Lang đại nhân xuất thủ đúng là không giống bình thường. Minh hỏa giống
như du long gắt gao vây lấy Hàn Băng thú. Hàn Băng thú cũng cảm giác
được nguy hiểm, quanh thân tản mát ra khí lạnh màu trắng khiến cho nhiệt độ không khí lập tức hạ xuống thêm vài phần.
Kim Phi Dao phát hiện nàng không nhìn ra con Hàn Băng thú này có tu vi
cấp mấy, xem ra những thứ do thiên địa tự hành sinh ra không giống với
yêu thú phổ thông, không thể dùng cấp một đến chín để phân chia. Tuy
nhiên, nàng vẫn cảm giác được thực lực nó không quá mạnh, ngoài việc hạ
nhiệt độ và khí lực lớn thì không thấy nó đánh ra đòn sát thủ nào.
Có điều, chỉ cần có chỗ băng nào trên người nó bị đánh nát thì phần thân thể đó sẽ tự động hấp thụ băng tuyết chung quanh, ngưng kết thành thân
thể mới. Nhìn một hồi, nàng cảm thấy nếu không đốt nó thành không khí mà chỉ tan thành nước thôi thì nó cũng có khả năng tự kết lại. Tuy dù giết thế nào cũng không chết nhưng nó cũng không gây ra được nguy cơ gì lớn
cho Lang đại nhân.
Chẳng lẽ chỉ là vì trời quá lạnh cho nên linh khí thiên địa mới tự hình
thành ra một tiểu yêu quái để chơi đùa, ngoài việc làm cho Thiên Cực
Linh giới càng thêm lạnh ra thì không có nguy hại khác?
Có Lang đại nhân xuất thủ, căn bản không cần Kim Phi Dao ra tay. Lại
nói, giết Hàn Băng thú không được chút ưu việt nào, chạy vô giúp vui
thực không thú vị, còn không bằng đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Bởi vậy, nàng liền chui vào linh quang che phủ, để huynh muội Viêm Hạo
ngồi dưới đất, sau đó hóa Thông Thiên Như Ý thành cái giá, đặt Mập Mạp
lên trên rồi để lên đầu hai huynh muội, bắt đầu quay Mập Mạp.
Lang đại nhân ở một bên giết Hàn Băng thú còn nàng lại ở một bên nướng
ếch ăn? Tuy nhiên, nàng cũng không phải là không làm gì, ngoài nướng Mập Mạp ra thì thỉnh thoảng còn đưa ra lời bình.
“A! Một kích này có chút ý tứ.” Lang đại nhân cầm ma thương đánh bay một mảng lớn thân thể Hàn Băng thú, Kim Phi Dao thở dài một tiếng, chậc
lưỡi nói.
Một lát sau, Hàn Băng thú lại bị ném bay, Kim Phi Dao vui vẻ cười ha hả: “Ha ha ha, quăng ngã cái oạch, thật sự là buồn cười.”
Lang đại nhân dù trăm vội vẫn bớt chút thời gian liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ rất khó chịu, sau đó lại tiếp tục giết Hàn Băng thú.
Ngay lúc Kim Phi Dao đang xem diễn cao hứng thì Kính huynh khó chịu mở
miệng: “Kim Phi Dao, Mập Mạp của ngươi chảy nước miếng ướt hết người ta
rồi.”
Kim Phi Dao cúi đầu nhìn, băng trên người Mập Mạp đang tan chảy thành
nước rơi xuống dưới, mà Kính huynh lại đang ở trong ngực Viêm Tinh cho
nên trên người dính đầy nước đá. Nàng chau mày, khinh thường nói: “Nói
gì vậy? Đây đâu phải nước miếng, rõ ràng là nước đá mà.”
“Mau lấy nó ra, ta thấy thế là được rồi, không cần nướng nữa. Ngươi trực tiếp độ linh lực cho nó không phải là xong sao, dùng lửa nướng rõ ràng
chỉ thuần túy vì chơi bời thôi.” Lời Kính huynh chỉ ra tâm tư của nàng,
lần nào cũng đúng đến tám, chín phần mười.
“Không phải như vậy, loại chuyện này có gì thú vị mà làm.” Kim Phi Dao
mạnh miệng không chịu thừa nhận. Nàng làm sao có thể thừa nhận rằng từ
lâu đã muốn xem xem một thân thịt béo của Mập Mạp nướng lên sẽ trông như thế nào chứ.
Lúc này, Mập Mạp chậm rãi mở mắt, cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái vô cùng. Nó chớp chớp mắt, nhớ lại xem trước khi mất di ý thức đã xảy ra
chuyện gì.
Đúng rồi, lúc đó Kim Phi Dao đang cưa băng, đột nhiên không khí trở nên
lạnh khủng khiếp, nó không kịp thả yêu khí ra bảo vệ toàn thân đã mất ý
thức. Vậy hiện tại… bản thân đã thanh tỉnh!
Nhưng lúc nó thấy rõ vị rí của mình thì Mập Mạp liền kinh hãi!
Nó phát hiện mình đang bị thiêu trên lửa, mà người phụ trách quay mình
không phải ai khác mà chính là Kim Phi Dao. Nó lại nghe thấy Kính huynh
nói chuyện chảy nước miếng gì đó với nàng, vậy chẳng lẽ chuyện nướng này là vì nàng cho rằng nó đã chết cho nên căn cứ theo nguyên tắc không
lãng phí của nàng mới nướng lên ăn?
Đúng lúc này, cảm giác ấm áp dưới bụng trở nên nóng rực, cảm giác như
sắp chín đến nơi! Mập Mạp nhảy dựng lên, cái bụng nóng vô cùng, nó quay
ngang quay ngửa tìm thứ để dập lửa. Trong lúc vội vàng, nó nhìn thấy
phía trước có một mảng màu lam, lại có bọt nước vẩy ra, không kịp nhìn
xem đó là cái gì, nó vèo một cái chạy qua.
Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn Mập Mạp đột nhiên nhảy chồm lên, lao ra khỏi linh quang che phủ, đâm đầu về phía Hàn Băng thú. Vừa mới tỉnh lại đã vội vàng muốn lập công? Thực khác thường.
Kỳ thực là vì trong lúc nàng và Kính huynh đấu võ mồm đã quên mất xoay
người cho Mập Mạp đang bị nướng trên ngọn lửa, cái bụng to béo của nó
vừa vặn nằm trên tóc Viêm Hạo, cứ thế nướng.
Lúc này một thương của Lang đại nhân đánh trúng giữa thân Hàn Băng thú
làm xuất hiện một cái khe nhỏ, sau đó hắn lật tay lấy ra một vật. Đúng
lúc đó thì Mập Mạp, kẻ đang cho rằng mình bị nướng chín, đã nhắm mắt
nhắm mũi vọt tới, rơi trúng cái khe đó.
Chỉ nghe rào một tiếng, Mập Mạp theo cái khe rơi luôn vào trong cơ thể
Hàn Băng thú, mà cái khe thì càng lúc càng lớn, Hàn Băng thú hóa thành
vụn băng tan tác khắp nơi. Mập Mạp thì bị một đoàn lãnh khí màu lam vây
quanh, lãnh khí này nhanh chóng chui vào trong cơ thể nó, sau đó Mập Mạp trợn hai mắt lên, há mồm hà ra một ngụm lãnh khí cuốn lấy toàn thân,
hóa thành một quả trứng ướp lạnh.
Thấy cảnh đó, Lang đại nhân cau mày, vật trên tay không dùng đến cũng chỉ có thể cất đi.
Không có lãnh khí màu lam kia, Hàn Băng thú không tiếp tục ngưng kết lại được nữa mà cứ thế biến thành hư vô, chỉ còn lại vô số những đống tuyết lớn nhỏ. Nhìn quả trứng ướp lạnh lơ lửng trong không trung, Lang đại
nhân không rên một tiếng, quay đầu bước đi.
Kim Phi Dao ngẩn người, sợ hãi hô: “A! Mập Mạp đông lạnh thành trứng!”
“Thật sự là cứt chó vận, băng khí lại bị nó ăn mất, còn trực tiếp kết
đản tiến giai cấp chín.” Lúc này, Kính huynh chậc lưỡi nói.
“Tiến giai? Băng khí là cái gì?” trực giác của Kim Phi Dao cho biết Mập
Mạp ăn phải thứ tốt, nếu vừa rồi không nhìn lầm thì nàng quả thật đã
thấy Lang đại nhân cầm vật gì đó trên tay, chẳng lẽ là hắn muốn thu băng khí gì đó nhưng lại bị Mập Mạp nuốt trọn?
Hàn Băng thú không còn, gió tuyết trên Thiên Cực Linh giới đột nhiên
ngừng lại, mặt trời nhiều năm không thấy bắt đầu lộ ra. Nhiệt độ không
khí tăng dần, không còn rét lạnh như trước nữa. Kính huynh cũng bay ra
khỏi lòng Viêm Tinh, đến bên Kim Phi Dao, nói: “Hàn Băng thú là do hàn
khí thiên địa hình thành, chủ yếu là từ một đoàn băng khí, tuy không có
yêu đan nhưng đoàn băng khí này còn lợi hại hơn yêu đan mấy chục lần.
Trước kia ta chỉ thu được một phần viêm khí còn băng khí này thì chưa
gặp được, không ngờ các ngươi lại may mắn như vậy, vừa tới đã gặp vật
ấy.”
Kim Phi Dao nghe xong, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía Lang đại nhân, mục
đích của hắn hẳn là tìm thứ này, hiện tại bị Mập Mạp ăn mất, vậy phải
làm sao bây giờ!
Nghĩ nghĩ, nàng cầm lấy quả trứng Mập Mạp đi lại, dâng lên trước mặt
Lang đại nhân, sau đó thành khẩn nói: “Lang đại nhân, nó không hiểu
chuyện, ăn mất băng khí của ngươi. Ngươi đem súc sinh này đi đi, muốn
nướng muốn nấu tùy ý ngươi.”
Lang đại nhân mắt lạnh nhìn nàng, không nhận Mập Mạp mà lạnh lùng nói: “Đi thôi, còn rất nhiều Linh giới phải đi.”
“Lang đại nhân, ngươi đúng là người tốt!” thấy mưu kế thành công, Kim
Phi Dao ha ha nói tạ. Nàng vẫn biết Lang đại nhân không thích Mập Mạp,
năm đó nàng muốn mang Mập Mạp ra làm đệm cho hắn mà không thành công,
hiện tại biến thành trứng ướp lạnh, hắn càng không thể muốn.
Trong lòng mừng thầm, Kim Phi Dao gọi Hoa Uyển Ti ra, những chỗ bị đông
lạnh trên người nàng đã khôi phục, sau khi nghe kể về chuyện của Mập Mạp thì nhất thời không biết nói gì. Đây là có chuyện gì? Cướp đồ trên tay
tu sĩ Luyện Hư kỳ, đoạt đi rồi còn sắc mặt vui mừng như vậy. Có điều,
đúng là nàng không ngờ Lang đại nhân lại hào phóng như vậy, không lấy
quả trứng ướp lạnh Mập Mạp ra đánh cho hết giận mà cứ thế quên đi.
Tuy nhiên, nếu Mập Mạp có thể tiến giai lên cấp chín thì sau này cũng là một chuyện tốt, chỉ có nàng là không thể tiến giai, chỉ có thể đứng mãi ở Nguyên Anh hậu kỳ. Theo đà tiến giai của Kim Phi Dao, người và việc
nàng gặp phải cũng đều là những việc mà Nguyên Anh hậu kỳ không làm
được, cuối cùng có khả năng sẽ không khác gì tiểu Hồng, tiểu Lục, điếm
ưu việt duy nhất là có thể câu dẫn vài tu sĩ để giết kiếm chút tiền
thôi.
Hoa Uyển Ti tự giễu cười cười, nàng hít sâu một hơi, đáng tiếc là hàn
khí lạnh như băng không thể nhập vào trong thân thể nàng, đây rốt cục
cũng chỉ là một cái thân giả thôi.
“Uyển Ti, thất thần làm gì! Lang đại nhân nói hắn bề bộn nhiều việc, bảo chúng ta phải nhanh lên!” Kim Phi Dao lấy phi thảm ra, đón Hoa Uyển Ti
rồi mau chóng đuổi theo. Mọi người tới tìm Hàn Băng thú, cuối cùng ưu
việt lại bị Mập Mạp chiếm mất, kể cả Lang đại nhân có hào phóng không đề cập tới thì vẫn khiến người khác cảm thấy bất an. Ai biết được có phải
vì hắn không tiện so đo với một con súc sinh cho nên vẫn giấu ở trong
lòng, chờ sau này lấy cớ để thu thập chủ nhân Mập Mạp hay không.
Tuy nhiên, lúc này Kim Phi Dao lại nói với Hoa Uyển Ti: “Lang đại nhân
đã nói, mọi thứ của ta đều là của hắn cho nên Mập Mạp cũng là của hắn.
Mập Mạp hiện tại ăn băng khí của hắn, nói đến nói đi cũng là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Lang đại nhân không thiệt thòi gì cả. Lại nói tiếp, hẳn là phải chúc mừng Lang đại nhân mới đúng, linh thú tiến
giai cấp chín, đây là đại hỷ sự nha.”
Hoa Uyển Ti kinh hãi nhìn nàng, tuy rằng nàng hiểu Kim Phi Dao muốn dùng ý kiến này để phủi sạch trách nhiệm liên quan của chủ nhân là nàng
nhưng lúc này nói ra những lời ấy là không đúng lúc, người ta đã chuẩn
bị mang thứ đó thu đi, nửa đường lại nhảy ra con ếch, kể cả không nổi
nóng thì ngươi hiện tại nói ra lời này không phải là không sáng suốt
sao?
Đến lúc nàng bước chân lên phi thảm, Kim Phi Dao còn lặng lẽ nói với nàng, “Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ha ha ha.”
“Ngươi nói đủ chưa? Không sợ chết sao?” Hoa Uyển Ti bất đắc dĩ thở dài,
người này còn không chiếm tiện nghi mà lại đắc ý như vậy.
“Ha ha, ngươi sợ cái gì, có gì có thể làm người ta cao hứng hơn việc
chiếm được tiện nghi chứ.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, Lang đại nhân vừa nãy đã đưa hai huynh đệ Viêm Hạo cùng Kính huynh đi trước, hiện giờ
nàng và Hoa Uyển Ti ngồi chung phi thảm, bám theo từ phía xa là được.
Nhưng thanh âm nàng vừa dứt, chợt nghe tiếng Lang đại nhân ở sau lưng: “Chúng ta ngồi ở đây đi, bớt việc!”
Nhìn lại, Lang đại nhân đã ngồi xuống phi thảm, lại chính là chỗ mà bình thường Kim Phi Dao hay ngồi. Hai huynh muội Viêm Hạo cũng ôm Kính huynh ngồi bên cạnh, hơn một nửa diện tích đã bị bọn họ chiếm mất.
Như thế còn chưa tính, Lang đại nhân thử thử cái đệm phía sau, nhíu mày
nói: “Tuy biết ngươi rất có hiếu tâm nhưng đệm này quá kém, ta rất không vừa lòng, lần sau làm lại cái khác đi.”
Không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy, nhìn sắc mặt Kim Phi Dao trở nên xanh mét, Hoa Uyển Ti cười, xứng đáng!