Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 651: Chương 651: Khẩu Vị Bất Đồng




Khương Thủy Nhiên không để ý đến quả trứng, Kim Phi Dao liền mừng rỡ cõng nó vào mộc lâu của mình. Mập Mạp nhìn xâm nhập giả này, cất bước đi chung quanh quan sát.

“Lão đại, nấu nó ăn luôn đi.” Nhìn một hồi, hắn vỗ vỗ vỏ trứng, nói.

“Đừng, khó nói bên trong lại là thánh thú, như vậy là sẽ có tọa kỵ!” Kim Phi Dao từ chối luôn, cả ngày chỉ biết ăn thôi, đây là thứ tốt nha.

Mập Mạp ngẩn người, đột nhiên ôm đùi Kim Phi Dao, nức nở khóc, náo loạn lên: “Lão đại, ngươi đã nhặt trứng về rồi, có phải là không cần ta nữa không? Sau này trứng ngủ ở giường, ta canh cửa, nó ăn thịt, ta ăn cỏ sao? Dù sao hiện tại ta cũng đang ăn cỏ, ngươi đã chán ngấy ta rồi nên muốn đổi sang một tiểu gia hỏa đáng yêu sao?”

“Nháo cái gì vậy! Tiểu gia hỏa đáng yêu cái gì, trứng còn chưa nở cơ mà. Sau này quả trứng này liền giao cho ngươi, ta không quản nó nữa.” Kim Phi Dao nhấc Mập Mạp tới bên cạnh quả trứng, nói.

Mập Mạp nóng nảy, cướp vị trí của hắn rồi, vậy mà lại còn phải hầu hạ người kia. Hắn vừa định từ chối, đột nhiên nghĩ nếu trứng giao cho hắn, hắn trong lúc vô ý làm hỏng thì cũng không thể trách hắn đúng không?

Vì thế, hắn bĩu môi bày ra biểu cảm kỳ quái, cực kỳ không tình nguyện nói: “Thật sự là đáng ghét, tốt nhất là nở ra thứ gì đó thật là xấu, cho ngươi cưỡi ra ngoài bị người nhạo báng.”

Không ngờ Mập Mạp lại ghen, Kim Phi Dao nhìn hắn mà cảm thấy buồn cười. Tuy nhiên, thứ này sẽ hút linh khí chung quanh, Hoa Uyển Ti vẫn còn đang nhập định, nếu như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc nàng hấp thu linh khí. Vì thế, Kim Phi Dao nghĩ nghĩ rồi chuyển Hoa Uyển Ti xuống phía dưới mộc lâu, sau đó lại bày biện cấm chế chung quanh, phòng ngừa có người quấy rầy.

“Lão đại!” lúc này, Mập Mạp đột nhiên vọt ra khỏi mộc lâu, thét lên với Kim Phi Dao.

“Gì vậy? Trứng nở?” nhìn bộ dáng vội vã của hắn, Kim Phi Dao cuồng hỉ trong lòng, chẳng lẽ nàng may mắn như vậy, trứng bốn trăm năm chưa nở mà nàng vừa mới lấy đã nở rồi? Nàng vọt tới, đẩy Mập Mạp đang chắn ở cửa ra, muốn để cái thứ nở ra kia nhìn thấy mình đầu tiên.

Nhưng vọt vào thì thấy trứng vẫn nằm im trên sàn, không hề có chút động tĩnh nào.

Kim Phi Dao tức giận hỏi: “Ngươi kêu gào cái gì? Ta còn tưởng rằng trứng nở.”

Mập Mạp chỉ vào quả trứng, nói: “Lão đại, thứ này hút linh khí bốn phía.

“Cái này ta đương nhiên biết, nếu không thì người khác cũng không thể để ta cõng nó trở về.” Kim Phi Dao nhẹ nhàng nói, hóa ra là vì chuyện này, thật sự là làm nàng cao hứng không công một hồi.

“Hóa ra là thứ người khác không cần đến nên ném cho ngươi nhặt về. Không đúng, với hiểu biết của ta với ngươi thì chắc chắn còn phải kiếm được không ít ưu việt chứ.” Mập Mạp bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

Kim Phi Dao đưa ngón tay lên miệng, thở dài một tiếng, sau đó khoa tay múa chân một cái, nơi này rất nhiều tu sĩ cao giai, ngay cả truyền âm cũng không an toàn. Nhưng việc kể chuyện này phi thường phiền toái, nàng khoa tay múa chân nửa ngày Mập Mạp cũng chỉ có thể nhìn ra là có người cho nàng ăn, bảo nàng mang quả trứng này đi. Ăn thì chắc chắn là linh thảo, nếu không thì việc phiền toái này làm sao nàng có thể đi làm!

Mập Mạp nhất thời sinh ra hảo cảm với quả trứng này, không ngờ lại bị người vứt bỏ, thật sự là quá đáng thương. Đáng thương như vậy làm hắn nhớ tới bản thân hồi nhỏ, vì kiếm cơm ăn mà ngay cả việc ngậm hoa cũng làm ra, vì thế cảm thấy sẽ đối tốt với quả trứng này một chút.

Đến tối sẽ nướng cả quả mà ăn là được, không đập ra nữa, cho nó được toàn thây.

Mập Mạp mang tâm lý thèm ăn đồng bệnh tương liên, tính toán tốt tương lai cho quả trứng. Hắn nhẫn nại đợi đến buổi tối, thấy Kim Phi Dao đến dược điền bên cạnh tu luyện liền lấy một bình rượu trân quý đã cất giữ từ lâu chạy vào trong mộc lâu.

Mập Mạp vỗ vỏ trứng màu trắng, nâng cốc đổ một chút rượu lên vỏ trứng, sau đó nói: “Thế nào? Rượu này hương vị không tệ chứ hả? Thứ này ta lấy ở Lưu Bàn Sơn Thần giới từ bốn trăm năm trước đấy, ta vẫn luôn luyến tiếc không lấy ra uống, hôm nay mượn ngươi tới nhắm rượu vậy.”

Nói xong, Mập Mạp lại chiêu ra Hỏa Viêm thuật, bắt đầu nướng trứng. Loại tiểu pháp thuật này dùng để đối địch thì không có nhiều tác dụng lắm, dùng để nướng trứng thì không tệ chút nào, lửa vừa to vừa dễ dàng khống chế, lại không làm cháy sàn.

Sáng sớm hôm sau, Kim Phi Dao từ dược điền trở lại, nàng có thói quen tu luyện ở bên cạnh dược điền có linh khí nồng đậm. Trước đây vốn không được ở động tiên cho nên mới làm như vậy, hiện tại nơi nơi đều là linh khí nồng đậm nàng vẫn không đổi được thói quen này.

Hoàng Toái ma xà còn chưa xử lý, phải tìm Mập Mạp cùng cân nhắc xem nên làm bánh bao như thế nào cho nên vừa hừng đông nàng đã trở về. Đi tới dưới mộc lâu, nàng thấy Mập Mạp đang ủ rũ ngồi trên thang, vẻ mặt buồn khổ.

“Ngươi ngồi ở đây làm gì? Nhìn ngươi như vậy có phải là buổi tối lại đi rình coi nữ nhân xinh đẹp nhà ai rồi không?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn hắn, thấy Mập Mạp không để ý đến mình liền tự động đi lên lầu. Quả trứng kia vẫn đặt ở trong phòng như trước, rõ ràng có thể cảm giác được linh khí trong phòng nhạt hơn bên ngoài.

Thứ này hấp thu linh khí quá khỏe, mới một ngày mà đã phai nhạt đi nhiều như vậy. Dù sao nơi nơi đều là linh khí, cứ thoải mái hút đi, hẳn là không sao. Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, thấy cũng không có vấn đề gì, chỉ có Thụ tộc mới sợ không có linh khí, địa bàn bên ngoài lớn như vậy, linh khí còn có thể thiếu được bao nhiêu chứ.

Nhìn trứng xong, nàng liền kéo Mập Mạp đi xử lý Hoàng Toái ma xà. Tâm tình Mập Mạp không được tốt lắm, rầu rĩ không vui đi theo Kim Phi Dao, trong lòng thấy hận quả trứng kia tới cực điểm.

Tối qua Mập Mạp hao phí hai canh giờ cũng không thể nướng chín được quả trứng, không nói đến chín, nửa điểm nhiệt khí cũng không tiến vào. Vì thế, hắn không chú ý đến tình cảm đồng bệnh tương liên gì đó nữa, muốn đánh vỡ trứng, như vậy hắn không tin còn không làm chín được. Nhưng Mập Mạp dùng hết tất cả các cách cũng không thể đánh vỡ quả trứng kia. Ép buộc đến tận sáng, trứng vẫn là trứng, Mập Mạp vẫn là Mập Mạp.

Vừa nghĩ đến việc thứ kia mới còn là quả trứng mà đã lợi hại như vậy thì sau này nở ra thì trông xấu xí cũng không vấn đề gì. Kim Phi Dao không phải loại ngời soi mói ngoại hình, đến lúc đó thì hắn biết sống thế nào, địa vị sẽ bị quả trứng này đoạt đi, như thế thì tâm tình có thể tốt mới là việc lạ.

Người Thần Nông tộc liệp sát ma thú cũng chỉ để lấy da cốt, linh thạch và ám đan, thịt thì không lấy lại còn cố ý ném vào trong cái khe, muốn cho ma thú quen với việc Thần Nông tộc cho ăn, thứ nhất là có thể lấy được chút hảo cảm, thứ hai là sau này lúc muốn giết ma thú thì với thói quen được cho ăn, ma thú sẽ dễ dàng chạy tới.

Nhưng nghĩ lại thì ngươi giết đồng loại của ma thú, ném thịt xuống cho ma thú ăn, kể cả ma thú có vui vẻ ăn luôn nhưng ăn thịt đồng bạn thì làm sao có thể sinh ra hảo cảm?

Tuy nhiên, Kim Phi Dao cũng đoán đúng một việc: Thần Nông tộc ăn chay.

Lúc nàng ở trong trại, mang một khúc Hoàng Toái ma xà ra xử lý thì kéo tới không ít người vây xem. Linh thạch đã lấy đi từ lâu, nội tạng cũng ném, hiện tại chỉ cần lột da, tước thịt là xong.

Da và xương lấy đi thì không có gì kỳ quái nhưng lúc Thần Nông tộc nhìn thấy nàng cắt thịt của con rắn vĩ đại kia thành từng miếng to bằng một người, thu hết vào túi càn khôn thì ai cũng không rõ, nàng thu thịt đi làm gì.

Đợi xử lý xong toàn bộ Hoàng Toái ma xà, Kim Phi Dao kéo Mập Mạp đến bên giếng nước, bắt đầu rửa thịt làm nhân bánh, sau đó bỏ vào trong Thập Phục Địa Ngục. Dùng linh khí chưng bánh xong, bọn họ mới hiểu được, đây là muốn ăn thịt a!

Không có thịt thì Kim Phi Dao không thể làm được bánh bao, đành phải dùng luôn nhân bánh làm vỏ bánh. Phải tìm được thứ gì đó thay thế cho bột mì mới được, nếu không thì lúc ra ngoài mà ngộ địch thì cũng không thể vừa đánh vừa bưng bát thịt ăn được.

Không lâu lắm, thịt ma thú đã chín, một mùi hương phiêu tán trong trại Thần Nông tộc. Kim Phi Dao hít vào một hơi thật sâu, phi thường vui vẻ nói với Mập Mạp: “Ngửi thật không tệ, một lát nữa chúng ta ăn thử xem mùi vị thế nào.”

Có thịt ma thú để ăn, Mập Mạp từ lâu chỉ ăn cỏ cuối cùng cũng cảm thấy tâm tình tốt lên. Sau khi bánh chín, hai người cầm bát và đũa, mở Thập Phục Địa Ngục ra, vừa định ăn bánh thì người Thần Nông tộc lại làm một việc khiến nhân tâm phiền chán.

Người Thần Nông tộc bịt mũi bỏ chạy sạch sẽ, hơn nữa còn mơ hồ nghe thấy tiếng có người nôn mửa, điều này làm cho Mập Mạp và Kim Phi Dao đang chuẩn bị ăn cảm thấy khó chịu. Thơm như vậy cơ mà, những người Thần Nông tộc này muốn làm cái gì chứ, mũi có vấn đề sao?

Hai người quyết định không để ý đến bọn họ, cúi đầu cuồng ăn. Thịt ma thú tươi quả nhiên ăn ngon hơn thịt mua từ các tu sĩ khác. Đây mới là thịt nha! Kim Phi Dao thậm chí còn hoài nghi nàng dựa vào thịt ma thú là có thể làm ra bánh bao dễ ăn. Phản ứng của Thần Nông tộc được hai người bỏ qua, ăn thịt mới là chính sự.

Đang ăn ngon thì Khương Thủy Nhiên xuất hiện, hắn phi thường chán ghét nhìn Kim Phi Dao, rất không kiên nhẫn nói: “Thối muốn chết! Không cho ăn!”

“Vì sao? Ăn thịt bổ sung linh lực và tu vi, ta đang tu luyện đó. Thần Nông tộc các ngươi sao lại như vậy chứ, ngay cả tu luyện cũng không cho người khác làm. Nếu ngươi không đồng ý thì đuổi ba người chúng ta đi thôi, dù sao Mập Mạp cũng phải ăn thịt.” Kim Phi Dao hiện tại đã biết đến sự tồn tại của Thụ tộc, còn ước gì Khương Thủy Nhiên có thể đuổi các nàng đi, như vậy nàng liền mang Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đến ở trên địa bàn của Thụ tộc. Nơi đó cây cối dày đặc, chỉ cần không chạy loạn thì hẳn là không có gì nguy hiểm.

Nếu không được thì đến chỗ của Mộng Vân tiền bối ở là xong. Hắn là bệ hạ Yêu tộc, bản thân cũng là bệ hạ Yêu tộc, dù sao cũng phải chiếu cố một phen. Thỉnh thoảng thì xuống cái khe lấy ít linh thảo, cuộc sống lại thoải mái như thường. Độc trên người cũng không cần lo lắng, chỉ cần có linh thạch và linh thảo thì sẽ có rất nhiều tu sĩ Hợp Thể kỳ giúp đỡ luyện đan, ai còn sợ ai chứ.

Người Thần Nông tộc vẫn luôn ăn chay, ghét nhất là ngửi thấy mùi thịt. Khương Thủy Nhiên tự nhiên cũng phi thường không muốn ngửi mùi thịt, nhìn thấy Kim Phi Dao và Mập Mạp ăn ngon lành là hắn lại muốn nôn.

Thấy sắc mặt hắn vô cùng khó coi, Kim Phi Dao bưng bát lên, vừa ăn vừa nói: “Trên người ta có thực hồn Thao Thiết, không ăn người đã là tốt rồi, thịt Thần tộc ta còn chưa thử qua.”

Khương Thủy Nhiên nghe xong lời này, đột nhiên phẩy tay áo bỏ đi.

Mập Mạp khó hiểu hỏi: “Lão đại, sao hắn lại bỏ đi? Không phải là sợ ngươi chứ?”

“Thao Thiết ăn thịt là thiên tính, đây không phải ta nói cho hắn biết, không cho ăn thịt thì phải đuổi chúng ta đi, nếu không ta đói qua sẽ ăn người sao!” Kim Phi Dao ha ha cười nói.

“Giết ngươi không phải là giải quyết được vấn đề rồi?” Mập Mạp thật vô tình nói.

Kim Phi Dao cũng cười với hắn: “Ta đây trước khi chết sẽ giết chết ngươi. Muốn chơi độc thì phải cho ta ăn thịt, muốn ta chết thì không có độc để chơi. Chỉ cần hắn không ngửi thấy là được, kỳ thực cũng đâu phải đại sự gì, vẫn còn chưa tới điểm mấu chốt của hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.