Tân Long môn chính là Đạo Đài sơn đổi tên cho nên chỉ có cái tên trên
thạch bích chỗ sơn môn bị xóa đi, một lần nữa khắc lên ba chữ Tân Long
môn khí thế bàng bạc. Những nơi khác bao gồm phòng ốc, đường đi đều
giống hệt như cũ.
Ba người đứng ở cửa sơn môn, Hải Lam Âm đi tới
chỗ sơn môn còn Kim Phi Dao và Mập Mạp thì che mặt, ghé mắt nhìn ba chữ
kia, trong lòng nghĩ vị trí này thật không sai, nếu khắc ba chữ Kim Khôn môn lên thì thạch bích này lại phải khoét vào trong một ít.
“Xin hỏi các vị tiền bối có chuyện gì?” nàng vẫn còn đang xem thạch bích,
Hải Lam Âm đã chạy tới chỗ sơn môn, đệ tử trông coi sơn môn mới có tu vi Luyện Khí kỳ, đội trưởng mới Trúc Cơ kỳ, tự nhiên không nhìn ra tu vi
của các nàng. Nhưng thấy hai người một đồng này tu vi nhìn không thấu,
chắc chắn còn cao hơn Kết Đan kỳ, lúc này lại nhàn nhã xuất hiện ở sơn
môn mà không báo lai lịch, bọn họ phải đi lên hỏi.
Hải Lam Âm
quét mắt qua mấy đệ tử, đều lạ mặt, ngay cả người Trúc Cơ kỳ kia nàng
cũng không biết. Nàng đã rời đi mấy trăm năm, những người này đương
nhiên là mới thu, làm sao có thể nhận biết?
Thấy nàng không nói
gì, đệ tử thủ vệ lại hỏi một lần. Hải Lam Âm chỉ ngẩng đầu nhìn cổng sơn môn, đây là lúc tổ tiên sang môn đã đặc biệt tìm được Nhũ Nhuận thạch
dưới đáy biển lên làm thành. Ngàn năm qua đi, dưới gió thổi mưa tuôn mà
vẫn trắng nuột như thế, không hề cũ đi chút nào.
Đột nhiên, nàng
vung tay lên, chỉ nghe một tiếng ầm vang, cổng sơn môn cao gần mười
trượng đã bị gãy, rơi thẳng xuống dưới. Đệ tử Tân Long môn mạc danh kỳ
diệu nhìn nàng, sao người này không nói hai lời liền động thủ, còn hủy
đi sơn môn đại biểu cho thể diện một môn phái như thế? Tên tu sĩ Trúc Cơ đang định tiến lên hỏi kia phản ứng siêu nhanh, xoay người liền vọt về
núi.
Mà những đệ tử Luyện Khí kỳ ở dưới sơn môn thì chạy trối chết, cổng chào này vừa cao vừa to, nếu rơi trúng là sẽ chết người.
Nhìn cổng chào rơi xuống đất, Hải Lam Âm lạnh lùng nói: “Chuyện này không
liên quan đến các ngươi, muốn sống thì hãy mau rời khỏi nơi này, hôm nay ta phải huyết tẩy Tân Long môn, nếu ai dám ngăn cản thì giết không cần
hỏi.”
Những đệ tử này rất muốn hét lên một tiếng lớn mật nhưng
thấy đối phương chỉ huy gạt tay đã làm gãy cổng chào, thực lực này không phải bọn họ có thể so được, lúc này vẫn nên trở về báo tin mới thỏa
đáng, bởi vậy bọn hắn vội vàng liều mạng chạy lên núi.
Kim Phi
Dao chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới, nhìn mấy điểm đen đang nhanh
chóng lên núi, nói với Hải Lam Âm: “Ngươi vẫn còn thiện tâm a.”
“Những người này là sau này mới tới, không liên quan đến chuyện năm đó, nếu
không chịu trốn đi thì đến lúc dó chớ có trách ta độc ác.” Hải Lam Âm
nói.
“Ngươi thật sự có thể ra tay độc ác sao?” Kim Phi Dao cười nói.
“Chỉ cần tiêu diệt kẻ có tu vi cao, Tân Long môn không còn tồn tại là những
kẻ tu vi thấp sẽ tự nhiên đào tẩu, không cần phải đại khai sát giới.”
Hải Lam Âm hơi hơi nhíu mày, ý định là diệt môn chứ không phải giết chóc lung tung.
Kim Phi Dao gật gật đầu ra vẻ đồng ý, nói: “Ta cũng
nghĩ như vậy, tuy chúng ta vì báo thù mà đến nhưng cũng không thể lạm
sát kẻ vô tội. Những người tu vi thấp kia không có nguy hiểm với chúng
ta, chỉ cần giết những kẻ ngăn cản ta và những kẻ năm đó kết phường cướp Đạo Đài sơn là được.”
Nghe xong lời của nàng, Mập Mạp ở một bên
hỏi: “Ngươi mà lại nói loại lời này, có phải là trong nguyên liệu nấu ăn có gì đó sai, ăn trúng độc rồi?”
Kim Phi Dao nhanh chóng đá hắn
một cước, trừng mắt nhìn hắn, sau đó truyền âm mắng: “Đừng có nói hươu
nói vượn, ta còn phải tiếp nhận nơi này, có thể nhận cả đệ tử Luyện Khí
và Trúc Cơ là tốt nhất, nếu không sẽ không đủ nhân thủ, về sau không
tiện quản lý. Chúng ta phải dùng đức thu nhân, hiểu chưa?”
“A, lấy đức thu nhân! Chính là không cần giết người?” Mập Mạp chớp chớp mắt truyền âm lại.
“Lấy đức thu nhân là Kim Khôn môn, hiện tại chúng ta là ác nhân, là đi theo
Hải Lam Âm tới báo thù, đương nhiên phải giết cho hung mãnh, phải dọa
cho đệ tử đê giai sợ hãi, đẩy bọn họ vào tuyệt vọng. Sau đó người của
chúng ta tới mới có thể sinh ra loại cảm giác thấy ân nhân cứu mạng, như vậy mới có thể lập tức thần phục, không cần tốn nhiều võ mồm.” Kim Phi
Dao tà tà nhìn hắn, nói.
Mập Mạp bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được hỏi: “Ngươi học được chiêu thuật âm hiểm đó ở đâu thế? Thật xấu xa!”
“Ta lại chưa nói muốn giết bọn họ. Dù sao cũng sẽ có người tới ngăn cản
chúng ta, đến lúc đó liền giết gà dọa khỉ, uy hiếp bọn họ là được. Ngươi phải nhớ, chúng ta tới là để thu phục nơi này chứ không phải là để hủy
diệt nó, cho nên không được phá hỏng cả phòng ở.” Kim Phi Dao nhắc nhở
Mập Mạp, chớ để đánh cao hứng mà loạn ném nọc độc, làm cho sau này khó
dọn dẹp.
Mập Mạp tức giận liếc nàng: “Ngươi không cần nói ta, phá hư nhiều nhất chính là ngươi. Một bàn tay của ngươi hạ xuống là gãy cả
núi, bản thân không hủy hoại là tốt rồi, còn có mặt mũi nói người khác!”
Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng bất mãn nói: “Đây không phải là ta nhắc nhở ngươi sao? Nhắc nhở ngươi cũng có thể nhắc nhở ta, đều giống nhau mà.”
“Được rồi, động tác không nhanh, lát nữa họ ném cho ngươi vài cái đại trận,
xem ngươi ép buộc thế nào!” Mập Mạp mặc kệ nàng, nhanh chân đuổi kịp Hải Lam Âm.
Kim Phi Dao cũng chạy nhanh vài bước. Muốn tận lực không phá hủy Tân Long môn lại phải diệt môn bọn họ thật sự là việc không dễ
dàng, tốt nhất là chờ đến lúc các nàng chậm rãi lên núi thì đám chưởng
môn, trưởng lão gì đó đều đã tụ tập lại chờ cái chết.
Ba người
các nàng không trực tiếp bay lên mà ý định chờ các tu sĩ Nguyên Anh tập
trung lại, như vậy mới có thể không phá hoại nhiều, còn không sợ có
người chạy.
Trên đường đi, Kim Phi Dao còn hưng trí ngắm phong
cảnh bốn phía, càng ngắm càng cảm thấy vị trí của Tân Long môn rất tốt,
không hổ là môn phái thành lập từ ngàn năm trước, chiếm đoạt hết cả nơi
tốt. Hiện tại các môn phái nhiều như nêm, muốn tìm một đỉnh núi tốt một
chút cũng không dễ, quả nhiên là đi cướp vẫn tiện hơn.
Lúc này,
trên núi đột nhiên truyền đến tiếng chuông, tiếng chuông rất dồn dập, từ xa đã có thể nhìn thấy vô số tu sĩ tập trung về một phương hướng, xem
ra tên đệ tử Trúc Cơ lúc trước đã truyền tin có người tấn công sơn môn.
Tuy mọi người đều tập trung vào bên trong nhưng vẫn có không ít đệ tử
canh gác dọc đường đi, có điều tu vi không cao nên căn bản không dám
ngăn cản các nàng.
Phía trước đã có mấy chục đệ tử Luyện Khí kỳ,
đối mặt với tu sĩ Hóa Thần kỳ, bọn họ chỉ giống như con kiến, ba người
Kim Phi Dao cũng lười xuất thủ. Giết những người này cơ hồ chỉ cần dùng
một ngón tay, không thú vị. Bởi vậy, các nàng chỉ đi về phía trước, đệ
tử Tân Long môn theo bước chân của các nàng mà chậm rãi tụt lại phía
sau.
Sau đó, đệ tử Trúc Cơ cũng bay lại, cầm pháp bảo hạ phẩm
trong tay nhìn các nàng, chỉ phát hiện tu vi còn cao hơn Nguyên Anh kỳ,
tựa hồ có khả năng là tu sĩ Hóa Thần kỳ. Mà Luyện Khí kỳ thấy các sư
thúc Trúc Cơ kỳ đến liền lập tức lui ra phía sau, đứng phía trước chịu
chết không nói mà còn làm vướng bận.
“Các vị tiền bối, không biết có gì quá tiết với Tân Long môn chúng ta? Nếu quả có việc thì mọi người có thể thương lượng, sư tôn ở ngay Thần cấp giới, chỉ vài ngày là có
thể trở về.” Ý đồ của bọn họ là nêu danh Long Hưng trên Thần cấp giới ra áp nhân, cũng muốn làm rõ xem những người này đến rốt cục định làm gì.
Tuy nhiên, Kim Phi Dao nhìn nhìn, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ,
thật sự là mất mặt, nàng không kiên nhẫn đáp: “Đi gọi chưởng môn các
ngươi ra đây, hoặc là có nữ nhân nào đó, gọi nàng đến cũng được, tu vi
các ngươi quá thấp, nói chuyện với các ngươi cũng vô dụng.”
“Gọi Thụy Mẫn ra đây.” Hải Lam Âm lạnh lùng nói.
“Đúng rồi, chính là Thụy Mẫn. Nói thật, ta đúng là muốn nhìn xem nữ nhân này
như thế nào mà có thể dựa vào việc đeo bám một nam nhân đoạt được tài
sản của một nữ nhân khác, rất có thủ đoạn nha.” Kim Phi Dao vỗ tay một
cái, hóa ra sư phụ giáo dưỡng năm đó của Hải Lam Âm tên là Thụy Mẫn,
hiện tại hẳn đã là sư tổ mẫu rồi.
Quả nhiên, đệ tử Tân Long môn
đều cứng người, những người này lại gọi thẳng tên của sư tổ mẫu bọn họ,
quả thực quá không coi ai ra gì.
“Ba vi xông vào phái chúng ta
rốt cục là có chuyện gì?” lúc này, phía sau các đệ tử Tân Long môn
truyền đến một thanh âm rất nặng, đám đệ tử đang vây quanh các nàng lập
tức lui ra sau, ở hai trăm trượng phía trước là một quảng trường, ở đó
có một đám đông.
Kim Phi Dao đảo qua, mười ba Nguyên Anh kỳ, Kết Đan kỳ cũng một đoàn, xem ra chưởng môn và các trưởng lão đều đã xuất ra.
“Chuyện gì? Hủy Tân Long môn của các ngươi!” Hải Lam Âm đột nhiên dừng bước,
ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ, trên mặt lộ vẻ hung ác.
Người nọ là một lão nhân, chòm râu dê rất dài, ăn mặc chỉnh tệ đứng ở giữa đám
người. Hắn thấy Hải Lam Âm thì sửng sốt một cái, đột nhiên nhớ ra cái
gì, sắc mặt đại biến, không thể tin nói: “Đại tiểu thư…”
“Ngươi
còn nhớ ta là đại tiểu thư? Dung thúc, không đúng, hiện tại ngươi đã là
chưởng môn Tân Long môn, hẳn là phải gọi ngươi một tiếng Dung chưởng môn mới đúng.” Hải Lam Âm trợn mắt, hung ác theo dõi hắn, sát ý tràn ra.
Dung chưởng môn đã phát hiện ra tu vi Hóa Thần trung kỳ của Hải Lam Âm, điều này làm cho hắn có chút không thể tin được, làm sao có thể tiến giai
nhanh như vậy, hắn còn tưởng rằng nàng đã chết ở bên ngoài, bao nhiêu
người phái ra đều không tìm được nàng, không ngờ hiện tại lại trở lại.
“Hải Lam Âm, hiện tại Tân Long môn đã không còn là Đạo Đài sơn lúc trước nữa rồi. Nó ở trên tay mẫu thân ngươi căn bản không thể lớn mạnh, hiện tại
chúng ta đã có địa bàn ở Thần cấp giới, thực lực so với trước đã không
chỉ lớn gấp đôi đâu. Nếu ngươi thực sự vì tốt cho Đạo Đài sơn thì nên đi về đi.” Dung chưởng môn vừa nói với Hải Lam Âm vừa truyền âm cho người
tới hậu sơn thông tri cho Mỹ Tiên chân nhân Thụy Mẫn. Hiện tại trong môn phái chỉ có một tu sĩ Hóa Thần kỳ là nàng, dựa vào bọn họ không có cách nào chống đỡ Hải Lam Âm, lần này nàng tới chắc chắn không phải để uống
trà.
“Hiện tại nó là Tân Long môn! Ngươi là trưởng lão mà nương
ta tín nhiệm nhất, vậy mà lại liên kết với Lý Y giết chết các trưởng lão khác. Nếu không phải vì quá tin ngươi thì bọn họ sẽ không thể mắc mưu.
Hôm nay ta đến là để hủy Tân Long môn, đây là tổ nghiệp nhà ta, ta sẽ
không cho các ngươi cướp nó đi.” Nhìn khuôn mặt già nua kia, Hải Lam Âm
lại nhớ tới chuyện năm đó, chỉ hận bản thân lúc đó đã bị tên Dung thúc
này lừa gạt.
Một đám trưởng lão mất đi, nàng lại vì hoa ngôn xảo
ngữ của hắn mà nhường lại quyền lực mà nương để lại cho nàng cho Dung
thúc, cuối cùng phải ngậm quả đắng. Tên phản đồ này, hôm nay người nàng
muốn giết chết nhất chính là hắn.
Hải Lam Âm đột nhiên bạo khởi, trong tay lập tức xuất hiện một thanh linh kiếm, bay vút tới Dung chưởng môn.