vì hắn như vậy? Chẳng lẽ
là bởi vì ngươi cảm thấy có lỗi với hắn cho nên đang bồi thường sao?”
“Bồi thường? Vì sao lại phải bồi thường cho hắn?” Kim Phi Dao ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng.
“Nghe nói ngươi giết nương hắn.” Hoa Uyển Ti nhàn nhạt nói.
Kim Phi Dao ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Giết thì giết, bồi thường cái gì, ta là người như thế sao?”
“Vậy ngươi…” điều này làm Hoa Uyển Ti không hiểu, nếu không phải cảm
thấy áy này thì sao lại hết lần này đến lần khác đối xử tốt với Hùng
Thiên Khôn như vậy. Rõ ràng bốn trăm năm trước đã biết hắn không hề yếu
đuối, chỉ giả vờ giả vịt trước mặt nàng thôi.
“Nói như thế nào nhỉ…” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc đó ta nhặt được hắn ở ngoài, hắn đáng thương như một con linh thú nhỏ. Tuy sau này hắn đã mọc lợi trảo, còn định nuốt ngược lại ta nhưng trong lòng ta hắn vẫn luôn luôn là người không biết thế gian hắc ám, nũng nịu dễ lừa, tin tưởng người khác. Bởi thế ta không thể mặc kệ hắn mà không quản, nhìn
thấy hắn là ta đã muốn cho hắn này nọ, cũng không biết là vì sao.”
“Ta đã biết, ngươi xem hắn như nuôi một linh thú.” Hoa Uyển Ti ngắt lời nàng, tổng kết hộ nàng.
Kim Phi Dao ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn nàng: “Ta mới nói như
vậy mà ngươi đã có thể nói ra, thật sự là lợi hại. Cẩn thận nghĩ lại thì hình như đúng là có chuyện như vậy, tuy nhiên không có nam nhân nào
thích nghe loại lời đó đi.”
Hoa Uyển Ti mìm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ngươi nuôi ta
và Mập Mạp cũng như vậy, chỉ khác nhau là ta ở bên cạnh ngươi còn Hùng
Thiên Khôn thì không ở bên cạnh ngươi thôi.”
Nghe xong lời này, Kim Phi Dao nở nụ cười: “Làm sao ta dám mang hắn
bên người, tuy hắn chỉ ngụy trang yếu đuối nhưng ta cũng không chịu nổi
có người cả ngày ẩn tình đưa tình nhìn ta. Hơn nữa, nói không chừng đến
lúc nào đó thì hắn quyết định không giả vờ nữa, lại động kinh muốn vây
khốn ta thì sao? Năm đó đã có bộ dáng đó, hiện tại chỉ sợ sẽ mạnh hơn.
Hơn nữa, ta đoán là hắn cũng không muốn thường xuyên nhìn thấy ta.”
“Vì sao lại nói như vậy?” điều này lại khiến Hoa Uyển Ti có chút
không hiểu, rõ ràng có thể nhìn ra Hùng Thiên Khôn rất thích Kim Phi
Dao, đã thích vì sao còn nói không muốn thường xuyên gặp, thật mâu
thuẫn!Kim Phi Dao chậc lưỡi, giải thích: “Bình thường hắn sống rất tự
tại, muốn quyền có quyền muốn thực lực có thực lực, hơn nữa nếu không
phải xảo ngộ thì cơ hồ sẽ không tìm đến ta. Nhưng hễ nhìn thấy ta thì
hắn lập tức trở nên yếu đuối, ngày đó nhìn hắn uống rượu với Hồng là ta
hiểu, hắn chỉ đang hưởng thụ cảm giác lần lượt bị ta đưa cho này nọ rồi
đuổi đi thôi.”
“Chịu ngược sao?” Hoa Uyển Ti cuối cùng cũng hiểu, nhưng nếu thế thì
cũng quá nặng, Hùng Thiên Khôn không nói nàng cũng có thể tự đoán được
sao? Nếu quả thật là như vậy thì còn chuyện gì mà nàng không nhìn ra?
“Hẳn là như vậy, người khác thì không thể nào giống hắn. Trước kia
hắn là một người được vạn người hô ủng, sau này tuy không còn môn phái
nhưng cuộc sống cũng rất tốt, chỉ có một người duy nhất thoạt nhìn thì
tốt với hắn nhưng kỳ thực lại không nhìn hắn, là ta. Thiếu càng nhiều
thì trong lòng càng thống khổ, nếu trong lòng càng thống khổ, hắn hẳn là sẽ càng thích.” Kim Phi Dao phi thường khẳng định gật đầu, trực tiếp
chụp cái mũ biến thái cho Hùng Thiên Khôn.
Cuối cùng Hoa Uyển Ti cũng minh bạch, suy nghĩ của Kim Phi Dao và
người khác không giống nhau, không biết ở trong lòng nàng, bản thân và
Mập Mạp đã biến thành dạng gì rồi. Gặp được người như vậy thật sự không
biết là tốt hay là xấu, hoàn toàn không thể lý giải trong đầu nàng đang
nghĩ cái gì nữa.
“Quên đi, đi thì đi thôi. Có lẽ lên Độ Thiên giới nhặt vài thứ xuống, người ở Thần cấp giới đều coi như bảo mà mua hết, chúng ta có thể thừa
dịp này làm buôn bán.” Không nghĩ rõ sẽ không nghĩ nữa, dù sao phần lớn
thời gian người này cũng là một gia hỏa đầu óc trống rỗng.
Ba ngày sau, Kim Phi Dao đúng hẹn đi tới Thế Đạo Kinh, Bố Tự Du đang
đợi nàng, Hồng đã rời đi từ ngày đó, chạy về Kim Khôn môn coi chừng Hùng Thiên Khôn.
Đánh giá Kim Phi Dao một cái từ trên xuống dưới, Bố Tự Du chỉ chỉ
nàng: “Có pháp bảo phòng ngự gì thì mang hết đi, ta không muốn ngươi bị
đánh chết giữa đường.”
“Rốt cục là có bao nhiêu nguy hiểm vậy!” Kim Phi Dao thấy cứ như đi chịu chết vậy.
Pháp bảo phòng ngự? Ngoài chiến giáp và Quạ Đen ra thì cũng chỉ có
lôi ô, những thứ khác hình như không có. Pháp bảo kháng lôi có lấy ra
cũng vô dụng, cánh hoa sen mà Lang đại nhân đưa và nhánh cây lôi tính
kia còn chưa luyện hóa, ai mà biết được phải lên Độ Thiên giới sớm như
vậy. Mấy thứ đó chỉ ba ngày thì không thể luyện được cái gì, căn bản
không có cách nào lấy ra dùng.
Cuối cùng, nàng đành phải mặc chiến giáp vào, chống ô nhìn Bố Tự Du, như vậy coi như đã chuẩn bị xong.
“Đi thôi!” Bố Tự Du nhìn nhìn, cũng không trông cậy vào Kim Phi Dao
Luyện Hư sơ kỳ có thể có bao nhiêu pháp bảo kháng lôi, có những thứ này
đã đủ bị người cướp đoạt rồi.
Bốn người ngồi phi thảm bay khỏi nơi đây, đi tới một nơi không có
Thần giới nào, trong không trung trống rỗng thỉnh thoảng có điểu thú bay qua, ngoài ra thì không có gì khác nữa.
Bố Tự Du dặn dò nàng thu hồi Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, sau đó bắt đầu
cởi những bím tóc trên đầu dưới ánh mắt khẩn trương của nàng. Lúc này,
hắn không bảo Kim Phi Dao bung dù nhưng vì sợ bị đánh chết, nàng vẫn
nhanh chóng bật ô, vạn phần cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bố Tự Du.
Lúc toàn bộ tóc được dỡ ra, bầu trời lập tức che kín mây đen, thiên
lôi lại đánh xuống. Ma giác của Bố Tự Du mọc ra, hắn tung một kích vào
thiên lôi từ trên trời giáng xuống. Thiên lôi bị dẫn hướng đánh về phía
bên cạnh, lôi điện kỳ tích đánh hết vào hư không, một cái khe sáng ngời
xuất hiện tại hư không.
“Khá may mắn, nơi này có cái khe, chúng ta đi vào luôn bay giờ, giữ
cái ô của ngươi cho chắc.” Bố Tự Du tóc tai bù xù đứng trên phi thảm,
chỉ vào cái khe bạch quang kia, nói.
Nuốt ực một ngụm nước miếng, Kim Phi Dao thúc giục linh lực, phi thảm liền phi vào trong cái khe. Bọn họ vừa tiến vào, cái khe lập tức tiêu
thất.
Thật muốn hỏi cái khe đi Độ Thiên giới dài bao nhiêu, Thần cấp giới
cách Độ Thiên giới có xa lắm không nhưng thực không nói ra lời, chỉ là ý nghĩ trong lòng Kim Phi Dao. Trong cái khe trắng xóa che kín lôi điện,
mà thực khiến người ta bất đắc dĩ là những lôi điện này căn bản không
tiếp cận Bố Tự Du, chỉ không ngừng đánh tới chỗ Kim Phi Dao ngồi.
Lôi ô có thể chống đỡ trong phạm vi phi thảm, nhưng lôi điện lại chỉ
đánh một chỗ, làm linh khí của Kim Phi Dao tiêu hao quá nhiều, đành phải dùng Tan thuật lấy yêu khí Thao Thiết ra dùng. Bố Tự Du thì thật nhàn
nhã, ngồi bên cạnh hút thuốc nhìn Kim Phi Dao.
“Ngươi tới giúp một tay đi, có loại bằng hữu nào như ngươi sao!” Kim Phi Dao rốt cục nổi giận, quát lên với Bố Tự Du.
“Không phải là ngươi không cho ta mượn ô sao? Hơn nữa, lôi điện này
là đánh kẻ không đủ tu vi lại tới xâm nhập là ngươi chứ chẳng phải đánh
Hợp Thể kỳ là ta.” Bố Tự Du cười tủm tỉm nói.
“Chết đi cho ta! Mau tới bung dù!” Kim Phi Dao mặc kệ chuyện sét đánh hay không đánh hắn, dù sao nàng cũng không giữ được ô lâu hơn, đã vài
canh giờ rồi mà khe không gian vẫn còn chưa hết.
Bị nàng rống giận, Bố Tự Du đành phải đi tới, không tình nguyện nhận
lấy cái ô trong tay Kim Phi Dao. Chú Ma lực vào tay, lôi ô liền im hơi
lặng tiếng hấp thu lôi điện, sau đó hắn nhịn không được khen: “Hóa ra là nguyên kiện tài liệu luyện chế thành! Ta còn tưởng rằng chỉ tăng thêm
vài món tài liệu lôi tính vào trong chủ tài để luyện ra, không ngờ lại
là tài liệu lôi tính thuần túy.”
Kim Phi Dao mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi, hữu khí vô lực: “Đừng hòng có ý đó, ta sẽ không đưa cho ngươi đâu.”
“Vậy thì cứ cướp là được.” Bố Tự Du cười nói.
“Cướp đi, đây là ta làm cho Lang đại nhân, ngươi dám lấy?” Kim Phi Dao cũng cười nói.
Bố Tự Du nheo mắt, sờ sờ tóc: “Vậy ta đi tìm hắn, nói cho hắn tin tức tốt này.”
“Đừng, ngươi vẫn nên để ta dùng trước đi, ngươi lại đâu thiếu chút
tài liệu ấy.” Kim Phi Dao lườm hắn, những người này thật sự là đáng
ghét.
“Có đôi khi thật đúng là thiếu đó.” Bố Tự Du cười cười nhắc nhở.
Kim Phi Dao dừng một cái, nhàn nhạt nói: “Đến Độ Thiên giới ta sẽ lập tức viết một chữ Lang lên đó.”