Quả Bưởi không hiểu run lên một cái, nhìn Kim Phi Dao ngẩn người liền chầm chậm nói: “Tự nguyện, bắt đi vô dụng.”
Kim Phi Dao cũng nhìn nàng, hắc hắc cười nói: “Loại địa phương như thế nào mới tự nguyện?”
“Nếu ngươi có thể vá một mảnh trời ở trên kia thì hẳn là sẽ có rất
nhiều Thụ tộc tự nguyện, ai ai cũng muốn nhìn thấy ánh mặt trời.” Quả
Bưởi nghiêm trang nói.
“Nhưng Thần Nông tộc ở ngay bên cạnh mà sao các ngươi cũng không chịu đi?” Kim Phi Dao hỏi.
Quả Bưởi chu miệng lên, bất mãn nói: “Có độc, không muốn đi. Hơn nữa
lại quá nhỏ, không trồng được những cây Hoàng Kim Quả thụ này.”
“Quá nhỏ?” Kim Phi Dao nghe mà choáng váng, ngay cả năm mươi dặm rừng cây của Thần Nông tộc mà còn ngại nhỏ, vậy thì nàng làm gì có đất diễn! Nhưng kể cả không tự nguyện thì mạnh mẽ bắt đi hẳn là cũng không có vấn đề gì.
“Chỉ cần không vui thì chúng ta có thể tự hóa thành tro tàn.” Các
nàng tự biết giá trị của bản thân, Quả Bưởi mở miệng nói. Đối với loại
người cái gì cũng không biết này thì vẫn nên nói rõ ràng ra cho thỏa
đáng.
Nếu không phải Thụ tộc có khả năng này thì những Thần tộc kia đã sớm
bắt các nàng đi rồi, càng không nói đến tam tộc thích nhất loại chuyện
này. Bắt đi thì ai cũng không dùng được, còn không bằng mặc kệ ở dã
ngoại còn có thể kiếm được linh thảo về dùng.
Kim Phi Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, tò mò hỏi: “Các ngươi muốn địa bàn lớn đến đâu thì mới bằng lòng đi?”
Quả Bưởi ngẩng đầu nhìn những trái cây màu vàng kim sáng rọi trên
cao, hoài niệm nói: “Càng lớn càng tốt. Vạn năm trước trên Độ Thiên giới nơi nơi đều có thân ảnh của chúng ta, những linh thảo các ngươi muốn có ở khắp nơi, hiện tại thì chỉ có thể xuống đất mới hái được.”
“Ý của ngươi là chỉ cần có nơi đủ lớn là các ngươi liền giống như cỏ dại xuất hiện?” Kim Phi Dao mị mắt, nhìn nàng hỏi.
“Đương nhiên, chúng ta vốn sống như vậy, chỉ cần có rừng hoàng kim
quả rộng rãi an toàn là chúng ta sẽ xuất hiện. Nhưng năm mươi dặm thì
căn bản không đủ an toàn, không thể đi.” Quả Bưởi thận trọng nói.
Đều đã nói đến tận đây, Thụ tộc cũng chính là nói với Kim Phi Dao,
nếu muốn chúng ta đi giúp các ngươi thúc linh thảo thì phải làm một nơi
thoải mái cho chúng ta. Nhưng ngay cả Thần Nông tộc mà các nàng còn
không xem vào mắt thì căn bản không có khả năng tìm được chỗ lớn hơn
nữa, một người làm sao có thể vá được một khoảng trời lớn như thế.
Kim Phi Dao đành phải bỏ qua ý định này, chờ về sau xem có người có
tấm lòng bao la nào đi bổ thiên hay không. Kỳ thực, Kim Phi Dao nghĩ,
nếu mọi người cùng nhau đi bổ thiên thì dựa vào năng lực thông thiên của các tu sĩ, không đến mấy trăm năm là có thể bổ xong rồi. Đến lúc đó sẽ
không cần phải cả ngày mang theo Thiểm Liêm trận ra ngoài nữa, thật
không biết đám người kia nghĩ gì.
“Ta có thể giúp các ngươi mang quả trứng này đi, nhưng có chỗ tốt gì
đây?” không thể mang Thụ tộc đi thì cũng không thể cứ thế mang trứng trở về, đây là có phiêu lưu, thế nào cũng phải kiếm chút ưu việt.
“Cho ngươi linh thảo. Tu vi ngươi thấp như vậy còn chạy xuống cái khe cũng là vì hái linh thảo đúng không? Giết ma thú lấy linh thạch thì hẳn là không có khả năng, ngươi không lợi hại như vậy.” Quả Bưởi nói.
Kim Phi Dao thật khó chịu bẹt bẹt miệng, trái một câu tu vi thấp,
phải một câu tu vi thấp, rõ ràng bé nhỏ như thế mà còn làm như rất già
dặn, vì thế nàng hỏi: “Ngươi đã sống bao lâu rồi?”
“Vạn năm thôi, có việc gì không?” Quả Bưởi tiếp lời.
“Không có việc gì.” Thật đúng là sống lâu nha, Kim Phi Dao ngậm miệng, bắt đầu cân nhắc xem cần bao nhiêu linh thảo.
Không đợi nàng nghĩ ra có thể lấy được bao nhiêu linh thảo, Quả Bưởi
lại mở miệng nói: “Một lần chi có thể cho ngươi mười gốc linh thảo năm
nghìn năm. Ngươi có thể chia ra mà tới, tổng cộng cho ngươi một trăm gốc linh thảo năm nghìn năm.”
“Linh thảo năm nghìn năm ở trên tay các ngươi phải tốn bao lâu mới
trưởng thành?” mở miệng là linh thảo năm nghìn năm, Kim Phi Dao cảm thấy thật giống nằm mơ.
“Không cần bao lâu, cũng chỉ năm, sáu trăm năm thôi.” Đối với danh
tác như vậy, Quả Bưởi lại rất nhẹ nhàng nói. Không phải các nàng quá mức cuồng vọng mà chủ yếu là các nàng đều sống đến vạn năm, linh thảo bên
người mọc lại nhanh, năm ngàn năm liền giống như chưa thành thục, không
đáng giá nhắc tới.
Nghe xong lời của Quả Bưởi, Kim Phi Dao không dám tưởng tượng nếu Độ
Thiên giới khôi phục nguyên dạng thì sẽ trông như thế nào. Linh thảo
nghìn năm không phải sẽ giống như cải củ, thò tay ra là có thể nhổ lên
ăn, ai còn cướp đến cướp đi nữa? Bảo sao Thần tộc luôn vênh váo tự đắc,
điều kiện cuộc sống trước kia tốt như thế, dưới hạ giới chỉ cần xuất
hiện một gốc linh thảo nghìn năm là đã tranh cướp nhau vỡ đầu, ở nơi này lại coi như cỏ dại không để vào mắt, tu vi của Thần tộc lúc đó chắc
chắn rất cao, có thể thoải mái tiến giai.
Bảo sao tam tộc lại muốn đẩy Thần tộc xuống, lợi ích và chênh lệch
lớn như thế, nếu không phủ định Thần thì không thể xoay người. Hiện tại
kể cả đã hủy Độ Thiên giới thành cái dạng này thì ưu việt kiếm được vẫn
hơn trước đây.
Người Thần tộc từ nhỏ có thể sinh hoạt ở nơi này, nếu Độ Thiên giới
khôi phục nguyên dạng, người Thần tộc tu vi cao nhất định sẽ nhiều hơn
tam tộc, như vậy thì thực lực của tam tộc sẽ giảm mạnh, một ngày nào đó
sẽ lại bị Thần tộc vượt qua, một lần nữa đoạt được thần vị. Cho nên đây
cũng là nguyên nhân mà các tu sĩ tam tộc thà phải làm cấm chế nhỏ cũng
không chịu liên hợp đi bổ thiên đi.
“Có thể giảm số năm của một phần linh thảo năm nghìn năm nhưng bù lại số lượng nhiều một chút không? Ta có thể mỗi lần tới lấy một ít.” Kim
Phi Dao bắt đầu thương lượng cùng Quả Bưởi.Không ngờ lại có người chủ
động giảm số năm, Quả Bưởi sửng sốt, nhưng dù sao đây cũng không phải
chuyện đáng ngại cho nên liền gật đầu đồng ý, mười gốc linh thảo năm
nghìn năm có thể đổi được một trăm gốc linh thảo một nghìn năm, Kim Phi
Dao liền báo những linh thảo mà Khương Thủy Nhiên yêu cầu ra.
Quả Bưởi rất sảng khoái đáp ứng, một Thụ tộc tên Lý Tử liền dẫn theo
các thụ tộc khác đi, chỉ chốc lát đã khiêng mười cây linh thảo tới. Nhìn những linh thảo này, Kim Phi Dao cười thầm, giao linh thảo năm thấp cho Khương Thủy Nhiên, bản thân thì lấy loại năm nghìn năm, vụ làm ăn này
không tệ nha. Chỉ có điều là phải mạo hiểm tiến vào nơi này cũng có hơi
phiền toái.
“Vậy ngươi có thể mang quả trứng kia đi chưa?” giao dịch đã bàn xong, linh thảo cũng cầm, Quả Bưởi liền thúc giục. Quả trứng này để ở đây hút đi quá nhiều linh khí, Thụ tộc phi thường không vừa lòng, chỉ muốn sớm
xử lý được nó.
“Không thành vấn đề.” Kim Phi Dao thu hồi linh thảo, sang sảng cười
nói. Những Thụ tộc này quá bé, trên người không có túi càn khôn, nếu
không thì thu hồi một quả trứng là việc quá dễ dàng.
Nàng đi đến bên cạnh, dùng thần thức xem xét, muốn xem xem bên trong
là cái gì. Nhưng thần thức lại bị ngăn cản, hoàn toàn không nhìn thấy
bên trong, tuy nhiên có thể khẳng định là vật còn sống. Kim Phi Dao cầm
túi càn khôn định thu trứng đi, tay vừa sờ, thần thức chú vào, nhưng vô
dụng…
Quả trứng này lại không thể cất vào túi càn khôn! Kim Phi Dao cảm
thấy có khả năng vì đây là trứng của thánh thú gì dó cho nên túi càn
khôn không đựng được. Vậy thì đổi sang túi linh thú, hẳn là có thể đựng
được thứ này. Nhưng ngoài dự đoán của nàng là quả trứng vẫn đứng ở kia
không nhúc nhích, túi gì cũng không cho nó vào được.
Chẳng lẽ chỉ có thể nuốt? Kim Phi Dao trong lòng vừa nghĩ nhưng lại
không hề muốn nuốt quả trứng này vào bụng. Thứ này hút linh khí, đứng ở
bên cạnh nó còn có cảm giác như linh khí trên người bị nó chậm rãi hút
đi, nếu nuốt nó vào trong bụng thì nó còn không nuốt hết linh khí của
nàng? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng dùng sức đẩy, quả trứng lay động.
Xem ra chỉ có thể dùng cách này!
Quả Bưởi và các Thụ tộc khác vây quanh Kim Phi Dao, có chút lo lắng hỏi: “Ngươi làm như vậy có được không?”
“Có gì mà không được, ta trời sinh khí lực lớn, chỉ cần trên đường
không gặp ma thú là được.” Kim Phi Dao xoay người cõng quả trứng khổng
lồ này lên, nghiêng đầu nói với Quả Bưởi. Dù sao nếu gặp phải ma thú thì nàng sẽ ném quả trứng cho ma thú, chỉ cần chạy nhanh hơn quả trứng này
là an toàn.
Chỉ cần có thể đem trứng đi là được, Quả Bưởi gật đầu nói: “Vậy ngươi đi thong thả, số linh thảo còn lại thì ngươi tới lấy lúc nào cũng
được.”
“Đã biết!” Kim Phi Dao cõng trứng chui vào trong rừng cây, ở trong
này nàng chỉ có thể đi bộ, chỉ cần sử dụng linh lực là sẽ bị ma thú phát hiện, đi bộ là biện pháp an toàn nhất.
Hoàng Toái ma xà trong thạch đạo kia đã bị nàng giết chết, con đường
đó hẳn là tạm thời vẫn an toàn. Các ma thú đều có địa bàn riêng, trước
khi mùi của Hoàng Toái ma xà biến mất thì nơi đó sẽ không có ma thú mạo
muội tới.
Tìm về đường cũ cũng làm mất của nàng không ít thời gian, có hai lần
còn suýt bị ma thú phát hiện, lúc nàng định ném trứng giữ mệnh thì ma
thú lại tự động rời đi.
Chật vật cõng quả trứng, Kim Phi Dao nguyền rủa, nếu đây không phải
là trứng thánh thú thì nàng sẽ ăn luôn thứ vừa nở ra. Vì sợ ma thú phát
hiện, nàng dán Ẩn Thân phù lên người nhưng không dán lên trứng. Nếu có
người nhìn thấy thì sẽ chỉ thấy một quả trứng phập phềnh trôi nổi trong
không trung, chậm rãi di động về phía trước.
Hữu kinh vô hiểm ra khỏi cái khe, Kim Phi Dao vô cùng cao hứng cõng
trứng trở về Thần Nông tộc. Khương Thủy Nhiên vì tiện cho nàng ra vào mà đã đưa cho nàng không ít Thiên Diệp hoàn. Lúc nàng cõng trứng xuất hiện trước mặt Khương Thủy Nhiên, Khương Thủy Nhiên còn sửng sốt một cái.
“Không ngờ ngươi còn sống trở lại.” Khương Thủy Nhiên ân cần hỏi thăm, quả nhiên vẫn là bộ dáng hồi trước.
Tuy nhiên, Kim Phi Dao cũng không so đo với hắn, đặt quả trứng xuống
đất liền lấy linh thảo kiếm được ở chỗ Thụ tộc ra, còn có những gốc linh thảo nàng kiếm được trên đường đưa cho Khương Thủy Nhiên. Sau đó, nàng
trưng vẻ mặt buồn khổ kể lể bản thân đã vất vả thế nào, bị ma thú đuổi
theo ra sao, cuối cùng trong lúc vô ý phát hiện ra một nơi có linh thảo
liền hái hết về.
Khương Thủy Nhiên không ngờ nàng lại thật sự hái được linh thảo trở
về, tuy năm không cao nhưng trong số đó có khá nhiều loại mà Thần Nông
tộc không gieo trồng. Thu hồi số linh thảo, hắn không nhìn bàn tay vươn
ra chờ linh thạch và đan dược của Kim Phi Dao mà nhìn chằm chằm vào quả
trứng khổng lồ, hỏi: “Đây là vật gì?”
“Trứng thần thú.” Kim Phi Dao chau mày đắc ý nói.
Khương Thủy Nhiên dùng thần thức đảo qua, thần thức cũng bị cản lại, vì thế liền khẽ nhíu mày nói: “Thần thú gì?”
“Ngươi cũng chưa thấy qua?” Kim Phi Dao nhìn Khương Thủy Nhiên, hắn cũng chưa thấy qua thứ này? Thực là hiểu biết nông cạn.
“Thần thú và thánh thú đều đã thấy, chỉ chưa thấy quả trứng như thế
này. Ngươi trộm ở ổ thú gì vậy?” Khương Thủy Nhiên nhìn chằm chằm quả
trứng nhưng vẫn không thấy có gì dị thường.
Kim Phi Dao nào biết thứ này là do con gì đẻ, chỉ thuận miệng mò mẫm
phân tích: “Vỏ trứng trắng như vậy, nếu không phải là Thanh Long thì
chính là Bạch Hổ.”
“…” Khương Thủy Nhiên không tiếng động nhìn nàng vài lần, cũng không
nói cho nàng biết trứng Thanh Long và Bạch Hổ không phải như thế. Nhưng
thứ này cũng không liên quan gì hắn, Thần Nông tộc lại không thích nuôi
linh thú, thần thú hay thánh thú thì mặc kệ nàng. Kém cỏi nhất thì cũng
chỉ ấp ra một con mãnh thú, đến lúc đó giết chết là được.