Vì Lang đại nhân bề bộn nhiều việc cho nên không thể trì hoãn ở đây quá
lâu, ngày hôm sau bọn họ liền xuất phát đi tìm Hàn Băng thú.
Đứng ở ngoài thành Thính Tuyết, ánh mắt mọi người đều dừng cả trên người Kim Phi Dao, con Hàn Băng thú này chỉ có vài người gặp qua, địa điểm
chính xác thì không ai biết. Hiện tại muốn tìm được nó đương nhiên phải
dựa vào cái mũi thính của nàng.
Hơn nữa, nghe nói Hàn Băng thú này không phải yêu thú phổ thông mà là
sinh vật do thiên địa sinh, từ linh khí ngưng tụ mà thành. Nó không thể
sinh sản, cũng không có đồng loại, sinh hoạt trong hoàn cảnh băng tuyết
khắc nghiệt, không có yêu đan.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy tất cả mọi người đều đang chờ nàng
chỉ phương hướng liền tiêu trừ linh lực đang ngăn cản khí vị trong mũi.
Nếu không dùng linh lực ngăn cản thì thập yêu vị đạo đều bay hết vào
mũi, điều này khiến nàng thấy rất phiền chán, muốn hít chút không khí
không có mùi cũng không được. Nếu không ngăn cản thì nàng đã sớm ngửi
thấy hương vị của Lang đại nhân, sẽ không tự động đưa đến cửa như thế
này.
Nhưng trên đời không có “nếu như”, Kim Phi Dao vừa cởi bỏ cấm chế ở mũi
thì đủ các loại hương vị loạn thất bát tao liền tiến vào khiến nàng hắt
xì mấy cái liên tục.
Xoa xoa mũi, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn Lang đại nhân phía sau, bốn phía
đều là mùi ngon của hắn, chẳng qua là tư chất cực phẩm thôi, vì sao lại
ngửi ngon như vậy?
Thấy Kim Phi Dao lặng lẽ xem xét nơi này, Lang đại nhân liền nói: “Tìm được rồi?”
Kim Phi Dao rất muốn nói là tìm cái rắm, bốn phía đều là mùi của ngươi,
đi đâu tìm Hàn Băng thú? Nhưng nàng chỉ dám nghĩ mà không dám nói, nghĩ
đến Lang đại nhân còn bề bộn nhiều việc, nàng chỉ sang một bên: “Bên
kia!”
“Nhanh như vậy đã tìm được, thật sự là thần tốc! Chúng ta phái người ra
ngoài tìm vài chục năm mà không thấy nổi nửa dấu vết, không ngờ các hạ
vừa tới đã lập tức tìm được.” đám người thành chủ Lưu kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, không thấy nàng dùng pháp bảo hoặc pháp thuật tìm kiếm nào cả, chỉ xoa xoa cái mũi mà có thể tìm được Hàn Băng thú giữa cánh đồng băng tuyết mênh mông này, mũi nàng thật sự quá lợi hại!
Kim Phi Dao chột dạ cười cười: “Không có gì, đây là chút lòng thành.”
Nàng đã tính rồi, nếu không tìm thấy Hàn Băng thú thì cứ nói là nó đã
chạy. Vì thế, Kim Phi Dao đi trước dẫn đường, đoàn người đi theo phía
sau nàng đi tìm Hàn Băng thú.
Dọc đường đi nàng vẫn cân nhắc xem Hàn Băng thú ở chỗ nào nhưng kể cả có bài trừ hết hương vị của Lang đại nhân thì nàng cũng không ngửi thấy
mùi gì khác, trong không khí vẫn chỉ là gió lạnh như băng.
Đi rồi đi, đi luôn mấy ngày, ngoài cảm giác trời ngày càng lạnh ra thì
đừng nói đến Hàn Băng thú, ngay cả con thỏ Tuyết cũng không thấy.
Nói là đoàn người chứ thực ra cũng chỉ có mấy người bọn họ, mấy người
thành chủ Lưu không đi theo. Bọn họ tu vi quá thấp, đến cũng không có
tác dụng gì, hơn nữa Lang đại nhân cũng không thích nhiều người đi theo, vì thế, tính cả Hoa Uyển Ti thì cũng chỉ có năm người một ếch.
Trong đó có hai người căn bản không có tác dụng gì là vương tử và công
chúa Viêm tộc, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là ôm Kính huynh đi theo, không
biết hắn cứ nhất quyết đòi ra ngoài làm gì, đâu thể bằng ngồi nhàn nhã
trong tiểu đảo nổi được. Tuy nhiên, đi gần bọn họ sẽ ấm áp hơn, vì vậy
Mập Mạp luôn luôn đi sát hai người.
“Hàn Băng thú, ngươi ở đâu? Mau ra đây đi. Ta có mấy người rất ấm áp,
ngươi mau ra đây!” Kim Phi Dao vừa đi vừa nói thầm, nàng cứ thế đi loạn
căn bản không thể tìm được Hàn Băng thú. Nếu nàng có thể tìm được dễ thế thì đám người thành chủ Lưu cũng sẽ không mất mấy chục năm vẫn không
tìm được.
Lang đại nhân lạnh lung nhìn nàng, hắn rốt cục mở miệng sau mấy ngày im lặng: “Ta nói ta bề bộn nhiều việc.”
“Hả?” Kim Phi Dao quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội: “Ta vẫn luôn luôn
tìm kiếm, chỉ là có thể nó đã phát hiện ra chúng ta nên chạy trốn rồi.
Hơn nữa, Lang đại nhân, hương vị của ngươi quá nặng, ta muốn tìm được
hương vị của Hàn Băng thú là rất khó.
“Vị gì?” Lang đại nhân đột nhiên hỏi.
“Vị gì…” Kim Phi Dao ngẩn người, không ngờ Lang đại nhân lại hứng thú
với chuyện này, phải nói thế nào đây? Do dự một chút, nàng liền nói:
“Hương vị thịt nướng!”
Lang đại nhân hảo hảo nhìn nàng, nhìn cho Kim Phi Dao bất an, nếu bị hắn phát hiện mình chỉ bừa, trì hoãn thời gian của hắn, hắn nổi giận thì
biết làm sao bây giờ?
Một lát sau, Lang đại nhân thu hồi ánh mắt, lạnh lung nói: “Ít lời vô nghĩa, mau tìm đi, đã mười ngày rồi.”
“Còn không phải ngươi muốn hỏi sao.” Kim Phi Dao khó chịu nói thầm, tiếp tục đi trước dẫn đường.
Đúng lúc này, Kính huynh đột nhiên mở miệng nói: “Lang, ta cảm thấy chắc chắn nàng không tìm thấy Hàn Băng thú, đang đi loạn thôi.”
“Này! Kính huynh, sao ngươi có thể nói lung tung như vậy. Nếu ta không
biết sao có thể đưa các ngươi đi lung tung được, trời lạnh như vậy, có
phải là ta không ảnh hưởng gì đâu.” Kim Phi Dao hung tợn trừng Kính
huynh, tên hỗn đản này nằm trong ngực thiếu nữ ấm áp mà cũng không yên,
bán đứng nàng, đúng là gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lang đại nhân hừ lạnh một tiếng: “Nếu nàng không tìm thấy Hàn Băng thú thì ta đây phải tìm một linh thú để cưỡi.”
“…” Kim Phi Dao khẽ cắn môi, nghĩ nghĩ, tiện tay chỉ về phía trước mặt:
“Hàn Băng thú ở ngay dưới kia, chỉ cần bức nó đi ra là được.”
Hoa Uyển Ti đỡ trán, không thể không lắc đầu, đồ ngu ngốc này! Vừa rồi
còn mải mê tìm, giờ lại nói ở ngay trước mặt, đây không phải là chó cùng rứt giậu, nói lung tung sao?
“Các ngươi chờ đó, ta sẽ đi bắt nó ra cho các ngươi.” Thấy mọi người đều tỏ vẻ không tin, Kim Phi Dao hừ hừ, vung tay đi lên phía trước.
Nơi này khác với các chỗ khác, cũng một tầng tuyết dày nhưng Kim Phi Dao chỉ vào đó là có nguyên nhân, vì nàng cảm giác được khu vực này không
phải là đất, mặc dù có tầng băng dày nhưng ở sâu phía dưới có cái gì đó
đang lưu động, hẳn là sông hoặc hồ nước gì đó.
Nàng nghĩ rất đơn giản, đợi phá bỏ lớp băng này đi, sau đó phát hiện
phía dưới là nước thì nàng có thể nói là Hàn Băng thú chạy mất rồi.
Chiêu ra Thông Thiên Như Ý, hóa thành cái xẻng vĩ đại, Kim Phi Dao mạnh
mẽ bổ xuống mặt băng. Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, mặt băng bị đào ra một cái hố sâu bằng nửa người.
“Hả?” Kim Phi Dao ngẩn người, nàng là Hóa Thần kỳ đó, như thế này là có ý gì? Khối băng này lại chặn được công kích của nàng. Không phải là ta
không tiến giai đến Hóa Thần kỳ mà thối lui đến Luyện Khí kỳ đó chứ?
Kim Phi Dao giận dữ, ngay cả khối băng cũng làm ta mất mặt, cái gì cũng
muốn khi dễ ta! Nàng lật tay, Thông Thiên Như Ý biến thành một bánh
răng, sau đó nhanh chóng xoay tròn, cứ thế hạ xuống mặt băng.
Vụn băng vẩy ra, tung tóe văng lên cao mấy trượng dưới sức công phá của bánh răng.
Nàng không muốn sử dụng Minh hỏa trước mặt Lang đại nhân, chỉ cần dùng
một chút là sẽ có cảm giác mình là đệ tử của hắn vậy, điều này khiến
nàng rất mất tự nhiên. Hơn nữa, nàng lại càng không muốn hóa thân thành
Thao Thiết, chỉ cần hóa thân chắc chắn sẽ bị nói là muốn làm tọa kỵ cho
hắn.
Đột nhiên, nhiệt độ chung quanh giảm đi nhanh chóng, ngay cả Kim Phi Dao cũng cảm giác được cái lạnh khiến xương cốt đau đớn. Nàng vội dùng linh lực ngăn cản luồng hàn ý, quay đầu nhìn thì thấy Mập Mạp đã bị đông
thành khối băng. Hoa Uyển Ti cũng chau mày, động tác cứng ngắc, “Không
tốt, thân thể ta cũng đông lại.”
Hoa Uyển Ti đông lại cũng không sao, đợi sau này giải đông là được. Kim
Phi Dao nhanh chóng lui lại, thần thức vừa động liền thu Hoa Uyển Ti vào túi càn khôn, sau đó nàng ôm lấy Mập Mạp, ánh mắt xẹt qua hai người
Viêm Tinh, Viêm Hạo. Hai người bọn họ cũng lạnh đến run rẩy nhưng không
biết có phải do bản năng tự bảo vệ không mà hiện tại không chỉ có tóc
đang thiêu đốt mà ngay cả thân thể cũng bắt đầu bốc cháy.
Kim Phi Dao tiến lên, nhét Mập Mạp vào lòng Viêm Hạo, lớn tiếng quát:
“Ngươi ôm nó cho tốt, nếu đông chết thì ta tìm ngươi tính sổ, nếu chín
thì ta liền ăn luôn ngươi!”
“Dạ!” Viêm Hạo bị dọa, vội vàng ôm chặt Mập Mạp. Hai huynh muội bọn họ
một ôm gương một ôm ếch, cứ thế đứng im một bên. Hỏa diễm trên người họ
bốc lên rất cao, sau đó lại hạ xuống trong gió lạnh, tu vi quá thấp, hỏa diễm cũng chỉ có như vậy.
Hai người này chỉ Luyện Khí kỳ, Kim Phi Dao mau chóng kết xuất một linh
quang che phủ cho hai người, không dám nói có thể làm tăng nhiệt độ
nhưng ít nhất có thể ngăn cản hàn ý này, bớt chút nào hay chút ấy.
Nàng thì vội ở bên này, Lang đại nhân vẫn đứng im không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn mặt băng kia như đang đợi cái gì đó.
Rốt cục, rắc một tiếng, mặt băng chỗ đó đột nhiên vỡ tan, dưới hố băng
cao bằng nửa người có một khối băng lao lên. Khối băng màu lam nhạt cứ
thế chui ra khỏi hố, cao tới gần ba mươi trượng.
“Hàn Băng thú?” nhìn thấy vật thể không có hình dạng đặc biệt tạo thành
từ khối băng này, Kim Phi Dao dù có ngốc cũng biết nó là cái gì. Lúc này nàng cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn, chỉ tùy tiện chỉ một cái
cũng có thể tìm ra Hàn Băng thú, đám Ma nhân tốn vài chục năm cũng tìm
không ra kia đúng là ngu ngốc.
Tuy nhiên, dù Hàn Băng thú đã chui ra từ dưới mặt tuyết, cách nàng chỉ
khoảng trăm trượng nhưng nàng vẫn không ngửi thấy bất luận hương vị đặc
biệt nào. Nghĩ cũng đúng, nó chính là do khối băng tạo thành, làm sao có thể có hương vị? Nhưng hình dạng nó cũng quá kỳ quái, không có cảm giác của vật sống, cũng không có yêu đan, chỉ là một khối băng khổng lồ biết động đậy.
Hàn Băng thú chui ra tầng băng, kéo theo một loạt tiếng răng rắc, xoay
người lại nhìn đám người đã quấy rầy giấc ngủ của mình. Nó không có mắt, không biết là nhìn bọn họ từ chỗ nào, giơ cánh tay từ băng xếp thành
lên, vỗ xuống chỗ bọn họ.
Thân hình Lang đại nhân nhoáng một cái, Minh hỏa màu đen dưới chân bốc
lên, hình thành một con rồng lửa đánh tới Hàn Băng thú. Băng tuyết ở
những nơi mà Minh hỏa lạnh lẽo đi qua lại tan chảy với tốc độ chóng mặt, nước bắn tung tóe ra xung quanh lại lập tức đông lại, kết thành những
bông hoa băng xinh đẹp trên mặt tuyết.