Không cho người khác lấy cớ? Phải làm thế nào mới diệt được môn phái
người khác còn không cho người ta chỉ trích, Trử Du thật sự không nghĩ
ra được điểm này. Lúc trước Hùng Thiên Khôn có thể yên tâm để hắn lên
làm chưởng môn cũng vì hắn coi như là tu sĩ có nhân phẩm không tệ, coi
như trung tâm với Hùng Thiên Khôn, nếu không thì hắn căn bản không thể
rút thời gian ra ngoài lêu lổng, chỉ việc nhìn chằm chằm Vô Tâm phong đã đủ rồi.
“Sư thúc, vậy phải làm thế nào?” Trử Du không hiểu hỏi Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao quơ quơ đầu, nhe răng ra hỏi hắn: “Ngươi thấy bộ dáng này của ta thế nào? Nói thật đi!”
“Sư… sư thúc như vậy thoạt nhìn rất uy mãnh, khí phách mười phần, phi thường kinh người.” Trử Du ra sức suy nghĩ cũng chỉ có thể nghĩ ra những lời
này, kiểu gì cũng không thể nói sư thúc trông thật xấu xí, thật khủng bố được.
“Ngươi không nói sự thật, bộ dạng này của ta nếu đột nhiên xông vào bất luận một môn phái nào, chắc chắn sẽ làm người ta sợ chết
khiếp, tưởng là yêu thú gì chạy tới. Hai con yêu thú hung mãnh diệt một
môn phái hẳn là chuyện rất bình thường chứ hả?” Kim Phi Dao ha ha cười
nói.
Trử Du dừng một chút, hiểu ra ý Kim Phi Dao. Ý sư thúc là
nàng và linh thú sẽ đi diệt Tân Long môn, nhưng việc yêu thú tiêu diệt
toàn bộ môn phái là một chuyện không bình thường ở Bắc Thần Linh giới.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì hiện tại Tân Long môn đã đặt trọng tâm ở Thần
cấp giới, trong môn phái ngay cả chưởng môn cũng chỉ Nguyên Anh kỳ, mà
Long Hưng kia tuy đã Hóa Thần trung kỳ nhưng cũng đã đi Thần cấp giới.
Tân Long môn hiện tại căn cơ ở đây nhưng cao thủ lại không có, sư thúc và
linh thú của nàng, một Hóa Thần hậu kỳ, một Thần Thú trung kỳ, muốn tiêu diệt Tân Long môn căn bản là việc thoải mái dễ dàng. Có điều, như vậy
thì Kim Khôn môn chúng ta cũng không có khả năng lập tức chiếm địa bàn,
Long Hưng vẫn còn ở trên Thần cấp giới, trừ phi hắn cũng bị giết.
“Sư thúc, Long Hưng của Tân Long môn vẫn còn ở Thần cấp giới, tuy tu vi hắn không cao bằng sư thúc nhưng nghe nói hắn có hậu trường không thể coi
thường. Thù diệt môn này chắc chắn hắn sẽ quay về báo, đến lúc đó chúng
ta phải làm sao cho phải? Hơn nữa, sao sư thúc lại đột nhiên muốn thôn
tính Tân Long môn?” Trử Du có chút không ủng hộ việc làm này, nếu không
có lý do đầy đủ thì hắn cảm thấy bản thân cần phải cự tuyệt ý kiến của
sư thúc. Mặc kệ sư phụ và sư thúc có quan hệ gì, hắn cũng là chi chưởng
một phái, sao có thể giao sinh tử của môn phái ra ngoài như vậy được.
Kim Phi Dao lại không cho là đúng, hậu trường của Long Hưng chỉ có Nhật
Nguyệt môn, hiện tại bản thân Nhật Nguyệt môn còn đang vội sứt đầu mẻ
trán, đâu có rảnh đi quản chuyện của Tân Long môn ở Linh cấp giới, “Vừa
vặn có cơ duyên cho nên ta mới nghĩ tới Tân Long môn, phải thừa dịp còn
chưa bị người khác nuốt mất ta liền đi nuốt trước. Địa bàn của chúng ta
không lớn, thực lực còn phải gia tăng thêm nữa, môn phái phải càng lớn
càng tốt.”
“Cơ duyên?” Trử Du có chút nghi hoặc hỏi.
“Cái
này thì ngươi không cần quản, ta sẽ không để đệ tử Kim Khôn môn đi chịu
chết. Chỗ ta có một người có thể đúng lý hợp tình đi tìm Tân Long môn
phiền toái, sau đó chúng ta tiêu diệt toàn bộ Tân Long môn, đến lúc đó
ngươi liền mang theo đệ tử xuất hiện, khoa tay múa chân đuổi chúng ta
đi. Như vậy là các ngươi có thể tiếp thu đệ tử của Tân Long môn, đương
nhiên không thể lập tức nhận, trước tiên chỉ là giúp đỡ các tu sĩ cao
giai của Tân Long môn quản lý thôi. Đợi đến lúc bọn Long Hưng chết thì
Tân Long môn này chính là rắn mất đầu, còn không phải là vật trong bàn
tay chúng ta?” Kim Phi Dao không đề cập đến Hải Lam Âm mà là nhìn hắn
cười nói.
“Việc này…” Trử Du không ngờ còn có thể làm như vậy,
vậy tu sĩ chịu tiếng xấu kia là ai? Chẳng lẽ chính là nữ tử trong bụng
sư thúc?
Kim Phi Dao híp mắt nhìn bộ dáng suy tư của hắn, đợi một hồi sau mới nói: “Như vậy là được rồi chứ hả? Lúc sư phụ các ngươi trở
về cũng sẽ không thể trách các ngươi. Nếu không phát triển thế lực thì
sau khi sư phụ các ngươi đến Hợp Thể kỳ, đi Độ Thiên giới có khả năng sẽ phải làm ăn xin.”
“Hợp Thể ăn xin?” Trử Du sửng sốt, trong đầu
nhất thời xuất hiện bộ dáng vị sư phụ mĩ mạo của mình thân vô xu, mặc
quần áo rách rưới lui tới trên đường ở Độ Thiên giới, bị tu sĩ khác khi
dễ.
“Đương nhiên.” Kim Phi Dao thật khẳng định gật đầu, “Độ Thiên giới tiêu phí đặc biệt lớn, các ngươi không biết đâu. Một cái bánh bao
trên đó cũng phải mất linh thạch thượng phẩm. Ngẫm lại xem, với giá hàng đó, lượng thu vào bây giờ của các ngươi đủ cho Hùng ca mua cái gì? Chỉ
sợ ngay cả chút đan dược cũng chỉ có thể mua được một lọ, đến lúc đó thì nghèo kiết hủ lậu, thật đáng thương.”
Miệng nàng bắt đầu nói
liền mò mẫm phân tích, rõ ràng chỉ là nghe nói ở trên đó tiêu phí rất
lớn, Kim Phi Dao lại có thể nghĩ ra một cái bánh bao mất một khối linh
thạch thượng phẩm. Cũng không phải bình thường nàng ăn quá nhiều bánh
bao cho nên há mồm ngậm miệng đều là bánh bao, mà là vì bình thường tu
sĩ Nguyên Anh kỳ không tiêu tiền lẻ bao giờ, muốn lấy cái ví dụ cũng
không tiện, hiện tại thuận miệng dùng bánh bao để thay thế.
Trử
Du không ngờ mọi thứ ở Độ Thiên giới trong truyền thuyết lại đắt đỏ như
vậy, tài lực hiện tại quả thực không thể lo nổi cho sư phụ một cuộc sống cơm áo không lo trên Độ Thiên giới, chẳng lẽ sư phụ bôn ba mấy trăm
năm, sau này lên Độ Thiên giới còn phải đi ra ngoài dùng sắc dụ cướp bóc sao? Vì thế, hắn không do dự nữa, đáp luôn: “Sư thúc, cứ theo lời ngươi nói đi, đến lúc đó chúng ta phải làm gì đều nghe ngươi. Tân Long môn
này nhất định phải chiếm.”
“Được, đợi cấm chế cởi bỏ, chúng ta liền xuất phát.” Kim Phi Dao hắc hắc cười.
Lại thêm hai ngày cởi bỏ lệnh cấm, cấm chế trên người Hải Lam Âm rốt cục
được xóa, tu sĩ Luyện Hư quả nhiên lợi hại, ép buộc mấy người Tưởng Hữu
một phen. Tuy nhiên, Kim Phi Dao vẫn cảm thấy bọn họ rất có bản lĩnh,
chỉ tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng đã có thành tựu lớn trên phương diện cấm
chế, ngay cả cấm chế do tu sĩ Luyện Hư làm mà cũng bị bọn họ giải khai,
có thể nói là bản sự không nhỏ.
Bốn người tiêu hao hết sạch linh lực, Kim Phi Dao rất hào phóng tặng một ít đan dược ngũ phẩm cho bọn hắn, dù sao nàng giờ tùy thời đều có thể ăn bánh bao, đan dược cơ bản không cần đến, vừa khéo có thể lấy ra đền đáp.
Hải Lam Âm cũng ra khỏi
bụng Kim Phi Dao, nhìn mặt trời trên cao, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Kim Phi Dao và mấy người Tưởng Hữu đã đề cập với nàng là bọn họ
là người của Kim Khôn môn, giúp nàng bỏ lệnh cấm. Nhưng nàng lại chưa
từng nghe nói tới Kim Khôn môn, không biết đây là môn phái nào, thậm chí còn không biết mình đã về tới Bắc Thần Linh giới.
Nhìn bộ dáng
mờ mịt của nàng, Kim Phi Dao khôi phục nhân thân, nói: “Chúng ta đang ở
Bắc Thần Linh giới, Tân Long môn, hay chính là Đạo Đài sơn, chỉ cách nơi này ba ngày lộ trình.”
“Ba ngày…” Hải Lam Âm đầu tiên là cả kinh, sau đó lập tức nhìn chung quanh, “Nơi này là Bắc Thần Linh giới!”
“Uhm.” Kim Phi Dao ứng thanh.
Hải Lam Âm dừng một chút, trong mắt tràn đầy hận ý, nhưng lại lập tức biến
thành hoảng hốt, thì thào tự nói: “Bắc Thần Linh giới…” lúc đó Kim Phi
Dao ở Thủy Tạ Thần giới nói với nàng đến lúc báo thù, nàng còn tưởng là
đi đánh Tân Long môn ở Thần cấp giới, lại không ngờ là Tân Long môn ở
Linh cấp giới.
Bắc Thần Linh giới… Đạo Đài sơn… đã bao lâu…
Từ lúc biết mấy người Long Hưng đến Thần cấp giới, đã gần trăm năm nay
nàng chưa từng nghĩ tới sẽ trở về Bắc Thần Linh giới. Bản thân còn mặt
mũi nào trở về? Môn phái đã bị đổi tên, sơn môn bị chiếm, bản thân thành chó rơi xuống nước, là kẻ còn sống tham sống sợ chết.
Không
đúng, đây đều do hai nam nhân kia tạo thành. Nam nhân tên Long Hưng và
kẻ thân là phụ thân nàng… Ta muốn báo thù, ta muốn các ngươi phải trả
đại giới cho Đạo Đài sơn và nương ta, không để cho kẻ nào sống sót trên
đời. Không phải ta vì điều này mới sống cho đến bây giờ sao, nhất định
phải đem các ngươi bầm thây vạn đoạn.
Nhìn ánh mắt mê mang của
nàng trở nên kiên định, Kim Phi Dao liền hỏi: “Thân thể ngươi hiện tại
thế nào? Lập tức xuất phát được không?”
“Không thành vấn đề, nhân lúc đi đường khôi phục một chút là được.” Hải Lam Âm lúc này chỉ muốn
mau chóng chạy tới Đạo Đài sơn, giết hết toàn bộ những kẻ chiếm nhà của
mình.
Thấy nàng không có vấn đề, Kim Phi Dao liền nói với bọn Trử Du: “Hai ngày, sau khi chúng ta đi hai ngày thì các ngươi mang nhân mã
tới. Cứ làm theo những gì ta nói lúc trước, ngươi và các trưởng lão
thương lượng, chuẩn bị cho đầy đủ.”
“Dạ!” Trử Du không ngờ phải
đi ngay lập tức, tuy nhiên đã quyết định thì không thể do dự. Bốn gã
trưởng lão cởi cấm chế còn không biết có chuyện gì xảy ra, cho nên đợi
Kim Phi Dao nhanh nhẹn mạng Mập Mạp và Hải Lam Âm đi rồi, hắn liền gọi
mọi người vào trong Kim điện, nói lại một lần những gì sư thúc dặn.
Bốn gã trưởng lão quay ra nhìn nhau, không ngờ mới có hai ngày mà đã quyết
định một việc trọng đại như thế. Không biết chỉ ba người sư thúc phải
làm thế nào mới giải quyết xong toàn bộ Tân Long môn, mà quan trọng hơn
nữa là thế lực Tân Long môn ở Thần cấp giới. Không nói đến Long Hưng đã
Hóa Thần trung kỳ, người ở phía sau hắn, chưởng môn trước kia của Đạo
Đài sơn, Lý Y, nghe nói cũng đã Hóa Thần kỳ, chỉ là sau khi thoái vị cho Long Hưng thì không thường xuất hiện. Còn có cả thế lực phía sau bọn
họ, chuyện này thật đúng là khó nói nha.
Bọn họ phải nghĩ thật
toàn diện bởi vì Kim Khôn môn hiện tại ngoài Hùng Thiên Khôn ra thì
không có một trưởng lão nào tới Hóa Thần kỳ. Đương nhiên, phương diện
này không tính sư thúc, loại gia hỏa mấy trăm năm mới đột nhiên xuất
hiện này ai biết được đi một chuyến là tới tận đâu.
Tuy nhiên, sư thúc đã đi, kể cả bọn họ không đồng ý cũng không có cách nào. Nghe
chưởng môn giải thích kế hoạch xong, bọn họ vẫn cảm thấy việc này khá
hấp dẫn, kể cả không thâu tóm được địa bàn Tân Long môn thì cướp đoạt
hết thứ tốt vẫn là có thể, lại còn lấy được cả thanh danh tốt.
Sau đó, bọn họ bắt đầu phân chia công việc, bởi vì đi cũng không có gì nguy hiểm đến sinh mệnh cho nên gọi đệ tử nội môn đến, nói là muốn dẫn bọn
hắn ra ngoài du lịch một phen, mà nơi đến lại vừa vặn đi ngang qua Tân
Long môn. Ngoài mấy vị đại đệ tử ra thì các đệ tử khác đều không biết
chuyến này đi làm gì, chỉ cho là đi lịch lãm bình thường.
Thời
gian ba ngày trôi qua thật sự nhanh, trong nháy mắt mấy người Kim Phi
Dao đã đến bên ngoài Tân Long môn. Nhìn Đạo Đài sơn mấy trăm năm không
gặp vẫn giống y hệt trong trí nhớ, Hải Lam Âm không khỏi chảy nước mắt.
Đó là nơi nàng sinh ra và lớn lên, cũng là nơi làm nàng thống khổ nhất,
hôm nay trở về quê cũ, không phải để tìm cội nguồn, cũng không phải để
nhớ lại mà là để huyết tẩy nơi đây.
Đợi nàng nhìn Đạo Đài sơn xa xa thương cảm một hồi, Kim Phi Dao ngẩng đầu nói: “Đi!”
“Uh.” Một khắc đó, nước mắt mất đi, chỉ còn lại hận ý đầy ngập.